viii. so far away

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cái đệch??? Ông chạm dây à Kim Seokjin?

Min Yoongi hai mắt bồ câu con đậu con bay, vác bộ mặt như chết đuối dưới mương từ trên giảng đường trở về, định bụng sẽ làm tổ trong phòng ngủ bù từ giờ tối, nhưng Kim Seokjin thì không nghĩ thế. Mai phục sẵn trên hành lang vắng người, thỉnh thoảng lại mập mờ truyền tới tiếng thì thầm của những bức tranh từ phía xa xa, cái tên dã man ấy nắm lấy cổ áo chùng của họ Min, ỷ mình chân dài vai rộng xách Yoongi lên như xách một con mèo già ốm đói. Min Yoongi nghiến răng ken két, thầm nhủ nếu không phải hôm kia mẹ Kim mới gửi cho anh chút quà quê tẩm bổ cái thân mình hạc xương mai thì hôm nay anh nhất định phải sống mái với Kim Seokjin một trận. Hắn đã quá quen thuộc với vẻ mặt như kiểu ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của nhà ngươi đến từ Min Yoongi, cũng chẳng mảy may buồn phản ứng.

- Anh phải hỏi mày mới đúng. Dạo này cứ thấy anh là mày lẩn như trạch. - Hắn híp mắt nhìn anh, tông giọng nâng cao đến tiệm cận quãng tám. - Có phải mày lén lút yêu đương sau lưng anh không hử? Thành khẩn thì sẽ được khoan hồng.

Yêu cái cục cớt. Min Yoongi bĩu môi chửi thề. Giữa ngàn vạn lý do, lão già này lại chỉ nghĩ tới chuyện anh sẽ đâm đầu vào cái hố tình yêu như cách con tàu Titanic huyền thoại đâm vào tảng băng chìm. Thế nhưng anh đíu phải Rose, thay vì đứng trên boong tàu nắm tay nắm chân hát My heart will go on với một người chỉ mới gặp mặt không lâu, anh thà nhảy xuống biển ôm phao cứu sinh tự bơi vào bờ còn hơn.

- Anh dở người à? Yêu đương cái búa gì ở đây?

- Thế Jeon Jungkook là thằng nào? Mày tưởng anh mới chào đời hôm qua à mà dám xạo ke với anh?

Yoongi mở to đôi mắt một mí đã nặng như đeo chì. Kim Seokjin cười khẩy, hổ không gầm chúng mày lại nghĩ hổ bị viêm tai giữa đấy phỏng?

- Thế nào? Anh nói trúng tim đen rồi chứ gì. Khai ra mau, chúng mày tòm tem với nhau được bao lâu rồi?

- Sao ông lại biết nhóc đấy?

- Việc của mày là trả lời anh, chứ không phải chất vấn làm thế nào mà anh biết tình nhân bé bỏng của mày. - Seokjin dí ngón trỏ vào trán anh, nhấn mạnh từng chữ. - Cả trường đang đồn ầm lên hôm trước mày đến xem nó luyện tập Quidditch kia kìa.

Chàng Thần sáng đảo mắt khinh bỉ, có thế thôi mà cũng phải xoắn hết cả lên.

- Chẳng có yêu đương gì cả, ông đừng có nói linh tinh.

Yoongi gạt tay hắn ra khỏi cổ áo đã nhăn nhúm như miếng giẻ lau của mình, mặt mũi lạnh tanh chẳng chút cảm xúc vuốt trang phục trên người lại cho ngay ngắn. Kim Seokjin đã ở bên anh đủ lâu để hiểu anh đang cảm thấy như thế nào chỉ bằng cách ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc này. Có lẽ Min Yoongi thực sự không hề nảy sinh quan hệ yêu đương nhập nhằng với cậu nhóc học viên nào đó, nhưng cũng thật là dối lòng nếu nói anh chưa từng rung động, dù chỉ một thoáng.

Cậu nhóc với dải ngân hà miên man nơi đáy mắt, nụ cười thật tươi tắn và gương mặt chưa thôi nét ngây ngô. Yoongi thấy mình thật trẻ trong mắt cậu chàng. Jeon Jungkook tựa như một sứ xở diệu kỳ mà anh chưa bao giờ biết tới, mời gọi anh lạc lối trong giai điệu du dương mê hoặc. Yoongi đã bước theo, nhưng lại tần ngần dừng chân trước ranh giới mỏng manh giữa lý trí và trái tim, rồi chẳng đủ can đảm để đi tiếp nữa. Hoặc giả, anh tự cảm thấy mình vẫn chưa đủ tư cách để mù quáng đuổi theo thứ gọi là tình yêu, mới mẻ, thu hút nhưng khó đoán. Loại cảm xúc ấy giống hệt loài hoa nắp ấm ra sức dụ dỗ con mồi bằng hương thơm ngọt ngào, khiến Min Yoongi bất chợt biến thành đồ nhát gan nhanh chóng rụt lại, thu người về vùng an toàn của riêng mình. Anh nghe giọng nói của Kim Seokjin, mờ mờ ảo ảo khi gần khi xa:

- Yoongi à, đời người có là bao đâu chứ, tìm được người mình thích là tốt lắm rồi.

Chàng Thần sáng họ Min nhếch môi cười nhạt, lắc đầu không đáp.

Cùng lúc ấy, góc áo chùng lấp ló đằng sau ngã rẽ hành lang cũng im hơi lặng tiếng rời đi.

.

.

.

Đếm cừu đến lần thứ một nghìn chín trăm chín mươi ba mà đầu óc vẫn là tỉnh như sáo, hai mắt mở thao láo nhìn tầng trên giường đối diện Kim Taehyung ngủ há cả mồm cả mỏ ra, thấy ghét không tả nổi. Jeon Jungkook vác bộ mặt trông cứ như thành phần hận đời phản xã hội, ngồi phắt dậy trên cái giường đơn chật chội, lại quên mất giường ký túc xá được thiết kế kiểu giường tầng, thế là oanh oanh liệt liệt dộng cả đầu vào thành giường tầng trên, đau đến chảy cả nước mắt.

Ấy vậy mà người cậu thương thì vẫn chẳng thương cậu.

Dằn vặt mãi cũng chẳng tài nào ru bản thân vào giấc ngủ cho được, Jungkook quyết định lẻn ra khỏi ký túc một mình đi dạo. Chiếc áo choàng bao quanh cơ thể, trời đã lập đông, từng cơn gió lạnh buốt người cứa lên da thịt, chỉ khiến cậu ngày càng tỉnh táo hơn. Tiếng thút thít của Myrtle Khóc Nhè văng vẳng khắp hành lang dài hun hút, Jungkook thoáng thấy vạt áo choàng nhuốm máu đen của Nam Tước Đẫm Máu lướt ngang qua những vách tường đá xám xịt. Cậu chàng bước nhanh hơn ra bên ngoài khuôn viên trường, thầm nhủ muốn hít thở thêm chút khí trời, ai ngờ lại bị gió Đông Bắc lồng lộng phả vào mặt đến mức không mở nổi mắt. Họ Jeon thấy mình sao mà ngu ơi là ngu, quả nhiên hễ cứ dính vào tình yêu thì chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp. Ấy vậy mà chưa bao giờ cậu nghĩ tới chuyện sẽ từ bỏ người đó.

Thật là kỳ lạ, Jungkook nghĩ, như thể cậu đã bị ếm một lời nguyền không cách nào giải trừ, trái tim lẫn lý trí đều mặc người điều khiển. Hồi bé cậu hay trốn trong thư phòng của cha, lén lút đọc trộm những lá thư tình được cất gọn trong một chiếc rương nhỏ. Cha thường viết thơ tặng mẹ, đôi khi lại chỉ là vài dòng báo bình an trong những chuyến công tác xa nhà. Jungkook đã từng đọc chúng và tưởng tượng ra cái ngày mà bản thân cậu cũng tìm được người mình thích, cậu sẽ dùng ngòi bút của mình miêu tả đôi mắt sóng sánh biển hồ, làn môi cười ngọt ngào đằm thắm, hay là gò má đào ưng ửng sắc hồng đón cái hôn dịu dàng của nắng sớm. Hải âu muốn bay thì phải có biển, Min Yoongi tựa như sóng nước nâng cao cánh chim đường dài mỏi mệt. Jungkook còn trẻ, chưa biết thế nào là đậm sâu, chỉ một lòng muốn tặng anh bầu trời bát ngát trong xanh.

- Không định vào trong này đứng à? Bên ngoài lạnh lắm đấy.

Người ấy hai tay đút trong túi quần kaki màu kem, chiếc áo len cổ lọ ôm trọn vóc người cân đối. Min Yoongi khẽ nhếch môi cười, dịu dàng quá đỗi khiến khóe mắt họ Jeon bất chợt cay xè. Cậu cúi gằm đầu, chẳng hề mảy may nhúc nhích. Người lớn tuổi hơn nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi bước lại gần, lo lắng hỏi han:

- Trò ốm sao? Thấy đau ở đâu à?

Từ khoảng cách này, Jungkook có thể ngửi được rất thoáng hương cỏ hoa sạch sẽ thơm tho ẩn nấp trên người anh. Cậu nhóc đưa tay dụi mạnh chóp mũi, ngẩng đầu lên toét miệng cười với anh.

- Không sao ạ, Yoongi vẫn chưa ngủ?

- Là thầy Yoongi chứ. - Anh vờ nghiêm nghị nhắc, trong giọng nói chẳng tìm được chút gì tức giận. Min Yoongi thong thả khoác tay lên vai cậu, có chút chật vật bởi thằng nhóc còn muốn cao hơn anh cả một cái đầu. - Gần đây tôi hơi bận, đi dạo một chút sẽ giúp giấc ngủ sâu hơn.

Jungkook nương theo lực kéo của anh lảo đảo bước về phía trước. Đúng là mấy ngày nay cả anh lẫn Seokjin đều hệt như rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, đi đi về về thoắt ẩn thoắt hiện. Đến cả lớp Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của nhà Gryffindor cũng được chuyển sang cho người khác dạy thay, Jungkook chỉ muốn nhìn anh một cái cho đỡ nhớ cũng thực sự khó khăn.

Ánh trăng lỡ làng buông xuống, ngắm nghía một bên gò má người ấy đã đỏ hồng vì lạnh, trông thật giống một trái đào chín mọng. Dáng vẻ ấy khiến Jeon Jungkook mê mẩn nhưng cũng thật đau lòng, chà xát lòng bàn tay mình cho đến khi ấm lên rồi mới cẩn thận ôm lấy khuôn mặt nho nhỏ. Min Yoongi mở to mắt vì bất ngờ, nhưng rồi cũng chẳng từ chối chút lòng tốt của cậu học trò. Nhìn anh dụi má vào tay mình hệt như mỗi lần Suga làm nũng, Jungkook cũng bạo dạn hơn, kéo anh đứng sát vào với mình. Chóp mũi Yoongi chỉ còn cách khuôn ngực vững chãi của cậu một khoảng cách tính bằng đơn vị centimetre, mùi hoa quế vẩn vương xoa dịu dây thần kinh cứng nhắc như đông đá.

Min Yoongi vô thức chìm sâu hơn vào nguồn nhiệt dễ chịu nọ, anh nhớ về những ngày còn bé tí, được bao bọc bởi vòng tay của mẹ. Chiếc khăn mùi xoa có mùi như ủ mật, đóa Smeraldo nở rộ dưới nắng mai nhạt nhòa, cài trên mái tóc dài đen mướt bồng bềnh. Yoongi cứ ngỡ rằng anh đã quên, cho tới khi kỷ niệm sống dậy chân thật như thể mới diễn ra ngày hôm qua. Bàn tay to dày luồn vào tóc anh, chải gọn về phía sau tai. Anh nhẹ thở ra một hơi dài thỏa mãn, hóa ra đây chính là cảm giác khi được trở về nhà.

- Cảm ơn em, Jungkook.

Cậu ậm ừ trong cuống họng thay cho câu trả lời, tay vẫn như cũ ôm anh thật chặt. Min Yoongi bật cười khúc khích, mái đầu đen cựa quậy dưới cằm cậu nhồn nhột.

- Sắp tới tôi sẽ phải rời khỏi nơi này một thời gian.

- Thầy sẽ quay trở lại chứ? - Jungkook nắm lấy vai Yoongi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ lo lắng toát lên trên gương mặt cậu nhóc.

Thế nhưng anh chỉ cười. - Có lẽ, nhưng mà Jungkook này, tôi muốn nhờ em một việc.

- Cho đến khi tôi trở lại, em hãy thay tôi bảo vệ Hogwarts nhé?

===tbc.

happy birthday, onedemort.

onedemort, ngày 12 tháng 12 năm 2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro