Chương 2: Nương tử bị thương ở chỗ xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Nương tử ở đây là cách gọi cô nương, không phải là vợ.

Bộc Châu

"Mùa xuân vẫn còn lạnh lại thêm lửa giận công tâm, một nóng một lạnh mới làm bệnh cũ của bá phụ tái phát, hiện tại đã không đáng lo, chỉ là tuổi tác đã cao không nên mê rượu, uống ít lại."

Người nam nghe dặn dò gật đầu liên tục: "Được, được, được." Lại thở phào nhẹ nhõm nói: "Ít nhiều có Lệ Sa ở Bộc Châu, nếu không ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

Người vừa vào viện xem bệnh chính là nam đạo sĩ duy nhất ở Trường Xuân quan - Lạp Nhược Quân, tên tự Lệ Sa.

Hai người sóng vai đi giữa sân vườn tràn ngập sắc hoa, Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Là do quá nhớ mong, lại lao tâm lao lực."

Người nam mặc áo xanh lá bên cạnh dừng lại, thở dài lắc đầu nói: "Là mỗ không biết cố gắng, khoa cử thi nhiều lần cũng không đậu."

Lạp Lệ Sa quay đầu lại khuyên: "Phục Cổ huynh, hai ta từ nhỏ quen biết, bản lĩnh của huynh thế nào đệ hiểu rõ, hiện giờ Quan gia xuất chinh dùng Tào Vĩ cùng Dương Duyên Lãng làm chủ tướng, Tào Lợi Dụng làm tiên phong, lại dùng Khẩu Chuẩn làm tướng, trận chiến này tất thắng, đến lúc đó không khí nặng nề căng thẳng lâu nay trong đại nội tất bị đánh vỡ, nghênh đón vui mừng Quan gia nhất định mở ân khoa."

Lạp Lệ Sa khích lệ Lý Địch không nên nản lòng, Lý Địch tiến lên nắm chặt tay Lạp Lệ Sa cảm kích: "Ngần ấy năm chỉ có Lệ Sa đệ hiểu ta!"

Lạp Lệ Sa bị hắn đột nhiên tiến lên nắm tay doạ sợ, vội vàng rút tay về. Lý Địch thấy hắn ngại ngùng như vậy đã quen cũng không trách. "Lệ Sa lại không phải nữ nhân, thẹn thùng như vậy làm gì, ha ha ha, lại nói tay đệ tinh tế như vậy, thật giống tay nữ nhân."

Lạp Lệ Sa vội vàng giấu tay ra sau lắc đầu phủ định: "Ca ca chớ có trêu ghẹo đệ, ai không biết Lạp Nhược Quân đệ từ nhỏ được nuôi trong đạo quan toàn là nữ nhân, bọn họ còn gọi đệ là tên phong lưu Ngụy Tấn."

Lý Địch cười to: "Đó là do bọn họ ghen ghét, đệ so nữ nhi còn đẹp hơn, nếu không phải là đạo sĩ, chỉ sợ những thiếu nữ khuê các ngoài kia đã tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, mà tài hoa của đệ đề tên bảng vàng không nói, lấy dung mạo tựa Tống Ngọc này cho dù phối với công chúa cũng là cực xứng."

Lạp Lệ Sa xua tay nói: "Ai không biết con nối dõi của Quan gia ít, luôn xem Huệ Ninh công chúa như hòn ngọc quý trên tay, vả lại từ Thái Tổ khai quốc đến nay công chúa toàn gả cho võ tướng. Đại Tống thiếu tướng tài, có thể cưới được công chúa chỉ có thể là võ tướng đây đã là luật bất thành văn.

Lý Địch không cho là đúng: "Ai không biết Lạp Nhược Quân đệ văn võ song toàn, nếu muốn, hiện giờ vào quân đội lập chiến công cũng không phải..."

"Lệ Sa từ nhỏ không thân không thích, là sư phụ cho đệ ở trong quan, hiện giờ mới có thể làm đạo sĩ một phương, thật không dám hy vọng xa vời cô nương nhà nào, chỉ nguyện làm bạn cùng Tam Thanh tổ sư gia." Lạp Lệ Sa ngắt lời Lý Địch.

Lý Địch bị lời nói chắc chắn của Lạp Lệ Sa làm cho ngốc nghếch: "Đệ như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn làm đạo sĩ cả đời sao?"

Lạp Nhược Quân ba tuổi xuất gia làm đạo sĩ, 14 tuổi cầu học Hoàng Quan đạo nhân, tinh thông y thuật, đến 17 tuổi đã xem hết toàn bộ sách trong thư viện Trường Xuân quan, lại xuất quan cầu học, kết bạn cùng Tử Vương Văn Khanh, nay đã cập kê 20 lấy danh Lệ Sa, chu du khắp các châu huyện vùng duyên hải phương nam.

"Mặc dù hiện tại Quan gia hết lòng nâng đỡ Đạo giáo nhưng người xuất gia chung quy là..." Lạp Lệ Sa tuổi còn trẻ, lại tài mạo song toàn, nếu phải ở trong đạo quan suốt đời, chẳng phải đáng tiếc?

Ít nhất Lý Địch cảm thấy quá đáng tiếc, vì triều đình tiếc tài, càng vì nữ nhân khắp thiên hạ tiếc người.

"Phục Cổ huynh, Lệ Sa cảm thấy làm đạo sĩ cũng rất tốt." Lạp Lệ Sa lại lần nữa cắt ngang lời hắn.

"Hiện giờ đệ cũng đã cập kê, huynh không tin đệ sẽ thật sự làm đạo sĩ cả đời, nói không chừng nửa đường xuất hiện một vị mỹ nhân đem Huyền Hư Tử đệ thu vào túi."

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ lắc đầu, thấy sắp đến cửa liền chắp tay khom người: "Ngày nào đó Phục Cổ huynh trở thành môn sinh thiên tử cũng đừng quên tiểu đạo sĩ trong Trường Xuân quan như Lạp Nhược Quân." Nàng biết Lý Địch sẽ không buông tha mình, cho nên cố ý đi nhanh hơn, chỉ mong nhanh chóng ra khỏi cửa.

Lý Địch thoạt tiên ngẩn người, mới nở nụ cười, chắp tay: "Huyền Hư Tử tên này, sao dám quên." Lại nghĩ nghĩ: "Hiện giờ Quan gia tự mình xuất quân ngăn địch đang ở Thiền Uyên chỉ cách Đông Kinh ba trăm dặm, thành Đông Kinh không an toàn, vì sao không đợi chiến sự lần này qua đi rồi hẳn đến Đông Kinh, trễ một chút cũng không sao."

"Phục Cổ huynh có điều không biết, Lệ Sa vốn có hẹn với người, không dám đến muộn."

Hắn biết Lạp Lệ Sa là người cố chấp lại thủ tín, nói một không hai, vì thế cũng không giữ lại.

Trong khoảng thời gian xuống núi, ngoài việc học tập tu đạo hằng ngày, Lạp Lệ Sa còn sẽ thường xuyên đến nhà các bá tánh bình dân giúp họ chữa bệnh, đôi khi còn được một ít viên ngoại mời đến nhà chẩn trị cho các tiểu thư chưa xuất giá, mấy năm gần đây thanh danh vang dội.

Bởi vì là đạo sĩ, lại là danh sĩ, so với mời đại phu an toàn hơn nhiều.

"Vị này chính là Huyền Hư đạo trưởng?"

Lúc Lạp Lệ Sa bái biệt Lý Địch chuẩn bị lên đường đến Đông Kinh ngoài cửa Lý phủ đột nhiên xuất hiện một người.

"Đúng vậy."

"Quan nhân nhà ta, mời ngài đến phủ." Gã sai vặt thấy hai người không có phản ứng gì, trong lòng nôn nóng: "Tri châu Bộc Châu xin mời Huyền Hư chân nhân qua phủ."

Lạp Lệ Sa ngốc lăng, không hiểu ra sao. Đây là lần đầu tiên nàng đến Bộc Châu, lại là vì Lý Địch dọn đến nơi này nàng mới đến, cùng vị Tri châu Bộc Châu kia không quen biết, còn tên Huyền Hư Tử này cũng chỉ có người dưới chân núi Trường Xuân quan biết mà thôi, danh hiệu này, cũng không nổi bao nhiêu.

Lạp Lệ Sa do dự, nàng không muốn dính líu tới triều đình, sư phụ cũng nói phải hạn chế qua lại với nhà quyền quý, Lý Địch thấy thế liền dùng khuỷu tay đẩy đẩy: "Đi xem, Huyền Hư Tử."

Lạp Lệ Sa chỉ nhẹ nhàng nhướng mày: "Có thể hỏi là vì sao?"

"Là bà con xa của Quan nhân nhà ta nhiễm bệnh, mời đạo trưởng qua phủ trị liệu."

"Nếu như thế, sao không mời đại phu?"

Lạp Lệ Sa hỏi làm gã sai vặt không biết nên trả lời thế nào, quả thật là như vậy, vì thế không khỏi lộ vẻ khó xử.

Thấy Lạp Lệ Sa tựa hồ không muốn đi, Lý Địch hơi tránh người ra sau khẽ nói: "Vị Tri châu này là họ hàng xa của Lý Thần phi, không nên đắc tội."

Nhắc đến Lý Thần phi, Lạp Lệ Sa khẽ rủ mắt, mọi người đều biết Lý Thần phi là người của Lưu Hoàng Hậu, thánh thượng lại độc sủng Lưu Hoàng Hậu.

Quả thật không dễ chọc.

"Ra là vậy, chỉ là Lệ Sa tài hèn học ít, nếu trị không được cũng đừng trách tội."

Gã sai vặt vui mừng nói: "Danh tiếng của Huyền Hư chân nhân đã truyền khắp Bộc Châu, chân nhân cũng đừng khiêm tốn." Gã sai vặt trước lên xe ngựa giúp Lạp Lệ Sa nhấc màn xe lên.

"Phục Cổ huynh, ngày sau gặp lại ở Đông Kinh." Lạp Lệ Sa lên xe ngựa, chắp tay thi lễ.

Lý Địch đáp lễ: "Ta nhất định chăm chỉ đọc sách, không rơi vào vết xe đổ của Lệ Sa."

Nói đến năm đó lập quốc cả nước định ra 15 lộ*, Bộc Châu thuộc về lộ Kinh Đông. Lạp Lệ Sa từng nghe nói Tri châu Bộc Châu ban đầu chỉ là một điền khách.

(Châu và lộ: là đơn vị hành chính thời Tống, một lộ gồm nhiều châu)

Giương mắt nhìn lên phủ Tri châu, điêu lan ngọc triệt, ngói xanh mái tròn, hết sức xa hoa.

"Đã mời được Huyền Hư đạo trưởng đến chưa." Người tới là một gã đàn ông tai to mặt lớn. Lạp Lệ Sa thầm nghĩ trách không được chỉ là họ hàng xa, Lý Thần phi mỹ mạo giành được sủng ái của hoàng đế, nếu nói người này là thân thích nhất định không phải.

Trước Đại Tống, từ nhà Đường đến đầu Ngũ Đại Thập Quốc Đạo giáo kéo dài từ Bắc chí Nam. Đặc biệt triều Đường đã đem Đạo giáo đưa lên thời kỳ hưng thịnh nhất. Đường diệt, Đạo giáo cũng dần suy yếu. Đến thời Ngũ Đại Thập Quốc Đạo giáo chỉ phát triển nhỏ lẻ, mãi đến cuối Ngũ Đại chính quyền mới bắt đầu kết hợp cùng tôn giáo, Đạo giáo từ những nhánh nhỏ lẻ tiếp tục phát triển lên. Đặc biệt sau trận binh biến ở Trần Kiều Thái Tổ khoác lên hoàng bào đã cực lực phục hưng Đạo giáo. Cho đến nay, vị thiên tử thứ ba triều Tống lại càng noi theo gương Thái Tổ, triệu kiến đạo sĩ, xây dựng đạo quan ngoài cung.

Lại vì này cố ý chế định ngày hội, lấy "Thiên thư" vào ngày 3 tháng 3 hằng năm, làm lễ khánh tiết; lấy "Thiên thư" vào ngày 6 tháng 6 hằng năm tại núi Thái Sơn, làm lễ huống tiết; lấy "Thiên thư" vào ngày 1 tháng 4 tại hoàng cung, làm lễ trinh tiết; lấy ngày 1 tháng 7, làm lễ tiên thiên; lấy ngày 20 tháng 10 thánh tổ tại điện Duyên Ân, làm lễ thánh tiết.

Lại cho con gái mình xuất gia làm nữ quan từ nhỏ, có thể thấy được địa vị của đạo sĩ hiện giờ.

"Không biết người quen của Tri châu là bệnh gì?"

Tri châu Vương Kế Anh dẫn nàng vào viện cho lui hết người hầu, tôn kính nói với Lạp Lệ Sa: "Không dối gạt đạo trưởng, đây là cháu gái của ta, trên đường đến Bộc Châu thăm ta bất gờ gặp dã thú tấn công."

"Bị dã thú tấn công?"

Vương Kế Anh đảo mắt một vòng cúi người khẽ nói: "Bị sói cào bị thương, lại là nơi xấu hổ, nàng được nuông chiều từ bé, tìm đại phu bên ngoài e rằng không thích hợp."

Có lẽ lần này Vương Kế Anh thật sự chỉ tìm mình chữa bệnh, Lạp Lệ Sa gật đầu.

"Trinh tiết nữ nhi là quan trọng nhất, nàng lại là hoàng hoa khuê nữ."

Vương Kế Anh vừa dứt lời Lạp Lệ Sa liền dừng chân, bình thường nàng cũng nhận chữa bệnh cho vài cô nương nhà quan gia, đa số đều là bắt mạch kê đơn, nếu bị thương trên người đều sẽ mời nữ y, nàng ở một bên chỉ điểm.

Không vì gì khác, chỉ vì nàng dùng thân phận nam nhân xuất hiện, cũng là vì Đại Tống vô cùng xem trọng trinh tiết nữ nhi.

Vương Kế Anh thấy nàng băn khoăn vội vàng nói thêm: "Ngài là đạo sĩ, vốn không quan trọng, chỉ là tính tình nàng không quá tốt, con người cũng lãnh đạm, đạo trưởng nên bao dung nhiều hơn mới được."

Lạp Lệ Sa gật đầu, nghe ông ấy nói vậy, ngược lại cảm thấy hứng thú với vị cô nương lãnh đạm này.

Cánh cửa gỗ sơn son khắc hoa hồ giấy đột nhiên mở ra, một cô gái mặt mày nôn nóng từ trong vọt ra trách cứ đám người hầu: "Các ngươi rốt cuộc đã mời đại phu chưa, A tỷ ta sắp ngất xỉu rồi, nếu xảy ra chuyện gì các ngươi gánh nổi không?"

Một loạt hành động này không khỏi làm Vương Kế Anh trợn mắt há mồm. Lạp Lệ Sa cũng sững sờ tại chỗ. Người trước mắt tuy cởi đạo bào thay váy sam không giống trước đây, nhưng Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra, xem ra mười năm thanh tu cũng không thể kiềm chế được tính tình nàng.

Phác Tĩnh Xu thấy mọi người đều nghiêng đầu liếc mắt sang một bên, cũng nhìn theo bọn họ, không chỉ không còn lo lắng, ngược lại vì nhận được niềm vui bất ngờ mà vui mừng ra mặt: "Sư huynh!"

Lạp Lệ Sa bước tới đón: "Nhiều năm không gặp, sư muội vẫn là như vậy."

Sư phụ của Lạp Lệ Sa và sư phụ của Phác Tĩnh Xu vốn là đồng môn, chỉ là sau lại sư phụ Lạp Lệ Sa một mình xuôi nam tự mình xây dựng đạo quan chỉ thu nữ đệ tử.

Phác Tĩnh Xu mắc cỡ đỏ mặt: "Không phải là do muội sốt ruột sao, A tỷ bị sói đả thương bọn họ cũng không chịu mau chóng mời đại phu."

Người hầu vội vàng mở miệng: "Mời mời, vì lo lắng cho thân phận cô nương nên đã mời Huyền Hư đạo trưởng."

Vương Kế Anh nhìn hai người: "Hai người quen nhau?"

Phác Tĩnh Xu gật đầu, Vương Kế Anh còn muốn nói tiếp gì đó đã bị ánh mắt Phác Tĩnh Xu ra hiệu câm miệng.

"Sư huynh đến là tốt rồi, mau mau vào cứu tỷ tỷ của muội!" So với bọn họ nàng càng hiểu Lạp Lệ Sa, đương nhiên cũng biết y thuật của nàng là do cao nhân truyền lại, so với các thái y trong đại nội còn cao minh hơn.

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được, Chí Trùng muội đừng vội."

Lạp Lệ Sa còn chưa biết tên thật của Phác Tĩnh Xu, cũng không biết thân phận thật sự của nàng. Phác Tĩnh Xu thấy nàng vào phòng liền vội vàng lôi kéo Vương Kế Anh ra xa: "Ngươi không được nói cho sư huynh biết thân phận của ta."

"Vâng, công chúa điện hạ."

"Không được gọi ta là công chúa!"

Vương Kế Anh không biết nói gì hơn, chỉ phải liên tục gật đầu.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cất bước vào trong, chỉ thấy bên trong rèm lụa mỏng manh mơ hồ có thể thấy được hình bóng uyển chuyển của một cô gái.

Tuy nói cứu người thời gian quý giá, nhưng nàng vẫn thực do dự. Lúc này Phác Tĩnh Xu đẩy cửa vào, thấy Lạp Lệ Sa như thế, không khỏi mừng thầm trong lòng.

Thấy mỹ nhân lòng bất động, có thể thấy Lạp Lệ Sa là quân tử chân chính.

Vì thế dạo bước đến trước giường nói: "A tỷ, là Huyền Hư chân nhân ở Trường Xuân quan tới."

Thấy người trong rèm không có phản ứng Phác Tĩnh Xu lại nói: "Chân nhân là sư huynh của muội, y thuật rất lợi hại, cũng là người quân tử, nếu A tỷ không yên tâm muội sẽ đứng bên cạnh canh giữ."

Tấm chăn trong rèm lay động, Phác Thái Anh thật sự đau đớn khó nhịn, chỉ cố chống đỡ để không hôn mê: "Muội ra ngoài đi, tỷ tin nàng."

Nàng đương nhiên tin nàng, nàng có thể không tin tất cả người trong thiên hạ, chỉ độc Lạp Lệ Sa không dám không tin.

Phác Tĩnh Xu rất yên tâm cuốn rèm lên, ra khỏi phòng.

Lúc này Lạp Lệ Sa mới thấy rõ hình dáng người con gái trên giường. Tóc đen xoã trên gối, sắc mặt tái nhợt, nàng biết là do mất máu quá nhiều, đôi môi mỏng có phần hồng hào hơn gương mặt nhưng cũng không tốt hơn là bao. Lông mày thon dài, mặt mày quả thật có vài phần tương tự Chí Trùng.

Nếu luận dung mạo, Chí Trùng hẳn là hơn được tỷ tỷ nàng, nhưng Lạp Lệ Sa cảm thấy người trước mắt này đẹp đến thoát tục hơn hẳn tất cả những cô nương mà nàng đã gặp qua.

Phác Thái Anh nhớ mang máng năm đó Lạp Lệ Sa cũng là dùng ánh mắt trực tiếp như vậy nhìn nàng sững sờ nửa ngày, chẳng qua khi đó nàng là đứng.

Lạp Lệ Sa trời sinh tính tình chất phác lại dễ thẹn thùng, con người lại ôn hoà hiền hậu, khi đó ngay cả người thanh cao như Phác Thái Anh đối mặt với nam nhân như vậy cũng bỏ đi vài phần ngạo mạn, luôn thích trêu chọc nàng.

Trêu chọc... Nếu nàng không trêu chọc Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không vì thích nàng mà bị vu oan, cũng sẽ không què hai chân, hủy hoại thanh danh cả đời. Nàng không thẹn với người hậu thế, duy chỉ thẹn với nàng.

Hiện giờ có hai con đường có thể chọn, buông tha Lạp Lệ Sa, từ đây làm người qua đường, nàng vẫn là Huyền Hư chân nhân của nàng, còn mình vẫn là công chúa, chẳng qua mình phải quét sạch gian thần, từ đây cùng Lạp Lệ Sa trở thành hai người xa lạ.

"Tiểu nương tử *, bần đạo bắt mạch trước cho cô được chứ?" Lạp Lệ Sa ôn hoà hỏi.

Nhìn người trước mặt khắp nơi lễ phép lại ôn nhu, Phác Thái Anh tự hỏi, đời này nàng còn bỏ được sao?

Nam tử khắp thiên hạ này ai so được với nàng?

Phác Thái Anh gật đầu, Lạp Lệ Sa đỡ chiếc rương gỗ nhỏ trên eo xuống, mở ra, lấy một chiếc gối nhỏ lót dưới tay nàng. Phác Thái Anh vươn tay cố gắng phối hợp với nàng.

Lạp Lệ Sa nhìn nhìn, cảm thấy cô gái này cũng không lãnh đạm như lời Vương Kế Anh nói.

Hai tay chạm vào nhau, Lạp Lệ Sa run tay, đỏ mặt cúi đầu.

Bình thường, nàng cũng bắt mạch cho không ít cô nương nhà khác, nhưng chưa bao giờ lúng túng như hôm nay vậy.

Bộ dáng thẹn thùng của Lạp Lệ Sa quả thật giống trước đây như đúc, Phác Thái Anh cười, trong lòng thầm nói, người này nàng muốn chắc rồi. "Chân nhân thẹn thùng như thế, sao có thể thay người chẩn trị?"

"Không phải, tiểu nương tử hẳn là tuổi sắp cập kê, chính là tuổi đang chờ gả." Lạp Lệ Sa cực lực che dấu vẻ mặt hoảng hốt của mình.

Phác Thái Anh lại cười, phảng phất trên người không hề bị thương, nói: "Ta còn chưa sợ, nàng sợ cái gì?"

Nàng nói có đạo lý, Lạp Lệ Sa nắm tay bắt mạch. "Có chút thiếu máu..." Lại qua một lát, nhíu mày trúc trắc hỏi: "Có thể cho ta xem miệng vết thương được không?"

Thấy cô gái không đáp lời Lạp Lệ Sa nói tiếp: "Nếu không yên tâm có thể gọi A Chí tới, ta chỉ ở một bên liếc nhìn, chỉ cần lộ miệng vết thương để ta nhìn một chút là được." Lạp Lệ Sa nói đến liếc nhìn thì nhấn mạnh.

Chuẩn bị đứng dậy đi gọi Phác Tĩnh Xu, Phác Thái Anh lại giữ tay nàng lại: "Không cần, ta tin nàng."

Cái níu tay này, quả thật đã làm tâm trạng khẩn trương của Lạp Lệ Sa run động mãnh liệt.

A Sa, đời này ta có thể không tin bất kỳ ai, nhưng không thể không tin nàng.

Không biết vì sao Lạp Lệ Sa như nghe được những lời này, đột nhiên cảm thấy niềm tin này giống như hai người đã nâng đỡ nhau qua vài thập niên, là tín nhiệm kiên cố nàng dành cho mình.

Không chờ Lạp Lệ Sa nói, nàng đã ngồi dậy xốc chăn lên, càng không chờ Lạp Lệ Sa kịp phản ứng, nàng đã cởi áo trong, vạt áo bị kéo ra cứ như vậy mà rơi xuống.

Cánh đồng tuyết trải dài chỉ nở một cành mai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro