Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần một vết xước, mọi ký ức đau đớn sẽ kéo nhau tìm về. Lingling Kwong ngồi co ro cả một đêm, khi cô ngước lên là lúc mặt trời đã lên, trên mặt cô là một mảng đau thương cùng với nước mắt, trái tim tưởng đã quên thì ra vẫn còn nhớ sâu đậm, chẳng phải người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương sao? Chắc đã sai rồi, thời gian sẽ làm hằn lên những vết sẹo đã cũ.

Lingling Kwong mệt mỏi lê thân vào phòng tắm, cô xả nước ngâm mình để tìm lại một sự thoải mái trong lòng. Điện thoại reo lên, Lingling Kwong nhíu mày nhấc máy

- Giám đốc, chị không đi làm sao? - Giọng Pey vang lên
- ... - Lingling Kwong nhìn đồng hồ đã hơn 8h - Có chuyện gì vậy?
- Giám đốc Kornnaphat tìm chị nãy giờ!
- Cô ấy tìm tôi làm gì? Hợp đồng đã huỷ rồi còn tìm tôi làm gì nữa?
- Huỷ gì cơ ạ? Em thấy hợp đồng đã được kí và gởi sang công ty rồi!
- Vậy sao?
- Vâng, nhưng bên đó giám đốc Kornnaphat có yêu cầu là dự án này chị phải trực tiếp thực hiện, không chuyển giao cho bên dưới!
- Được rồi, nhận lời của cô ấy đi, tôi tắm xong sẽ đến công ty!
- Vâng, em biết rồi!

Lingling Kwong cau mày, Orm Kornnaphat rốt cuộc muốn làm gì đây.

Sau khi chia tay, Lingling Kwong mỗi ngày đều lao vào công việc, đúng giờ sẽ chạy xe đến trước trường của Orm Kornnaphat chờ người kia đi tan học, mấy tháng đều như vậy, cho đến khi cô thấy Orm Kornnaphat được Ying đưa đón, nụ cười tươi trở về khuôn mặt xinh đẹp kia, Lingling Kwong mới ngừng việc theo dõi Orm Kornnaphat từ xa. Cô dành hết thời gian và sức lực vào công việc, sau một năm cô tách ra và mở công ty riêng chuyên cung cấp giải pháp doanh thu cho các khách sạn, trở thành một chuyên gia doanh thu có tiếng trong ngành.

Ngoại hình xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, lại có tư duy rất đỉnh, Lingling Kwong có nhiều người theo đuổi, nam có nữ cũng có, nhưng cô chưa hề mở lòng với một ai. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công việc, nếu có nghỉ ngơi cô cũng chỉ ở nhà, cô không giao thiệp bạn bè, hay đi du lịch. Lingling Kwong dường như cô độc giữa cuộc đời này. Cô biết cách khống chế cảm xúc bản thân hơn, tạo ra vùng an toàn của chính mình, vùng xã giao để bảo đảm cảm xúc cho bản thân. Tất cả những người cô tiếp xúc đều ở vùng xã giao của cô. Lingling Kwong bị cho là khó gần, lạnh nhạt, nhưng không vì thế mà vệ tinh xung quanh cô giảm đi, con người là động vật thích thử thách chinh phục thứ mà họ không có được.

Có lần Pey lấy hết can đảm hỏi cô
- Giám đốc, chị cứ dự định một mình như vậy mãi sao?
- Thì?
- Sau này sẽ cô độc lắm ạ!
- Ồ?
- Chị không nghĩ tới sao?
- Tôi có chứ! Tôi đã sắp xếp rồi, sau này tôi sẽ vào viện dưỡng lão, tôi cũng đã mua cho mình một mảnh đất ở nghĩa trang rồi! Cũng đã uỷ quyền cho bên bảo hiểm rồi. Sao vậy? - Lingling Kwong thản nhiên
- Không có gì, không hổ danh là giám đốc Kwong! - Pey âm thầm giơ ngón cái, một người mới 29t đã tính đến ngày mình 92t, thật không biết nên khen Lingling Kwong hay là thấy cô không bình thường nữa

Lingling Kwong nhìn biểu cảm của Pey cười nhẹ, cuộc sống này ngoài việc hít thở còn có ý nghĩa gì nữa sao mà phải suy nghĩ nhiều chứ!
**
Orm Kornnaphat ngồi trong văn phòng gõ gõ ngón tay nhìn ra ngoài. Khuôn mặt lộ rõ vẻ trầm tư khó hiểu, nhìn bầu trời ảm đạm, cô từ từ nhớ lại những ký ức chôn vùi sâu bên trong trái tim.

Ngày Lingling Kwong rời đi, cô đã không đến trường 3 ngày khiến Kwang và Ying phải đến nhà tìm cô. Cô dùng 3 ngày để thấu hiểu được lời chia tay của Lingling Kwong nhưng bất thành. Orm Kornnaphat ngồi thừ người trong góc phòng, nước mắt cứ rơi đều như những hạt mưa, không ồn ào không nặng trĩu, rơi nhẹ nhàng thấm đẫm vào trái tim cô.

- N'Orm, em sao vậy? - Ying nhìn Orm đau khổ lòng cô cũng ẩn ẩn đau
- Mày sao vậy Orm? Đừng làm tao sợ mà! - Kwang nhìn Orm khóc cũng khóc theo
- Lingling Kwong ... - Orm nhìn hai người trước mắt giọng khàn khàn mở miệng, đã ba ngày nay cô không nói chuyện, mở miệng có chút khó khăn
- Cô ấy đi đâu rồi? Là Lingling Kwong làm em khóc phải không? Chị phải tính sổ với cô ta mới được! - Ying nóng nảy
- Đừng.. - Orm cản Ying, nước mắt rơi nặng nề hơn - .. em và Lingling Kwong.. đã chấm dứt rồi..
- Sao cơ? - cả hai người đồng thanh
- Lý do vì sao? - Ying nhíu mày, trong lòng cô có một tia vui mừng vì Orm giờ đã tự do, nhưng cũng có một sự đau đớn khi nhìn Orm đau khổ như vậy
Orm không trả lời chỉ lắc đầu rơi nước mắt. Lingling Kwong bảo rằng không còn cảm giác an toàn bên cô nhưng cô lại không nghĩ đó là lý do. Cô không hiểu vì sao Lingling Kwong không cảm thấy an toàn. Orm cho rằng đó không phải lý do thật sự, cô chối bỏ nó.

Ying ôm lấy Orm an ủi, nhìn người mình thương đau khổ cô cũng cảm thấy đau đớn.

- Sẽ ổn thôi! Thời gian sẽ chữa lành tất cả thôi...
- Thật sao...
- Phải!
- Thời gian thật sự.. sẽ làm em quên đi sao..?
- Phải! Em sẽ quên được Lingling Kwong, và em sẽ có một tương lai tốt hơn, hạnh phúc hơn..
- Hạnh phúc.. khi không có Lingling Kwong bên cạnh sao..?
- Phải..

Ying khẳng định, chỉ cần thời điểm đến cô sẽ bước vào cuộc sống của Orm, và sẽ mang lại những gì Lingling Kwong không thể mang lại cho Orm. Ying tự tin nghĩ.

Orm Kornnaphat im lặng để nước mắt rơi, cô thật sự sẽ hạnh phúc khi không còn có Lingling Kwong bên cạnh sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó...

Orm Kornnaphat mất gần một năm để nguôi ngoai nỗi đau, nhưng cô không thể quên được Lingling Kwong.

- Tao vẫn không quên được chị ấy! - Orm xoay xoay ly rượu giọng buồn buồn nói với Kwang
- Vậy thì tìm lại chị ấy đi! Theo đuổi lại!
- Được sao?
- Được chứ!
- Nhưng tao sợ chị ấy không còn yêu tao nữa!
- Tao nghĩ P'Ling vẫn yêu mày đấy!
- Thật à!
- Ừ, tao cảm thấy P'Lingling rất yêu mày, nên mày cố gắng đi!

Orm không đáp, cô rơi vào suy tư, đoạn tình cảm này cần phải có một người cố gắng mới được. Cô hạ quyết tâm nối lại tình xưa với Lingling Kwong, sau khi tốt nghiệp xong cô xin ba cô mở một công ty đầu tư, sau đó đầu tư mới vào một khách sạn, và thành công liên hệ được công ty của Lingling Kwong để hợp tác. Orm muốn Lingling Kwong quay về bên cô, càng mong muốn hiểu được lý do ngày đó khiến Lingling Kwong rời đi.
Thời gian không làm tình cảm của cô dành cho Lingling Kwong phai nhạt, nó làm tình yêu ngày càng sâu đậm hơn, như rượu ủ càng lâu càng ngon, càng say đắm lòng người.
**
Lingling Kwong không đến công ty của cô mà đến dự án, cô bước vào khu vực khối văn phòng của khách sạn, đeo lên thẻ tên sau đó đi vào văn phòng riêng của mình để làm việc. Lingling Kwong theo dõi các hồ sơ mà Pey đã gởi qua.
"cốc cốc"
- Mời vào!
- Giám đốc Kwong, tổng giám đốc tìm cô!
- Được rồi, tôi đến liền!

Lingling Kwong cất đi hồ sơ, cầm điện thoại đi đến văn phòng của Orm Kornnaphat. Cô cũng không hiểu Orm muốn làm gì, nhưng cô bây giờ không phải Lingling Kwong của 2 năm trước, đầy xốc nổi và bốc đồng.

- Tôi đến rồi!
- Chị ngồi đi, tôi có một số vấn đề cần bàn với chị về kế hoạch tiền khai trương.
- Được!

Lingling Kwong thảo luận cùng Orm Kornnaphat các chính sách và chiến lược, cô rất chuyên nghiệp, mọi cử chỉ hành vi hay thái độ đều rất chuẩn mực khiến Orm Kornnaphat tưởng rằng đây là một ai đó không phải Lingling Kwong.

- Chị thay đổi nhiều quá! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong cảm thán
- Có sao? - Lingling Kwong cười cười đáp lại lịch sự. Cô đang định nghĩa Orm Kornnaphat là vùng xã giao mà cư xử
- Chị không giống trước, thật xa lạ!
- Ai cũng phải thay đổi mà! - Lingling Kwong cười nhẹ nhàng, không nhìn ra suy nghĩ bên trong
- Cũng đã trưa rồi, cùng nhau đi ăn đi, tôi đặt bàn rồi! - Orm Kornnaphat nghiền ngẫm nhìn Lingling Kwong, cô chắc chắn sẽ phá vỡ vỏ bọc này.
- Tôi thường không ăn trưa, cảm ơn! - Lingling Kwong thu dọn
- Sáng chị đã ăn gì rồi?
- Tôi uống cà phê!
- Thói quen ăn uống cũng thay đổi luôn à? - Orm Kornnaphat nhíu mày, Lingling Kwong là người rất thích ăn, và rất chú ý sức khoẻ, nhưng từ khi nào người này lại buông thả bản thân vậy chứ
- Cô biết thói quen của tôi sao? - Lingling Kwong cười cười hỏi
- Đi ăn trưa cùng tôi!
- Được! - Lingling Kwong không tiếp tục từ chối, cô biết lúc nào nên làm gì, cô không phí sức lực vào những việc cô không thể
- Tôi chờ chị ở dưới!
- Tôi có xe!
- Tôi biết, nên tôi muốn đi cùng xe với chị!
- Được! - Lingling Kwong gật đầu

Orm Kornnaphat nhìn bóng lưng Lingling Kwong rời đi, nheo nheo mắt, cả một buổi, Lingling Kwong như một người xa lạ, không cảm xúc, như một cái máy được lập trình sẵn để làm việc, tiếp xúc với cô. Orm Kornnaphat thở dài, Lingling Kwong phòng vệ chắc chắn như thế này, cô sẽ mất nhiều thời gian lắm, nhưng không sao, thứ Orm Kornnaphat có được là sự kiên nhẫn, cô sẽ từ từ xé rách vỏ bên ngoài và tiến vào bên trong Lingling Kwong một lần nữa.

Orm Kornnaphat bước lên xe Lingling Kwong tựa vào ghế, nhắm mắt lại hít một hơi, mùi hương trong xe của Lingling Kwong vẫn như vậy, không thay đổi, vị trí này hai năm trước luôn là của cô, đã một đoạn thời gian rồi cô mới quay về lại vị trí của mình, Lingling Kwong ngày trước luôn nói rằng, vị trí bên cạnh cô ấy luôn là của Orm Kornnaphat.

- Thật hoài niệm! - Orm Kornnaphat vô thức nói
- Sao? - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat tận hưởng cũng hơi ngạc nhiên
- Chị có thường xuyên để ai ngồi ở chỗ này không? - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong chất vấn, đột nhiên cô muốn biết, 2 năm qua bên cạnh Lingling Kwong có những ai
- Có chứ! - Lingling Kwong không nghĩ nhiều gật đầu
- Ai? - Orm Kornnaphat nhăn mặt, lòng bỗng dưng trào lên một vị chua nhè nhẹ khó chịu.
- Đối tác, khách hàng, nhiều lắm! - Lingling Kwong mắt nhìn thẳng lái xe trả lời - Như cô vậy!
- Tôi không giống! - Orm Kornnaphat phát hoả, Lingling Kwong đang đặt cô giống với những người xa lạ kia sao?
- Có gì khác à? - Lingling Kwong không chút biểu cảm quay sang hỏi
- Tôi là... - Orm Kornnaphat muốn nói nhưng lại thôi - ... sau này không được cho ai ngồi dậy nữa ngoài tôi!
- Tôi còn phải làm ăn nữa đấy thưa Tổng giám đốc!
- Cô.. - Orm Kornnaphat cảm nhận tư vị chchua chát khó hiểu trong lòng bất lực nhìn Lingling Kwong sau đó cắn môi không nói gì, quay ra ngoài ngắm cảnh nghiền ngẫm

Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat không nói gì nữa cô cũng im lặng. Cô không cố ý chọc tức Orm Kornnaphat, việc cô để người khác ngồi vào xe cô là việc hết sức bình thường trong hai năm qua, có lẽ ngày xưa xe và nhà là hai thứ cô chỉ dành cho Orm Kornnaphat, nhưng ngày mà cô phải trốn chạy khỏi tổ ấm của mình thì lúc đó những không gian riêng tư dành cho người cô yêu cũng không còn nữa, chỉ còn hoặc là dành cho mỗi mình Lingling Kwong, hoặc là phục vụ cho mục đích công việc, không còn ai là ngoại lệ nữa!

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro