Ngày Xưa Trong Mắt Chỉ Có Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







.


Lingling, một sinh viên năm cuối, đang sống trong thế giới của những triển lãm nghệ thuật và các dự án học tập. Cô luôn cảm thấy hạnh phúc khi chìm đắm trong công việc và đam mê của mình. Một ngày, khi cô đang ngồi đọc sách về nghệ thuật hiện đại tại thư viện, Orm bước vào, ánh mắt sáng bừng lên sự nhiệt huyết và khát khao học hỏi.

Orm, với sự tươi tắn và năng động của mình, đã thu hút sự chú ý của Lingling ngay từ lần đầu gặp. Em thường tìm cách làm quen với Lingling, từ việc tham gia các lớp học chung đến việc cùng đi dự triển lãm nghệ thuật. Ban đầu, Lingling cảm thấy sự quấn quýt của Orm hơi phiền phức.

Một buổi chiều tại thư viện, Lingling đang chăm chú vào cuốn sách dày cộp về nghệ thuật hiện đại, khi Orm ngồi xuống bên cạnh cô, dường như không có ý định rời đi.

"Chị đang đọc gì vậy?" Orm hỏi với vẻ mặt tò mò.

Lingling liếc nhìn Orm, cảm thấy hơi bực bội. "Một cuốn sách về nghệ thuật hiện đại. Em có thể để chị yên không? Chị cần tập trung."

Orm hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cười tươi. "Chị thật thú vị. Em cũng đang học môn nghệ thuật này. Có thể chị chia sẻ với em một chút không?"

Lingling thở dài, đóng cuốn sách lại. "Được rồi, nhưng em đừng làm chị phân tâm. Chị phải hoàn thành bài luận này trong tối nay."

Orm nở nụ cười hào hứng. "Dĩ nhiên rồi! Em chỉ muốn hiểu thêm về những gì chị đang nghiên cứu thôi."

Tuy nhiên, Orm không dừng lại ở đó. Em thường xuyên tìm cách tham gia vào cuộc sống của Lingling hơn. Một ngày nọ, Lingling đang chuẩn bị cho buổi triển lãm cuối kỳ của mình, và Orm đến sớm để giúp đỡ.

"Chị cần giúp gì không?" Orm hỏi khi thấy Lingling đang vất vả với những bức tranh.

Lingling mỉm cười nhạt nhòa. "Em không cần phải giúp đâu. Đây là công việc của chị. Em có thể về nhà và nghỉ ngơi."

"Nhưng chị đang rất mệt mỏi" Orm kiên quyết. "Em muốn làm bất cứ điều gì để giúp chị."

Lingling cảm thấy sự kiên trì của Orm là một chút phiền phức, nhưng cũng thấy ấm lòng. "Em thật sự muốn giúp chị à? Thôi được, em có thể giúp chị treo bức tranh này lên."

Khi thời gian trôi qua, Lingling dần nhận ra rằng mặc dù Orm có vẻ phiền phức đôi khi, nhưng em luôn sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ cô một cách chân thành. Orm thường gửi tặng Lingling những cuốn sách nghệ thuật yêu thích của mình, hoặc mời cô dùng bữa ở những nhà hàng mà cô thích.

Khi mùa hè đến gần, Orm quyết định rằng đã đến lúc bày tỏ tình cảm của mình. Một buổi chiều khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Orm đưa Lingling đến một công viên yên tĩnh, nơi họ thường cùng nhau thư giãn và trò chuyện.

"Lingling, chị có thể ngồi xuống một chút không?" Orm hỏi, giọng em có chút căng thẳng nhưng chân thành.

Lingling ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận sự hồi hộp trong không khí. "Có chuyện gì thế, Orm?"

Orm nhìn vào mắt Lingling, "Chị biết không, suốt thời gian qua, em cảm thấy tình cảm của mình dành cho chị không chỉ là tình bạn. Em yêu chị. Em muốn biết liệu chị có cảm thấy như vậy không?"

Lingling hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác nặng nề đè lên tâm trí cô, tựa như cả thế giới đang đổ dồn ánh mắt về khoảnh khắc này. Mọi thứ xung quanh dường như im lặng đến đáng sợ. Cô cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, cảm nhận được ánh mắt của Orm đang dõi theo từng cử động của mình, tràn đầy hy vọng và chờ đợi.

Đôi mắt Orm, sáng ngời và chân thành, tràn ngập tình cảm mà em chưa từng nói ra trước đây, giờ đây đã bộc lộ hết. Ánh mắt ấy khiến Lingling không thể quay đi, không thể phớt lờ cảm xúc của em. Nhưng chính điều đó lại khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực, buộc phải đưa ra một quyết định khó khăn. Cô biết rằng chỉ cần một lời nói ra, tất cả sẽ thay đổi. Không chỉ giữa cô và Orm, mà cả tương lai, cả cuộc sống của họ đều có thể không bao giờ giống như trước nữa.

Cô hít một hơi nữa, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong thâm tâm, Lingling cầu mong rằng Orm sẽ hiểu và chấp nhận, dù cô biết đó là điều không dễ dàng.

"Orm, chị cảm kích và tôn trọng tình cảm của em, nhưng... chị không thể đáp lại nó" cô nói, giọng run rẩy nhưng kiên quyết. "Em có bao giờ nghĩ về những gì chúng ta sẽ phải đối mặt không? Ánh nhìn của xã hội, sự phản đối từ gia đình. Đây không phải là điều mà chỉ cần tình cảm là có thể vượt qua."

Orm im lặng một lúc, ánh mắt ngập tràn đau khổ. "Nhưng tại sao chúng ta phải sống vì những người khác? Tại sao không sống vì chính mình, vì tình cảm thật sự giữa chúng ta?"

Lingling lắc đầu, nỗi lo lắng dâng tràn trong cô. "Chị ước mọi chuyện đơn giản như em nói. Nhưng em còn trẻ, em có thể vượt qua mọi thứ, nhưng xã hội không dễ dàng như vậy. Em sẽ đối mặt với những lời đàm tiếu, những ánh nhìn khinh thường. Và gia đình em... họ sẽ phản ứng ra sao khi biết điều này? Em có chắc mình sẽ vượt qua được tất cả không?"

Cô dừng lại, nhìn sâu vào mắt Orm. "Chị không thể để em chịu đựng những điều đó vì chị, và chị cũng không muốn làm mất đi sự bình yên của cuộc sống mình. Chị đã thấy quá nhiều người phải chịu đựng khi đi ngược lại những quy tắc của xã hội, và chị không muốn chúng ta trở thành một phần của bi kịch đó."

Orm nhìn Lingling, lòng quặn thắt. "Em không sợ, Lingling. Nếu chúng ta thật sự yêu nhau, chúng ta có thể vượt qua tất cả."

"Nhưng chị không muốn em phải trả giá cho điều đó" Lingling ngắt lời, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn. "Em có thể nói rằng em không sợ bây giờ, nhưng sau này thì sao? Khi mà tất cả những áp lực từ xã hội, từ gia đình bắt đầu đè nặng lên vai em, liệu em có chắc sẽ không hối hận? Chị không thể để em hy sinh quá nhiều như vậy, và chị cũng không thể tự làm điều đó cho bản thân mình."

Orm cảm thấy như mọi thứ xung quanh sụp đổ. Lời từ chối của Lingling không chỉ đơn thuần là việc cô không đáp lại tình cảm, mà còn là sự khẳng định rằng tình yêu này không thể tồn tại trong hiện thực.

"Chị hy vọng em sẽ hiểu, Orm" Lingling nói nhẹ nhàng, giọng cô trầm buồn. "Chị không thể thay đổi xã hội hay gia đình, và chị không muốn em bị cuốn vào cuộc chiến mà không có lối thoát. Chị mong em sẽ tìm thấy hạnh phúc ở một con đường khác."


Sau khi bị từ chối, Orm bắt đầu tránh mặt Lingling. Mỗi lần cô cố gắng tìm cách tiếp cận em, Orm lại lảng tránh, tạo nên khoảng cách giữa hai người. Lingling cảm nhận rõ rệt sự lạnh lùng từ Orm, nhưng cô không biết phải làm gì hơn ngoài việc tôn trọng quyết định của em. Cô nghĩ rằng có lẽ thời gian sẽ giúp cả hai quên đi sự khó xử này.

Nhưng rồi, một ngày, Lingling không thấy Orm xuất hiện nữa. Cảm giác bất an trỗi dậy trong cô, khiến cô không thể yên lòng. Lingling quyết định đến lớp của Orm để hỏi thăm. Khi cô nghe tin rằng Orm đã đi du học ở châu Âu từ ba ngày trước, cô hoàn toàn bàng hoàng, như thể mặt đất dưới chân mình vừa sụp đổ.

Sự trống trải ập đến ngay sau đó. Lingling không thể tập trung vào việc học tập hay công việc như trước. Những lần nhìn thấy Orm giờ chỉ còn là ký ức. Hình ảnh của em cứ ám ảnh cô, khiến cô cảm thấy hối hận vô cùng. "Mình đã quá cứng nhắc" Lingling tự nhủ "Mình đã làm tổn thương Orm mà không suy nghĩ đến cảm xúc của em."

Mỗi ngày trôi qua, Lingling tự hỏi liệu Orm có nghĩ về cô không, liệu em có còn nhớ đến những kỷ niệm giữa hai người. Cô cứ mãi đắm chìm trong những câu hỏi chưa có lời giải đáp. "Có lẽ mình đã đánh mất cơ hội duy nhất để em hiểu được mình" cô tự dằn vặt.

Nhưng Lingling không muốn để sự hối hận và nỗi buồn lấn át cuộc sống của mình. Cô quyết định thay đổi, đặt ra cho mình một mục tiêu mới: thành công trong sự nghiệp nghệ thuật và tiếp tục tiến về phía trước. Cô tin rằng nếu một ngày nào đó Orm trở về, cô sẽ có cơ hội để bày tỏ lòng mình một lần nữa, nhưng lần này sẽ khác. Cô sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ sẵn sàng đối diện với mọi điều.

Lingling tham gia vào các lớp học nâng cao, miệt mài trong các dự án nghệ thuật lớn và dành hết tâm huyết để phát triển kỹ năng của mình. Cô muốn mình trở thành một phiên bản tốt hơn, không chỉ cho bản thân mà còn cho tương lai mà cô hy vọng có thể chia sẻ với Orm. Dù vậy, sự thiếu vắng của Orm vẫn luôn là một khoảng trống không thể lấp đầy. Cô nhận ra rằng dù có làm việc chăm chỉ thế nào, có tiến xa đến đâu, thì ý nghĩ về Orm vẫn ám ảnh tâm trí cô, như một cơn gió không ngừng thổi qua ký ức.

Rồi một ngày, Lingling nhận được tin Orm đã chuyển đến một thành phố khác ở châu Âu. Không có dấu hiệu nào cho thấy em sẽ trở về sớm. Thông tin này như một cú đánh mạnh vào tâm hồn Lingling. Cô cảm thấy nỗi buồn dâng trào, như thể khoảng cách giữa hai người giờ đây không chỉ là địa lý mà còn là một vách ngăn vô hình không thể vượt qua.

"Liệu mình có cơ hội nào để gặp lại em không?" Lingling tự hỏi. "Có lẽ em đã quên mình rồi, có lẽ em đã tìm được hạnh phúc ở nơi xa lạ đó."


-----------------------------------


8 năm sau...


Lingling bước chầm chậm trên những con đường lát đá cổ kính của Rome, tay cầm một ly cà phê nóng, tận hưởng chút thời gian tự do hiếm hoi sau chuyến công tác dài. Không khí trong lành của mùa thu Ý hòa quyện cùng mùi thơm của bánh mì tươi và cà phê espresso từ những quán nhỏ bên đường khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Thành phố Rome, với sự hùng vĩ của các công trình kiến trúc lịch sử và sự lãng mạn trong không khí, luôn là một giấc mơ mà Lingling khao khát được trải nghiệm.

Cô lang thang qua những con phố, đi từ quảng trường này đến quảng trường khác, để mặc cho bước chân dẫn dắt. Rome như một bảo tàng mở rộng, nơi mỗi góc phố đều mang trong mình hàng thế kỷ lịch sử và nghệ thuật. Lingling thấy mình như hòa vào không gian, như thể đây là nơi cô thuộc về.

Khi chiều tà bắt đầu buông xuống, ánh nắng dịu dàng phủ lên những công trình cổ kính một màu vàng rực rỡ. Lingling dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ven đường, chọn một bàn ngoài trời để nghỉ ngơi. Cô ngồi đó, nhâm nhi ly cà phê thứ hai của ngày và ngắm nhìn dòng người qua lại. Một phần cô cảm thấy cô đơn, nhưng đồng thời cũng tự do, tự tại giữa dòng chảy bất tận của thành phố.

Nhưng rồi, ánh mắt của Lingling vô tình dừng lại ở một góc đường. Trước quầy triển lãm tranh bên một cửa hàng nhỏ, có một dáng người quen thuộc đang chăm chú ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường. Bước chân của cô bất giác dừng lại, và trong khoảnh khắc đó, cô không thể tin vào mắt mình. Tim cô chợt đập mạnh.

Là Orm.

Đôi vai nhỏ nhắn, dáng người thanh thoát, mái tóc ngắn vẫn như ngày nào – tất cả đều khiến Lingling cảm thấy như mình vừa bị kéo ngược lại quá khứ. Những năm tháng xa cách dường như tan biến trong khoảnh khắc ấy. Cô đứng yên, mắt vẫn không rời khỏi Orm, cố gắng định hình xem liệu đây có phải là một giấc mơ hay hiện thực.

Lingling bước chậm lại gần hơn, mỗi bước đi đều mang theo sự hồi hộp và bất an. "Orm?" cô khẽ gọi, giọng run rẩy vì ngạc nhiên lẫn xúc động.

Orm quay lại, ánh mắt bối rối thoáng hiện trong khoảnh khắc nhưng nhanh chóng chuyển thành sự nhận ra. Đôi mắt của Orm sáng lên, và một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Lingling?" Orm thốt lên, sự bất ngờ pha lẫn niềm vui trong giọng nói. "Không thể tin được, làm sao chị lại ở đây?"

Lingling nở một nụ cười nhẹ, cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn khi gặp lại người từng rất quan trọng với mình. "Chị cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại em ở đây. Chị đang đi công tác, và có một ngày tự do để khám phá Rome."

Orm cười tươi hơn, đôi mắt sáng lên với sự ấm áp mà Lingling chưa từng quên. "Em cũng đang ở Rome, tham gia một triển lãm nghệ thuật. Đây là cơ hội lớn cho em."

Lingling nhìn em một lúc lâu, mọi ký ức về họ dường như ùa về. "Rome thật tuyệt vời. Chị không nghĩ rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế này." Cô cười, nhưng trong lòng lại là một cảm giác khó tả – vừa vui mừng, vừa có chút gì đó không chắc chắn.

Orm gật đầu, đôi mắt vẫn giữ sự thân thiện, chân thành. "Chị có muốn cùng em dạo quanh thành phố không? Chị đang đi dạo một mình đúng không?"

Lingling cảm thấy một sự hồi hộp không tên khi nghe lời mời đó. Sau bao năm xa cách, liệu có phải đây là cơ hội để cả hai cùng khám phá những gì đã bỏ lỡ? Cô gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười: "Chị rất vui được đi cùng em."

Và thế là, giữa thành phố lộng lẫy của Rome, nơi nghệ thuật và lịch sử hòa quyện vào nhau, Lingling và Orm lại cùng nhau bước đi, như những ngày tháng cũ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cả hai.

Sau khi nhận lời mời của Orm để cùng khám phá Rome, Lingling cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhõm hơn, như thể một phần trong ký ức của cô đã được khôi phục. Khi cả hai đi dạo qua những con phố cổ kính, họ dừng lại trước một nhà hàng nhỏ xinh xắn, nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh, nơi những ánh đèn vàng ấm áp hắt lên bức tường đá cũ kỹ. Cô cảm thấy đây là một nơi lý tưởng để tiếp tục cuộc trò chuyện và có thêm thời gian để tìm hiểu về nhau sau bao năm tháng xa cách.

"Orm, chúng ta có thể vào đây không?" Lingling chỉ vào nhà hàng, ánh mắt cô sáng lên với sự hào hứng. "Chị muốn mời em một bữa ăn, để chúng ta có thể trò chuyện thêm."

Lingling và Orm bước vào nhà hàng nhỏ xinh, nơi không khí ấm cúng và sự lãng mạn của ánh nến tạo nên một không gian hoàn hảo cho buổi tối. Sau khi ngồi vào bàn, họ gọi món ăn và tận hưởng một bữa tối ngon miệng trong khi trò chuyện.

"Orm, chị thật sự rất vui khi được gặp lại em ở đây" Lingling bắt đầu, cảm giác hồi hộp lẫn vui mừng. "Chị không biết phải nói thế nào về sự bất ngờ này."

Orm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng. "Em cũng vậy, Lingling. Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau sau bao năm xa cách. Chị có thể nói cho em nghe về cuộc sống của chị bao năm qua không?"

Lingling mỉm cười, cảm thấy sự kết nối giữa họ vẫn còn nguyên vẹn. "Chị đã trải qua nhiều thay đổi kể từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối. Chị đã tiếp tục công việc trong ngành nghệ thuật và hiện tại đang làm việc tại một dự án lớn ở Thái Lan. Nhưng chuyến đi này đến Ý là một cơ hội tuyệt vời để chị khám phá thêm về nghệ thuật và lịch sử."

Orm lắng nghe chăm chú, đôi mắt em ánh lên sự quan tâm. "Nghe thật tuyệt! Em vẫn nhớ những câu chuyện mà chị từng chia sẻ về niềm đam mê của mình với nghệ thuật."

Họ tiếp tục trò chuyện về công việc và những thay đổi trong cuộc sống của họ. Lingling chia sẻ về những dự án nghệ thuật mà cô đang tham gia, những thách thức mà cô gặp phải, và những điều thú vị mà cô đã học được trong suốt những năm qua.

"Còn em thì sao?" Lingling hỏi, mong muốn biết thêm về cuộc sống hiện tại của Orm. "Em đã làm gì trong suốt thời gian qua?"

Orm mỉm cười, có vẻ như đang suy nghĩ về cách diễn đạt. "Em đã chuyển đến châu Âu và tham gia vào một số dự án nghệ thuật. Cuộc sống ở đây rất bận rộn nhưng cũng đầy hứng thú. Em cũng đã có cơ hội học hỏi và trải nghiệm nhiều điều mới mẻ."


Khi buổi tối dần khép lại, Lingling cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến. Cô hít một hơi thật sâu, lòng tràn ngập cảm xúc mà cô đã giấu kín trong suốt những năm qua. Những cuộc trò chuyện, tiếng cười, và những khoảnh khắc yên bình cùng Orm tại thành phố Rome khiến Lingling cảm nhận rằng mối quan hệ giữa họ vẫn còn nguyên vẹn, dù đã có nhiều năm xa cách. Cô tự nhủ rằng lần này, mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Trái tim cô đập nhanh hơn khi cô chuẩn bị mở lời. Cô nhìn Orm, người ngồi trước mặt mình, và nhận ra những cảm xúc quen thuộc như thể chưa từng phai mờ. Lingling biết đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mình, và cô không muốn để mất nó thêm một lần nữa.

"Orm..." Cô gọi tên em với giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, nhưng trước khi cô kịp nói tiếp, một bất ngờ xảy ra.

Một cô bé nhỏ xinh với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt sáng tinh nghịch từ đâu chạy đến, ôm chầm lấy chân Orm và gọi to: "Mommy!"

Trái tim Lingling như chững lại. Cô đứng sững tại chỗ, ánh mắt dõi theo hình ảnh của cô bé với nụ cười ngây thơ và ánh mắt trìu mến hướng về Orm. Mọi thứ trước mặt cô đột ngột đảo lộn. Cảm giác choáng váng lấp đầy tâm trí cô, như thể một cơn sóng vô hình vừa cuốn phăng đi tất cả những gì cô hy vọng.

Orm cúi xuống, ôm nhẹ cô bé vào lòng và mỉm cười. Nụ cười ấy tràn đầy tình yêu thương, nhưng không còn là tình yêu mà Lingling đã từng biết. Đó là tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình. Trong khoảnh khắc ấy, Lingling cảm nhận sâu sắc rằng Orm không còn là cô gái tự do của những năm trước nữa. Cuộc sống của em đã thay đổi.

Cô thầm thì, gần như không nghe được giọng mình "Em đã có một gia đình..."

Orm đứng dậy, nhìn Lingling với đôi mắt vẫn sáng ngời như ngày nào, nhưng giờ đây mang một vẻ lạc quan khác. "Lingling, đây là con gái của em, Emilia."

Tên của cô bé như đâm vào lòng Lingling, mỗi âm thanh vang lên đều mang theo sự đổ vỡ. Cô lặng lẽ nhìn cô bé, rồi nhìn Orm, như không tin nổi vào những gì vừa diễn ra. Tất cả những hy vọng, những mơ ước mà Lingling đã giữ trong tim bao năm qua bỗng chốc tan biến trước mắt.

Lingling cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cảm giác đau đớn và thất vọng ngày càng dâng trào trong lòng. Mọi thứ cô đã chờ đợi, những năm tháng hy vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể bày tỏ tình cảm của mình với Orm, giờ đây dường như trở nên vô nghĩa.

Cô cố gắng giữ giọng mình không run rẩy khi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Ánh mắt Lingling vô tình gặp ánh mắt của Orm. Trong đôi mắt đó vẫn còn sự thân thuộc, nhưng giờ đã có thêm nhiều điều khác mà cô không thể chạm tới được.

"Lingling, có chuyện gì sao?" Orm hỏi, giọng em lo lắng nhưng dịu dàng, nhưng Lingling không thể trả lời. Cô chỉ cúi đầu, không nói gì thêm, và lặng lẽ quay lưng, bước về phía cửa.

Trước khi bước ra khỏi quán cà phê, Lingling dừng lại, ngoảnh nhìn Rome – thành phố lấp lánh ánh đèn buổi tối. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô thì thầm với chính mình, giọng nói chứa đầy sự tiếc nuối và đau đớn: "Ngày xưa trong mắt chỉ có em, bây giờ trong mắt chỉ toàn ngày xưa."

Orm đứng đó, nhìn theo bóng dáng của Lingling đang dần rời xa, và bất chợt nghe thấy lời nói ấy. Những từ ngữ chạm sâu vào trái tim em như lưỡi dao sắc bén. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Orm, em không thể kiềm chế được nữa. Nỗi đau và sự tiếc nuối tràn ngập trong lòng em, không lời nào có thể diễn tả hết.

Orm cúi xuống, ôm chặt lấy con gái mình, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác mất mát. Những ký ức về Lingling, những năm tháng họ từng bên nhau, tất cả ùa về trong tâm trí em. Nhưng giờ đây, thời gian không thể quay lại, và mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.






































Long time no see.

Dạo này mình hơi bận, với cũng hơi cạn kiệt ý tưởng nên lâu ra chap.

Mọi người hãy vote cũng như cmt những vibe mọi người muốn cho những chap sau nha.

Hãy cho mình ý kiến về chap này nhé.





au: _behatdecuadautieu_























.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro