VHVY 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nước của em! - Tan đưa ly nước ấm cho Lingling Kwong
- Cảm ơn anh! - Lingling Kwong cười đáp lại

Hai người ngồi trên ghế một người uống cà phê, một người nhấp ngụm nước ấm, hai người ngồi chờ bác sĩ xử lý vết thương cho Orm Kornnaphat.

- Em không nghĩ anh lại đi theo! - Lingling Kwong mở lời trước
- Em không muốn anh đi cùng sao? - Tan nhìn sườn mặt người bên cạnh hỏi
- Không phải, ý em không phải vậy..
- Anh không thể để cô gái anh yêu vất vả được - Tan cười đưa tay vén một vài sợi tóc đang làm phiền Lingling Kwong - Hơn nữa, thật sự anh không yên tâm khi để em ở riêng với Orm, vả lại, em ấy vẫn là em gái anh, anh cũng lo cho con bé!

Lingling Kwong không đáp, cô gật gật đầu, thật sự khi lái xe đi rồi cô mới cảm thấy nhẹ nhõm khi có Tan đi cùng, vì cô không biết khi ở riêng với Orm Kornnaphat bản thân cô sẽ phải đối mặt những gì, đến giờ, Lingling Kwong vẫn đang rối rắm giữa những cảm xúc không tên của chính cô. Lingling Kwong cúi đầu nhấp vài ngụm nước, sự ấm áp khiến cô dễ chịu hơn. Khi cô thấy bàn tay ướt đẫm máu của Orm Kornnaphat hôm đó và đêm nay, cô hiểu được sự cố chấp của Orm Kornnaphat như thế nào. Chỉ là Lingling Kwong không có khả năng cấp cho Orm Kornnaphat thứ mà người kia muốn. Trái tim cô bị giam cầm bởi nhiều thứ không thể tự do được.

Tan nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt, anh nhìn ly cà phê trong tay, hình ảnh tấm gương vỡ nát đầy máu đã in sâu trong tâm trí anh mấy ngày nay. Anh biết em gái anh sợ đau, nhưng lại làm đến mức máu chảy ướt đẫm thì thật sự Orm Kornnaphat đã tuyệt vọng đến giới hạn.

Hơn nữa, cả Lingling Kwong và Tan đều hiểu, đêm nay Orm Kornnaphat lấy lý do vết thương rách toạc để gọi Lingling Kwong đến, để buộc Lingling Kwong phải chăm sóc Orm Kornnaphat, vậy thì tương lai cũng có thể như vậy, cả hai người không nói, nhưng đáy lòng có chút sợ hãi, họ sợ rằng Orm Kornnaphat sẽ cực đoan đến mức lấy làm tổn thương bản thân chỉ để buộc Lingling Kwong ở bên cạnh cô, khiến Tan buông tay. Lingling Kwong và Tan đều cúi gầm mặt, họ chỉ âm thầm cầu nguyện rằng Orm Kornnaphat sẽ không tuyệt vọng đến mức đó. Chỉ là thời khắc này cả Lingling Kwong lẫn Tan đều không ngờ được rằng đến một ngày đó sẽ có một người tuyệt vọng đến không ngờ.

Bên ngoài là những suy nghĩ như thế, nhưng bên trong này lại là sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Orm Kornnaphat nhìn bàn tay của mình tái nhợt vì băng bó lâu, lại thêm từng mảng da thịt rỉ máu, những giọt máu đỏ tươi thay nhau rơi nhẹ nhàng ra. Orm Kornnaphat cảm nhận như những giọt máu đang chảy khỏi trái tim cô, đau đớn nhưng lại nhẹ nhàng.

- Tôi thật sự không muốn gặp lại em ở trong này nữa đâu! - Jaja vừa xử lý vết thương vừa nhăn mặt, sao cứ chọn ngay thời điểm cô trực mà đến làm loạn vậy
- ...
- Nếu em tiếp tục, thì đôi bàn tay này không giữ được đâu! Lingling Kwong cũng không muốn có người cụt tay ôm cô ấy đâu!
- Chị biết..?
- Em nghĩ tôi là ai? Tôi là Jaja Dandao đấy!
- ...
- Đùa thôi..
- ...
- Orm! - Jaja ngồi xuống nghiêm túc nhìn Orm Kornnaphat - Nếu một ngày nào đó mọi thứ không thể cứu vãn được nữa, xin em hãy ngừng lại một lúc và nghĩ cho Lingling, cậu ấy có nhiều thứ phải nghĩ hơn là em tưởng!

Orm Kornnaphat cúi đầu không đáp. Thật ra bản thân cô nháo như vậy để gọi Lingling Kwong đến lúc này cũng chỉ là một cách tạm thời mà cô đã nghĩ ra được ngay lúc đó mà thôi. Orm Kornnaphat nặng nề suy nghĩ, cô vẫn vô phương tranh giành Lingling Kwong, cô không muốn lại tiếp tục làm thương tổn bản thân mình. Cô không muốn khiến Lingling Kwong áy náy mới ở bên cô, hay ép buộc người đó, cái cô muốn là Lingling Kwong toàn tâm toàn ý yêu cô. Cô cũng không muốn dùng bản thân bắt ép anh trai mình, cô không muốn ai phải thấy tội lỗi vì cô cả. Orm Kornnaphat rất hiểu điều mình muốn và điều mình cần.

Sau khi xử lý mọi thứ ở bệnh viện xong, Lingling Kwong lại lái xe đưa hai anh em Sethratanapong về, cả ba người không nói với nhau câu nào, cứ im lặng chuyên tâm trong thế giới của mình. Bánh xe lăn đi, như là bánh xe vận mệnh của cả ba chuyển động.
**
Sau hôm đó, Lingling Kwong cũng rất ít xuất hiện cùng với Tan ở nhà Sethratanapong, mà Tan cũng không yêu cầu Lingling Kwong xuất hiện cùng với anh, vì bản thân hai người hiểu rằng, họ không nên kích thích Orm Kornnaphat quá, cả hai lo sợ Orm Kornnaphat sẽ lại làm tổn thương chính mình. Mà người kia cũng đồng dạng im ắng, không có bất cứ động thái nào. Mỗi ngày, Tan đều đưa Lingling Kwong đi làm, rồi đón cô về, lâu lâu họ sẽ ăn tối cũng nhau, uống cà phê vào cuối tuần. Orm Kornnaphat dường như biến mất trong cuộc sống của hai người họ.

- Mày từ bỏ rồi sao? - Kwang nhấp ngụm rượu hỏi Orm Kornnaphat vẫn đang xoay xoay ly rượu
- Không... - Orm Kornnaphat lắc đầu - .. chỉ là tao không biết phải làm sao nữa..
- Cũng khó thật.. vì vốn dĩ mọi thứ đâu phải ở mày hay P'Tan đâu! - Kwang nhún vai nhìn người bạn thân, hôm nay chỉ có Kwang và Orm Kornnaphat đi uống cùng nhau
- Sao cơ?
- Sao cái gì? - Kwang cau mày nhìn Orm Kornnaphat
- Tao không hiểu ý mày!
- Sao nay mày ngốc dữ vậy? Bình thường thông minh lắm mà!
- Bớt cà khịa đi!
- Rồi rồi - Kwang nhấp ngụm rượu rồi tỏ vẻ sành đời - Ý tao là mọi việc đều là do P'Lingling quyết định thôi, P'Lingling chọn ai thì người đó mới là người chiến thắng, mọi khi mày cứ nhắm vào mấy người bạn trai của chị ấy, nhưng thật sự chị ấy mới là mấu chốt cơ mà!
- ...

Orm Kornnaphat vô thức đưa ly rượu lên miệng một hơi uống cạn, cô hình như đã quên việc này, từ trước đến giờ, cô chỉ lo đối phó với mấy cái vệ tinh xung quanh Lingling Kwong, mà quên rằng chỉ cần Lingling Kwong chọn cô, thì dù là cái con kỳ đà to lớn như Tan Sethratanapong cũng hóa hư không thôi. Orm Kornnaphat gật gật, tay rót rượu rồi uống thêm vài ly xong đứng dậy đi một mạch không nói gì, khiến Kwang đơ ra tại chỗ, nhưng rồi cũng không trách, vì cậu biết, Orm Kornnaphat thông suốt rồi, chỉ là không biết Orm Kornnaphat sẽ truy Lingling Kwong như thế nào thôi.

- Hôm nay về sớm vậy con? - Orm Kornnaphat vừa bước vào thì thấy dì Oat, cô gật đầu lễ phép chào - Đã ăn gì chưa?
- Chưa ạ! - Orm Kornnaphat cười, hôm nay tâm trạng của cô cũng tương đối ổn
- P'Orm, chị về rồi! - Ann lại theo thói quen chạy tới ôm tay Orm Kornnaphat

Ngay khi Orm Kornnaphat muốn gỡ tay Ann ra thì lại thấy Lingling Kwong đang ở đó, ngồi bên cạnh mẹ cô, Orm Kornnaphat nhanh chóng bắt được ánh mắt Lingling Kwong đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang được ôm lấy của cô. Orm Kornnaphat không vội gỡ Ann ra, cô đưa tay còn lại xoa đầu Ann cười nhẹ nhàng cưng chiều

- Ừ, chị về rồi! - Orm Kornnaphat cười nhưng mắt lại liếc nhanh sang chỗ Lingling Kwong, thấy người kia biểu cảm cứng ngắc quay đi, trong lòng Orm Kornnaphat nổi lên một tia tính toán, sau đó mới lịch sự gỡ tay Ann ra, cô vẫn không quen có người chạm vào mình.
- Cùng ăn cơm đi! - Dì Oat ra hiệu cho Orm Kornnaphat
- Được ạ! - Orm Kornnaphat cũng gật đầu đồng ý khiến mọi người đột nhiên vui vẻ hơn, lâu lắm rồi cô mới ăn cùng gia đình, mẹ Orm Kornnaphat không nói nhưng ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng rạng rỡ

Suốt bữa ăn, Orm Kornnaphat chỉ im lặng ăn phần của cô, lâu lâu lại kín đáo nhìn Lingling Kwong đánh giá, người kia cũng chỉ lẳng lặng ăn không nói câu nào, không khí trên bàn ăn đều là do Ann và Art pha trò thôi, thi thoảng ba mẹ cô sẽ nói chuyện với Tan về công việc, nếu có hỏi cô thì Orm Kornnaphat cũng chỉ trả lời qua loa.

- Cũng đã cuối năm rồi - Mẹ Orm Kornnaphat mở lời, ra hiệu cho mọi người lắng nghe - Ba mẹ đã dự tính đợt này chúng ta sẽ cùng nhau đi nghỉ dưỡng nhé!
- Đi đâu vậy ạ? - Art đưa tay hỏi mẹ
- Chúng ta đi Maldives nhé! - Mẹ cười với cậu con trai út
- Được ạ! Được ạ! - Ann hào hứng
- Gia đình Sethratanapong chứ có phải mời chị đâu mà chị hào hứng vậy? - Art chu môi
- Sao chứ? - Ann tiu nghỉu
- Art! - Mẹ Orm Kornnaphat nghiêm khắc khiến cậu rụt cổ lại - Ann ngoan nào, lần này chúng ta sẽ đi cùng nhau, ta đã gọi cho ba mẹ con rồi!
- Thật ạ? - Ann vui vẻ, ba mẹ cô ở nước ngoài vì công việc, thời gian gặp nhau rất hiếm hoi
- Ừ! - Mẹ Orm Kornnaphat cười cười - À, Lingling này!
- Vâng ạ? - Lingling Kwong nhìn mẹ Orm Kornnaphat cười dịu dàng
- Ta cũng đã nói ba mẹ con rồi đấy, nên là con phải sắp xếp công việc nhé!
- Sao ạ? - Lingling Kwong hơi khó xử, cô không quen đi du lịch với mọi người, mọi lần nếu mẹ Orm Kornnaphat có đi thì cũng chỉ có mẹ cô đi cùng vì hai người là bạn
- Con phải đi chứ, vì giờ con có vị trí đặc biệt tại đây rồi mà! - Mẹ Orm Kornnaphat cười dịu dàng nhìn Lingling Kwong lại nhìn con trai cả.
- Vâng.. - Lingling Kwong gật đầu, biểu cảm trên mặt thập phần không tình nguyện
- Orm.. con cũng đi nhé! - Mẹ Orm Kornnaphat quay sang nhìn cô con gái bà cưng chiều từ bé
- Vâng mẹ! - Orm Kornnaphat đáp ứng
- Tay con..
- Đã lành rồi, thưa mẹ! - Orm Kornnaphat đưa tay lên cho mẹ xem, vết thương đã đóng vảy lành lặn.
- Được rồi, vậy con bảo phòng thư ký sắp xếp đi nhé! - Mẹ Orm Kornnaphat quay sang nhìn Tan
- Vâng, thưa mẹ! - Tan cười rạng rỡ đáp ứng.
**
- Con nhóc này, bao nhiêu lâu rồi mới gọi cho chị vậy hả?
- Mới có vài tháng thôi mà! - Orm Kornnaphat tinh nghịch
- Sao? Lại nhờ vả gì?
- Emerald Maldives là chị có cổ phần phải không?
- Đúng! Có chuyện gì à?
- Nene, giúp em một việc nhé ... - Orm Kornnaphat cười cười nói vài câu với Nene
- Okay, không khó! - Nene cười tươi trong điện thoại, đáp ứng Orm Kornnaphat.
- Vậy cảm ơn chị!
- Nợ lại nhé!
- Được!

Orm Kornnaphat ngắt máy, tay cầm một tệp hồ sơ do phòng thư ký vừa trình lên. Orm Kornnaphat gõ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt chứa đầy sự tính toán.

"Lingling Kwong, lần này em sẽ buộc chị phải nhìn rõ lòng mình!"

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro