Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em làm gì ở đây?

Lingling Kwong cau mày nhìn Orm Kornnaphat đối diện, cô nhìn tay Orm Kornnaphat đang khoác tay người bên cạnh không phải cô, lòng Lingling Kwong khó chịu, cảm xúc an tĩnh mấy ngày qua lại bùng lên, cô gằn nhẹ từng chữ

- Em với P'Ying có hẹn đi ăn cùng một số anh chị cựu sinh viên, chúng em vừa ăn xong, giờ sẽ về, may quá gặp chị ở đây, vậy là Orm không cần phải đi ké P'Ying nữa! - Orm Kornnaphat buông Ying ra chạy lại chỗ Lingling Kwong, ôm lấy tay cô, Orm Kornnaphat cảm giác được nhiệt độ xung quanh Lingling Kwong đang tuột xuống không phanh, cô đâu làm gì người này, sao tự dưng lại lạnh như vậy.

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat chạy đến bên cô, tư vị trong lòng không rõ, có chút vui vẻ nhưng cũng có chút khó chịu, nếu như hôm nay cô không đột xuất có sự kiện phải tham gia, chắc cũng không trùng hợp gặp Orm Kornnaphat ở đây, có thể người kia đã đi cùng xe người khác rồi. Lingling Kwong cảm thấy lòng chỉ toàn vị chua khó hiểu. Lingling Kwong hít một hơi nén lại cảm giác gay gắt trong lòng, điều chỉnh tâm trạng, không nói gì nắm tay Orm Kornnaphat bước đi

- Lingling Kwong.. đau em - Orm Kornnaphat cảm giác được lực tay của Lingling Kwong siết lấy cổ tay cô phát đau, cô gọi theo nhưng người kia dường như không nghe thấy - ... P'Lingling! Em đau!

Orm Kornnaphat cảm giác cổ tay sắp gãy rồi, dùng sức dằn ra, khiến Lingling Kwong khựng lại, nhìn một mảng đỏ trên cổ tay Orm Kornnaphat, cô vừa đau lòng vừa khó chịu, Lingling Kwong nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat.

- Chị sao vậy? Sao lại nổi cáu?
- Chị không có! - Lingling Kwong giọng không cảm xúc trả lời
- Chị như vậy mà nói không có sao? - Orm Kornnaphat lớn tiếng, cô cũng là con người, cũng có cảm xúc, dạo gần đây Lingling Kwong cứ vui buồn bất chợt khiến cô làm gì cũng phải e dè, phải nhìn sắc mặt người kia mà cư xử, cô bức bối đến phát điên rồi - dạo gần đây chị làm sao vậy?
- Đi về thôi! - Lingling Kwong không muốn cãi nhau nhẹ giọng nói
- Em không muốn về, chị nói rõ đi rồi về! - Orm Kornnaphat ngang ngạnh
- Chị bảo đi về, về nhà rồi muốn nói gì thì nói! - Lingling Kwong cố gắng kìm nén sự khó chịu, cô không muốn cãi nhau với Orm Kornnaphat
- Em không về!
- CHỊ BẢO ĐI VỀ! - Lingling Kwong gầm lên, ánh mắt cô long lên, đầy sự khó chịu và giận dữ, đây là lần đầu tiên Lingling Kwong lớn tiếng như vậy với người cô yêu.
- .... - Orm Kornnaphat lần đầu tiên bị Lingling Kwong giận dữ, cô không biết phải như thế nào, cô đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng nhìn khuôn mặt đầy sự khó chịu của Lingling Kwong, rốt cuộc cô làm gì sai mà Lingling Kwong lại như vậy với cô, Orm Kornnaphat cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chực trào ra
- N'Orm? - Ying bước đến thấy không khí giữa hai người trước mặt thập phần lạ lẫm - Em chưa về sao?
- P'Ying.. - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Ying, nước mắt cô rơi ra làm người kia hốt hoảng
- Em sao vậy? Sao lại khóc?

Ying bước đến tính lau nước mắt trên khuôn mặt Orm Kornnaphat lại bị Lingling Kwong bước đến kéo Orm Kornnaphat vào trong lòng ôm lấy, không cho Ying một cơ hội để đến gần

- Chị làm em ấy khóc? - Ying cau mày trừng mắt nhìn Lingling Kwong
- Không phải chuyện của cô! - Lingling Kwong thở ra toàn mùi thuốc súng
- Chị không có quyền làm em ấy khóc! - Ying bước đến đứng trước Lingling Kwong giọng lạnh lùng
- Tôi đã bảo không phải chuyện của cô! - Lingling Kwong gằn
- Chị..
- ĐỦ RỒI! - Orm Kornnaphat gằn lên, cô đẩy Lingling Kwong ra, cô nhìn Lingling Kwong giận dữ, cô không biết người này phát điên cái gì mà lại cư xử như vậy
- Theo chị về! - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat nước mắt ngắn dài, lòng ẩn ẩn đau, nắm tay lấy tay Orm Kornnaphat dịu giọng nói.
- Không! - Orm Kornnaphat dằn ra, cô nghĩ lúc này không phải là lúc họ nên bên cạnh nhau - Chị về trước đi, em sẽ đi cùng P'Ying!
- Em ...
- Đi thôi, P'Ying! - Orm Kornnaphat không cho Lingling Kwong nói thêm câu nào, kéo tay Ying rời đi.

Lingling Kwong nhìn hai người rời đi trước mắt cô, tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm, cô cố gắng ngước lên trời lấy một ít khí trong lành để dịu lửa giận trong lòng, Lingling Kwong cứ đi tới lui, hít thở, lại đi tới lui, cả 15 phút cô mới dịu lại sau đó mới đi lấy xe, đạp ga rời đi.

Lingling Kwong ở trên xe, cô không biết cô nên đi đâu, nếu giờ cô đi về nhà, lỡ  như Ying vẫn ở đó thì như thế nào? Cô sẽ đối mặt khi thấy Orm Kornnaphat với Ying nữa thì sẽ như thế nào? Cô sẽ lại làm Orm Kornnaphat khóc sao? Lingling Kwong không muốn, cô rẽ qua hướng khác với đường về nhà, nhẹ nhấn ga chạy thẳng ra ngoại ô.

Lingling Kwong ngồi trước xe nhìn khung cảnh thiên nhiên, gió lạnh về đêm khiến cho cô thanh tỉnh không ít, giờ đã hơn 9h tối, ngày mai cô có ca làm sớm nhưng giờ cô vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi, vì cô sợ phải đối diện với hình ảnh Orm đang ở cùng một người khác không phải cô. Lingling Kwong cảm thấy cô điên rồi, đó là nhà của họ, nhưng lúc này, cô lại sợ phải bước về. Lingling Kwong cầm lon bia trong tay, nước mắt chầm chậm rơi xuống, lần đầu tiên kể từ khi nhận lời yêu của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cảm thấy mệt mỏi vì tình cảm này như thế này.

Gần sáng, Lingling Kwong mới lái xe về để tắm rửa thay đồ đi làm, cô vừa bước vào nhà cũng vừa thấy Orm Kornnaphat vừa về đến nhà

- Cả đêm qua em không về sao? - Lingling Kwong nhăn nhó hỏi
- Chị cũng không về không phải sao? - Orm Kornnaphat lạnh nhạt
- Em đã ở đâu vậy?
- Em đi uống cùng với Kwang và P'Ying, sau đó em ngủ ở nhà P'Ying!

"ầm..!" Lingling Kwong nghe được tiếng trái tim cô rơi xuống, cảm giác đau đớn, chua chát lan ra, tràn lên đại não của Lingling Kwong, cô cảm giác tai ù đi, lý trí dường như biến mất.

- Em nói em ở cùng Ying Anada?
- Phải! - Orm Kornnaphat cảm nhận được sự giận dữ trong giọng nói của Lingling Kwong, người này lại phát điên cái gì rồi
- N'Orm! - Lingling Kwong cố gắng hít sâu, giữ lại một tia lý trí - Chị muốn em tránh xa Ying Anada ra!
- Tại sao? Chị ấy là đàn chị, là bạn của em! Giờ đến cả bạn bè chị cũng không muốn cho em có luôn à? Lingling Kwong từ bao giờ chị lại có cái tính chiếm hữu mù quáng như vậy vậy?
- N'Orm! Nghe chị, chị chỉ cần em giữ khoảng cách với Ying thôi!
- Không muốn! - Orm Kornnaphat trẻ con gào lên
- Tôi bảo em tránh xa cô ta ra! - Lingling Kwong gầm lên, cô không còn tí lý trí nào, trong cô bây giờ là sự ghen tuông đến cùng cực, cô nắm chặt lấy tay Orm Kornnaphat ép người kia vào tường, mắt long lên giận dữ
- Chị điên rồi hả!? Lingling Kwong, bỏ em ra, đau quá!
- Orm Kornnaphat! Em nghe cho kỹ đây! Em chỉ thuộc về tôi, về Lingling Kwong! Em hiểu rõ chưa? - Lingling Kwong gằn từng chữ một
- Chị điên hả Lingling Kwong, buông em ra! - Orm Kornnaphat giãy dụa, đây không phải Lingling Kwong của cô, người này rất đáng sợ -.. buông.. ưm...

Lingling Kwong hôn xuống môi Orm Kornnaphat, nụ hôn không có cưng chiều, không có dịu dàng, chỉ đơn giản là trút giận là chiếm hữu, Orm Kornnaphat nghiến răng phản kháng lại bị Lingling Kwong mạnh mẽ cạy mở hàm ngọc của cô, Orm Kornnaphat sợ hãi với một Lingling Kwong như vậy, cô dùng lực cắn mạnh lên môi Lingling Kwong mới khiến người kia dừng lại.

Lingling Kwong cảm nhận đau đớn, lý trí cô thanh tỉnh lại không ít, cô buông Orm Kornnaphat ra, lại thấy người kia run rẩy vì sợ hãi, lại thấy cổ tay Orm Kornnaphat bị cô nắm ép đến một mảng bầm tím, người trước mặt nước mắt như mưa nhìn Lingling Kwong xa lạ. Trái tim của cô đau đớn, đưa tay ra muốn lau đi nước mắt của Orm Kornnaphat lại nhận thấy người kia thu mình tránh né, tay cô dừng lại ở không trung, buồn bã cúi đầu, bước lui lại.

- Xin lỗi em! Chị không khống chế được bản thân!
- Tôi đã làm cái gì mà khiến cho chị như vậy hả? - Orm tủi thân nước mắt rơi lả chả gằn từng chữ
- Chị... chỉ không muốn thấy em với Ying..
- Tôi với P'Ying như thế nào? Tôi đã bảo chúng tôi chỉ là bạn, chị có hiểu không? Tự bản thân chị nghĩ nhiều, chị huyễn hoặc chính chị rồi chị lại làm đau tôi? - Orm Kornnaphat giận dữ, trút hết những thứ trong lòng ra
- Chị xin lỗi.. chị xin lỗi.. chị hiểu rồi! Chị .. sẽ không như vậy nữa! Em đừng khóc ...

Orm Kornnaphat cứ đứng khóc đau đớn, Lingling Kwong cũng rơi nước mắt theo, cô không biết phải làm sao, phải làm như thế nào cả, Lingling Kwong suy ngẫm nhìn Orm Kornnaphat, cô thở ra nhẹ nhàng như trong lòng đã có quyết định. Bước đến nhẹ nhàng ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng, vuốt ve tấm lưng người kia, hôn lên tóc Orm Kornnaphat, ánh mắt Lingling Kwong dần dần mất đi những tia sáng, cô không muốn làm đau người con gái này, vì vậy, cô thà làm đau chính mình.

- Chị xin lỗi, N'Orm! Đừng khóc nữa! Chị sẽ không như vậy nữa! Được không? Chị yêu em, N'Orm của chị! - Giọng Lingling Kwong nỉ non, trái tim cô cũng đau đớn lắm, nhưng cô bước qua cảm xúc của bản thân cô, mà ôm lấy người cô yêu. Chỉ là giờ phút đó, Lingling Kwong không hề biết được, bởi sự lựa chọn đó của cô, mà trái tim cô mãi mãi không mở ra một lần nào nữa.
- Chị đừng như vậy nữa, em sợ lắm! - Orm Kornnaphat vòng tay ôm lấy Lingling Kwong khóc lớn
- Ừ, chị nhớ rồi, đừng khóc nữa, khóc sưng mắt sẽ không xinh nữa, được không? - Lingling Kwong dỗ dành, cả cô lẫn Orm Kornnaphat đều không phát hiện được, nỗi buồn trong giọng nói của Lingling Kwong.
- Em không khóc nữa! - Orm Kornnaphat cười cười, lau đi nước mắt, hôn lên má Lingling Kwong

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt Orm Kornnaphat là đầy sự ngọt ngào, nhưng ẩn bên trong Lingling Kwong sau ánh ngọt ngào là sự mất mát, một tia đau đớn không rõ.

- Chị đi làm nhé! Hôm nay chị phải tăng ca, em ở nhà nghỉ đi, cả đêm đã mệt rồi!
- Chiều nay em có tiết!
- Được vậy ngủ một giấc rồi dậy đi học, trước khi đi học nhớ phải ăn nhé!
- Em nhớ rồi,  P'Ying .. - Orm khựng lại cảnh giác nhìn Lingling Kwong
- Cô ấy như thế nào? - Lingling Kwong vẫn nở nụ cười nhìn Orm
- Chị ấy nói trưa sẽ đón em đi ăn rồi đưa em đến trường! - Orm nhận ra Lingling Kwong không có gì khác thường mới dè dặt nói
- Được rồi, vậy em đi ăn với cô ấy, ăn nhiều một chút, sau đó phải nhắn tin cho chị nhé! - Lingling Kwong cười cười nhìn Orm, xoa đầu cưng chiều
- Em biết rồi, em yêu chị, Lingling Kwong! - Orm nhận thấy Lingling Kwong của cô đã trở lại ôm lấy Lingling Kwong hạnh phúc

Lingling Kwong cũng ôm lấy Orm cười dịu dàng, chỉ là ánh mắt cô nổi lên từng tia đau đớn, nước mắt dâng lên lại bị cô nuốt vội vào trong. Lingling Kwong sẽ không mất bình tĩnh nữa, cô sẽ lí trí hơn, cô sẽ không để sự ghen tuông kia làm tổn hại Orm Kornnaphat lần nào nữa. Lingling Kwong yêu Orm Kornnaphat đến mức quên đi tổn thương của chính mình.

End chap 3
**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro