Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lệ Sa có bị đau ở đâu không? Để em xem cho chị..."

"Tôi không sao đâu, hình như Minh Ân bị thương đó."

"Lệ Sa bị làm sao vậy?"

"Làm khùng làm điên dị đó, thương được thì thương mà không thương được thì thương."

"..."

Tự nhiên Thái Anh ngửi được mùi chua lè chua loét, trời khuya lắm rồi mà Lisa còn chưa chịu ngủ, cô cứ ngồi trên cái mỏm đá nhìn ra phía xa làm em cũng xót dạ, trời lạnh như vậy làm sao cô chịu nổi, vừa nãy còn từ mưa đạn trở về đây nữa.

Em ngồi xuống bên cạnh Lisa nắm lấy tay cô, đầu dựa vào vai, mười ngón tay lại đan chặt vào nhau.

"Đừng giận em nữa...em cũng có muốn đâu..."

"Tôi bảo em ở nhà sao lại chạy lên đây? Em biết nguy hiểm lắm không?" Lisa trách móc.

"Em biết mà, nhưng đất nước em đang đau đớn vậy thì làm sao em ở nhà cho đặng hả Lệ Sa?"

"Nhưng tôi lo cho em..."

Thái Anh mỉm cười nhìn cô, biết ngay là Lisa lo cho em mà.

"Em chỉ ở căn cứ chữa thương, em lo cho Lệ Sa hơn...cô phải ở ngoài kia chiến đấu..."

"Xời, mấy này chuyện nhỏ, phải mau thắng còn về cưới em."

"Em có nói sẽ gả cho mấy người hả?"

"Em muốn lật lọng hả?"

"Có đâu, em còn hổng nhớ là em hứa khi nào luôn á Lệ Sa."

"Đồ nói dóc."

Xem kìa xem kìa, Lisa lại bày ra cái gương mặt chù ụ để trách em, cũng là tại vì em cũng nhớ cô quá, kháng chiến trường kì lâu dài, cũng đã quá nửa năm không được gặp nhau. Lisa đen hơn rất nhiều so với ngày đầu, trong nửa năm quá chắc là cô chịu khổ chịu cực nhiều lắm, nhìn nước da rám thêm một lớp màu nắng rắn rỏi làm cô thoại nhìn trưởng thành hơn hẳn.

Cả hai im lặng một chút ngồi cạnh nhau, ánh sáng từ trăng không nhiều nhưng đủ để nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Lisa đánh liều hôn lên trán em một cái, nụ hôn chứa đầy sự dịu dàng bên trong.

Thái Anh tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không né tránh, chỉ là một cái hôn trán...mà sao làm tim em đập nhanh quá, nó trở nên rộn rã hơn bao giờ hết.

"Ngồi đây cái tự nhiên nhớ bến sông ở nhà quá trời."

"Uống nước sông no luôn." Lisa phụ thêm một câu.

"Là tại Lisa lì, nghĩ sao mà qua nhà ông Bảy đu tòn ten trên cây ổi."

"Trái chín quá trời luôn á em, bữa đó mà có cái dao là tôi chặt luôn cái cây về cho em rồi."

"..."

Có ai đời đi ăn trộm còn muốn chặt cây của chủ nhà như Lisa không? Lần đó bị ông Bảy lia chiếc dép muốn lỗ đầu mà đâu có sợ, đến mức không đi được trên bờ thì lội sông, Lisa thứ hai không ai thứ nhất.

Kể đến kỉ niệm thì cho dù cô với em có ngồi đến sáng cũng không hết, mới nửa năm mà tưởng đâu là năm mươi năm không gặp, mới gặp lại là phải cãi nhau thì mới chịu nổi.

"Em đừng có lại gần ông Ân, tôi mà thấy là bắn lủng mỏ ác em liền á."

Thái Anh liếc cô một cái rồi bật đầu dậy rời khỏi vai Lisa, chỉ tay lên đỉnh đầu mình, nhàn nhạt lên tiếng.

"Chỗ này nhiều máu lắm nè, mấy người ngon thì bắn thử coi?"

"Sao em gan quá vậy trời? Tôi bắn thiệt á nha." Lisa trợn mắt.

"Nè nè, bắn đi, thách đó, vừa thách vừa đố vừa cho tiền luôn."

"LaLisa này không sợ ai đâu nha, đừng có thách tôi."

Lần này thì cô giãy đành đạch luôn, sao mà cứ thấy nó sai sai chỗ nào đó, cô thách em thì em nhàn nhạt, tới em thách cô thì Lisa quạo quọ.

"Ỷ có súng cái ăn hiếp người ta liền, nói thương mình mà đòi bắn mình, vậy là ghét mình rồi."

"..."

Trúng tà rồi, Thái Anh mà cô biết đâu có như vầy đâu?

"Em khỏe không Thái Anh? Em làm tôi sợ ma quá đó."

"Ở đây thì chỗ nào không có ma."

Em tán vào bả vai cô cái chát rồi đi về lều ngủ, cô nhăn mặt xoa xoa bả vai mình, coi cái tướng đi giận dỗi của em kìa, nhìn sao mà thấy ghét quá đi à.

Lisa phủi quần đứng dậy đi về phía lều ngủ của mình mà Trí Tú với tâm trạng bực bội, tối rồi mà còn bị Thái Anh chọc tức, quạo gần chết. Cô kéo cái mền Trí Tú đang đắp làm chị đang say giấc nồng bị giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Lisa đang ngồi đó.

"Gì nữa vậy?"

"Sao chị lại ngủ?"

"Em khùng hả Lệ Sa? Giờ không ngủ không lẽ ngồi một đống như em?"

"Ngủ quài, dậy đi."

"Né ra cho chị ngủ, mai còn đi chiến đấu, tào lao một hồi là chị kí lủng sọ em liền."

Trí Tú kéo lại cái mền quấn quanh người, đi đâu cho đã rồi lại về phá chị, không phải nể tình Thái Anh thì Trí Tú đã nhốt Lisa bên ngoài lều cho lạnh chết luôn rồi, người gì đâu mà kì cục.

Trời ngày càng lạnh lẽo, một cái chăn không thể ủ ấm được thân người, Lisa cứ xoay tới xoay lui không tài nào ngủ được, cô nép sát vào người Trí Tú xin ké một miếng hơi ấm, trong lòng thầm nghĩ có nên chạy qua bên lều Thái Anh hay không, nhưng lại lắc đầu nguầy ngoạy, vừa mới cãi nhau xong lại chạy đi tìm người ta vậy thì mất giá quá.

"Nhưng mà sao lạnh dữ vậy ta."

"Nằm yên đi Lệ Sa, em cứ ngọ ngậy mãi là chị đá em ra khỏi lều luôn đó."

"Nhưng em lạnh quá chị ơi."

"Sao hôm nay tự dưng lại lạnh?" Trí Tú nhăn mày, bình thường Lisa khỏe lắm khi không hôm nay lại than lạnh.

"Em có biết đâu, em mà biết thì em đâu có lạnh."

"Để chị đi gọi quân y xem cho em."

"Ý khoan...sao cái lều..."

Lisa lết sát lại người Trí Tú chỉ tay cho chị cái chỗ lều bị giở lên một khoảng trống lớn, chị nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang.

"Nãy dô lều có khóa không?"

"Có mà..."

"Giờ sao nó tang hoang vậy?"

"Chị...lại xem đi..."

"Lại gặp mấy thứ không sạch sẽ rồi."

Trí Tú chắt lưỡi một cái rồi kéo cái lều xuống, trong miệng không quên lầm bầm thêm một câu.

"Nếu mà còn phá tụi tui nữa thì súng đạn vô tình. Chết một lần rồi chưa đã nên muốn chết lần hai đúng không?"

"Chị nghĩ "người ta" có phá mình nữa không?"

"Không đâu, ngủ đi, mai còn dậy sớm."

Trí Tú kéo lại cái mền rồi trùm đầu ngủ tiếp, Lisa có chút lo lắng cho Thái Anh nên đã quyết định đi ngủ để mai rồi hỏi. Mới cãi lộn xong nên phải giữ giá cho bằng được, nhỡ đâu em bị dọa sợ rồi rủ cô ngủ chung cũng không chừng.

"Ngủ ngon Thái Anh..."

---------

Đổi hướng viết ngọt nha mấy pà :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro