2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Tô Uyển Uyển, thiếp thất của Thẩm Vấn An, dường như cố ý chờ ta, nàng đứng ở cửa Tạ phủ, ngăn cản đường đi của ta, mời: "Thiếp thân mới tới Vân Châu, nghe nói bữa sáng ở Sơ Ngọc lâu không tệ, hay là hôm nay ta làm chủ, chúng ta đến Sơ Ngọc lâu nói chuyện?"

Nụ cười trên môi nàng vẫn ấm áp như trước làm cho ta bất giác nhớ tới, thời gian cùng nàng ở hậu trạch của Thẩm gia.

Mấy tháng đầu Thẩm Vấn An nạp thiếp, trên phố vẫn đồn đãi quan hệ giữa ta và nàng như nước với lửa.

Dù sao thì thành thân còn không đến ba tháng Thẩm Vấn An đã nạp nàng. Còn ngày ngày ngủ trong phòng nàng, tặng nàng trâm cài, bảo mã hương xa. Chuyện hắn hết sức sủng ái nàng, dân chúng Lương Châu rõ như ban ngày, đãi ngộ ngay cả phu nhân chính phòng như ta cũng chưa từng có.

Nhưng trên thực tế, ta cùng nàng cũng không phải căng thẳng như trong lời đồn. Khoảng thời gian Chung gia gặp nạn, hàng đêm ta đều mơ thấy nàng một bước đi ba lần dập đầu, đến miếu ở ngoại ô thay ta cầu xin ơn trên phù hộ.

Ta cũng từng giấu Thẩm Vấn An, phái người thay nàng tìm mẫu thân bị thất lạc khi chạy nạn.

Thẩm Vấn An quả thật là có sủng nàng, nhưng hắn muốn nàng học cách ăn mặc của Chử Dục, để nàng học cách nói chuyện của Chử Dục. Hắn tìm bóng dáng Chử Dục ở trên người nàng. Mỗi lần gọi nàng, đều là gọi nhũ danh "Thê Thê" của Chử Dục thay vì tên nàng.

Đúng là nàng rất giống biểu muội Chử Dục của ta, nhã nhặn lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Ngay cả ba năm trước, khi nàng được Thẩm Vấn An bảo vệ ở trong ngực, ở trong tiếng chém g..iết bất lực mà kêu khóc hét lên: "Tỷ tỷ bị thương! Buông ta ra! Mau cứu tỷ tỷ!" đều cực kỳ giống nhau.

Rất khó không làm cho người ta thương tiếc mềm lòng, cũng rất khó để khiến người ta từ chối.

Người tới là khách, làm sao có có đạo lý để khách làm chủ chứ?

12

Trong sương phòng ở Sơ Ngọc lâu.

Sau khi giải tán thị nữ, Tô Uyển Uyển rốt cục vẫn đỏ hốc mắt: "Nghe nói, Kỳ vương... à không, Tạ công tử cực kỳ yêu phu nhân của ngài, còn nghe nói Tạ phu nhân ủ rượu ngon, ta liền đoán được 'Tạ phu nhân' trong miệng bọn họ là tỷ tỷ... Tỷ còn sống, thật tốt."

Ta không ngạc nhiên khi nàng đổi cách xưng hô. Dung mạo của ta mặc dù so với trước kia có khác một chút nhưng nếu là người quen biết, liếc mắt một cái có thể nhận ra.

Sự quan tâm chân thành trong lời nói của nàng khiến trái tim ta cảm thấy ấm áp.

"Còn ngươi, mấy năm nay có khỏe không?" Ta nhẹ nhàng hỏi.

Vốn tưởng rằng, nàng hẳn là cũng sống không tệ.

Dù sao, ta cũng từng nghe nói Thẩm Vấn An đã tìm kiếm các danh y để chữa trị căn bệnh cũ mà nàng đã phải chịu đựng khi chạy nạn.

Nhưng không ngờ vừa dứt lời, chỉ thấy nụ cười trên khóe môi nàng hơi cứng lại.

"Ta... à không có gì." Nàng im lặng không nói, ngữ khí chua chát.

Cuộc nói chuyện lại chuyển chủ đề sang ta.

"Không nói những thứ này nữa. Hôm nay ta đến, chỉ vì hôm qua tướng quân bảo ta đến xin công thức ủ rượu hạnh. Năm xưa tỷ ở quý phủ nghiên cứu ra công thức, thường xuyên ủ rượu, có lẽ hắn đã hoài nghi, muốn dùng công thức ủ rượu hạnh chứng thực thân phận của tỷ."

Lời của nàng làm trong lòng ta hơi căng thẳng. Theo bản năng nhận lấy trà nàng đưa tới. Chờ đến khi ý thức được có vấn đề, nước trà trong chén đã vào cổ họng.

Ta đã làm đại phu một thời gian. Y thuật mặc dù không xuất sắc, nhưng lại cực kỳ quen thuộc với thuốc gây mê và thuốc gây mê cần thiết để điều trị vết thương do mũi tên trên chiến trường.

Chỉ một chút trong ly, ta đã biết đây là mê dược dược hiệu cực mạnh.

"Tại sao?"

Thuốc có tác dụng rất nhanh, ta cố nén sự khó chịu.

Trong lòng ngoại trừ không dám tin, còn có sự tiếc hận nói không rõ.

"Tỷ tỷ, hắn dùng tính mạng của mẫu thân ta bức ta, ta không có cách nào khác. Tỷ yên tâm, hắn còn chưa xác nhận thân phận của tỷ, chỉ là hoài nghi thăm dò. Tỷ kéo dài chút thời gian, ta đã âm thầm cho người đi tìm Tạ công tử, tuyệt đối sẽ không để hắn hại tỷ..."

Câu nói sau cùng của nàng cực kỳ nhẹ nhàng. Trong lúc nói chuyện, đột nhiên tới gần. Trong tay áo khẽ nhúc nhích, hình như là nàng nhét cái gì đó nhưng ta đã không thể phân biệt được.

Chỉ trong nháy mắt, liền mất đi ý thức.

13

Ta bị xe ngựa đánh thức.

Đúng như dự đoán, tay chân ta bị trói.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy Thẩm Vấn An, người mới gặp hôm qua.

"A Lê, nàng tỉnh rồi?"

Thấy ta tỉnh lại, hắn cười đến tha thiết, thậm chí vươn tay ra để giúp ta nhưng bị động tác rụt về phía sau của ta làm cho mất hứng, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Ta ngồi dậy, giọng điệu không tốt: "Thẩm tướng quân, không biết vì sao ngài lại bắt cóc ta?"

Hắn thở dài, lại ngồi xuống: "Không cần diễn nữa, ta biết nàng là A Lê của ta, cũng biết mấy năm nay nàng luôn oán trách ta. Nếu không sẽ không cố ý giả vờ mất trí nhớ, đổi tên, đổi thân phận, lợi dụng Tạ Cữu chọc giận ta."

Ngữ khí đương nhiên của hắn, làm cho ta suýt nữa bật cười nhưng tốt xấu gì cũng nhịn được.

Tuy Tô Uyển Uyển nói hắn còn chưa xác nhận thân phận của ta nhưng ngay từ giây phút gặp mặt hôm qua, ta đã biết hắn đã chắc chắn. Nhưng dù vậy, ta cũng không muốn thừa nhận, lại càng không muốn liên quan gì đến hắn nữa.

"Ta là trưởng nữ Tống Ngu của Tống gia phú thương Kỳ Xuyên, ta và phu quân ta thành hôn nhiều năm cầm sắt hòa minh, ở thành Vân Châu mọi người đều biết. Trước khi Thẩm tướng quân hoài nghi ta, chẳng lẽ không có tra xét sao?"

**(Cầm sắt hòa minh: Quan hệ vợ chồng hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một thú vui)**

Tống Ngu đúng là trưởng nữ của Tống gia phú thương Kỳ Xuyên.

Lúc trước lo lắng có người sinh nghi nên chuyện hộ tịch, Tạ Cữu làm rất tỉ mỉ kín đáo. Mọi thứ từ sự kiện trong cuộc sống đến đồ ăn, quần áo, ngoại hình và thói quen đều được mô phỏng theo ta. Ngay cả vợ chồng Tống thị cũng từng đích thân đến Vân Châu, thân thiết gọi ta là "nữ nhi".

Thân phận của ta sẽ không có bất cứ sơ hở nào.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Vấn An sẽ không tin tin tức cứng nhắc như thế. Hắn nói: "Mấy năm nay ta vẫn không tin nàng đã c..hết, cũng vẫn luôn tìm nàng khắp nơi. Ta sớm nên nghĩ đến, từ ba năm trước Tạ Cữu lấy cớ tiêu diệt thổ phỉ, không để ý đến ý chỉ mà rời khỏi Vân Châu, ta nên nghĩ đến hắn là vì nàng..."

Hắn khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm ta: "A Lê, là ta sai rồi. Ta không nên đợi đến khi mất đi nàng, mới hiểu được người mình yêu là nàng."

[Bạn đang đọc Đều theo ý chàng được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

14

Lúc Thẩm Vấn An nói những lời này, trong mắt cảm xúc dâng trào như có quyến luyến, lại như thâm tình. Nhưng ta một chữ cũng không tin. Chỉ là có chút kinh ngạc.

Ba năm trước, ta và Tạ Cữu rõ ràng không có giao tình gì nhưng dù là Thẩm Vấn An hay Tô Uyển Uyển, hình như đều biết rõ tâm ý của hắn.

Ta ngừng suy nghĩ, lạnh lùng nhìn Thẩm Vấn An cách đó gần trong gang tấc: "Thẩm tướng quân, nếu ngài thật sự đối với cố phu nhân tình thâm như thế, chi bằng ngài giữ lại những lời này, sau này xuống địa phủ tự mình nói với nàng?"

Nghe ta trả lời, ánh mắt Thẩm Vấn An trầm xuống, bỗng dưng lộ lộ ra vẻ hung ác. Không đợi ta phản ứng, đột nhiên lại gần: "A Lê, nàng không muốn thừa nhận, chẳng lẽ thật sự diễn giả thành thật, yêu Tạ Cữu rồi sao?"

Lời nói của hắn, làm hơi thở của ta hơi dừng lại, chỉ hơi sững sờ, lại giống như chọc giận hắn. Thần sắc của hắn đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt lại trở nên hung ác nham hiểm: "Nàng có biết trận chiến Lăng Tây quan lúc trước là do hắn chủ trương điều binh, cho nên người Chung gia nàng mới gặp phải tai ương ngập đầu không? Còn nữa, năm đó quân Yến tập kích thành Lương Châu, vì sao lại trùng hợp như vậy, chân trước ta vừa đi, chân sau hắn liền xuất hiện mang nàng đi?"

Mặc dù hắn đang hỏi, nhưng cũng không chờ ta trả lời: "Đó là bởi vì, trận chiến Lương Châu kia là vì để có được nàng hắn đã tự tay bày ra!"

Hắn nắm chặt tay, gần như nghiến răng nghiến lợi, như thể nói như vậy, ta sẽ tin.

Đúng vậy.

Năm đó Lăng Tây quan bị phá, trong vòng năm ngày ngắn ngủi, quân Yến liên tiếp đánh hạ ba tòa thành trì Quan Trung. Tạ Cữu là người đầu tiên đề xuất điều binh tiếp viện. Khi đó hắn nói: "Án binh bất động, chờ triều đình điều binh tất nhiên có thể, nhưng truyền được tin tức này đến kinh thành không biết phải mất bao nhiêu thời gian? Dân chúng trong Lăng Tây quan không đợi được, đợi thêm một ngày, không biết phải c..hết bao nhiêu người? Hãy để cho ta đi, sau đó phụ hoàng có vấn trách thì chỉ vấn trách một mình ta gây nên chuyện, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Chung gia!"

Thật ra, không cần hắn nhắc tới, tổ phụ ta cũng sẽ điều binh. Đêm rời khỏi thành Lương Châu, tổ phụ thậm chí còn cho người đánh ngất hắn.

Sau đó thiên tử hỏi trách. Tạ Cữu đứng ra, muốn một mình gánh vác trách nhiệm. Cũng là tổ phụ quỳ xuống cầu xin hắn: "Điện hạ, tôn nữ hoà ngoại và tôn nữ của lão phu đều đã lập gia đình, Chung gia chỉ còn một mình lão phu, thật sự không có gì vướng bận. Thần già rồi, khúc xương già này không ra chiến trường được mấy lần nữa, cũng không g..iết được mấy kẻ địch nữa, nhưng ngài thì khác. Ngài còn trẻ, có mưu lược, cũng có gan dạ sáng suốt. Đại Sở chúng ta mặc dù không thiếu hoàng tử, nhưng thiếu lương tướng quan tâm đến bách tính như ngài, nếu ngài có thể sống thêm một ngày, cũng có thể trông coi bách tính Đại Sở thêm một ngày..."

Tôn nữ hoà ngoại và tôn nữ (cháu ngoại và cháu nội gái)

-----

Đêm đó, ta đứng bên ngoài cửa sổ phòng tổ phụ, nghe thấy Tạ Cữu bật khóc. Cũng nghe thấy hắn hứa với tổ phụ ta cả đời sẽ giống như người, quan tâm đến bách tính Đại Sở.

Thẩm Vấn An muốn châm ngòi ly gián, nói xấu Tạ Cữu cấu kết với quân Yến, bày ra trận chiến ở thành Lương Châu, thật sự buồn cười. Vì ta biết, Tạ Cữu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

"A Lê, ta và nàng mới là phu thê, trước kia cho dù ta không hiểu được trái tim của mình, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại nàng."

Thấy ta ngẩn ngơ, có lẽ Thẩm Vấn An cho rằng ta tin lý do thoái thác của hắn, dịu dàng nói: "Ba năm trước tuy rằng ta bại trận bị giáng chức, nhưng hôm nay ta đã phục chức, vẫn ở tại Thẩm phủ như xưa. Chỉ cần nàng muốn, chúng ta sẽ giống như trước... Không, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn trước, tốt hơn ngàn lần vạn lần! A Lê, cho ta một cơ hội, được không?"

Tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn thật sự quá nhanh. Lúc nói những lời này, ánh mắt đã một lần nữa tràn đầy thâm tình.

Nếu như lúc trước nghe được lời này, ta có lẽ thật sự sẽ hạnh phúc. Nhưng cho đến hôm nay nghe lại, ta chỉ muốn cười, mà chính xác là không nhịn được, khẽ cười ra tiếng. Ta muốn chế giễu hắn, thâm tình đến muộn còn thua cỏ rác, cũng muốn nói cho hắn biết, ta không phải kẻ ngốc. Ta có thể phân biệt được một người có thật sự hối hận hay không, có thật lòng hay không. Nhưng còn chưa mở miệng, đã bị người đánh ngựa ở ngoài rèm cắt đứt.

"Tướng quân, có người đuổi theo!"

15

Tạ Cữu đuổi theo rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, liền dẫn người ép dừng xe ngựa.

"Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!"

Tạ Cữu gầm lên, cách rèm xe, cũng có thể cảm giác được sự tức giận của hắn.

Vẻ mặt Thẩm Vấn An lại trầm xuống.

Hắn vén rèm xuống xe, thanh âm như sương giá mùa đông: "Phu nhân của ngươi? Tạ Cữu, nàng rõ ràng là phu nhân của ta, Chung Lê!"

Bên ngoài xe bỗng nhiên không có động tĩnh.

Không cần đoán, cũng biết vẻ mặt Tạ Cữu lúc này như thế nào.

Tạ Cữu là người tốt, quả cảm, thẳng thắn. Nhưng dường như gặp phải chuyện có liên quan đến ta, hắn đều trở nên không quả quyết, suy nghĩ nhiều.

Ta biết, hắn có lẽ lại suy nghĩ nhiều.

Nhịn không được than nhẹ: "Phu quân, thiếp bị trói tay chân, rất đau, chàng không cứu thiếp sao?"

Hai người bên ngoài xe có vẻ mặt gì, ta không nhìn thấy. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói đột nhiên cao vút của Tạ Cữu: "Được! Ta tới ngay!"

... ...

"Cheng cheng"

Bên ngoài xe vang lên tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.

Ta không chờ Tạ Cữu đến cứu người, sờ được đồ vật Tô Uyển Uyển nhét vào trong tay áo ta - - một con dao găm. Cắt dây thừng, nhảy xuống xe ngựa.

Phu xe Thẩm Vấn An đã trốn đi rất xa.

Hắn run lẩy bẩy, không dám nhìn bên này.

Mà cách đó không xa hai người đang giao đấu bất phân thắng bại,

Thẩm Vấn An nói không ngừng miệng.

"Tạ Cữu! Ngươi thừa dịp A Lê trọng thương mất trí nhớ lừa gạt nàng, tiểu nhân đê tiện!"

"Ngươi nhìn xem nơi này là nơi nào?"

"Hôm nay sớm ra khỏi địa giới thành Vân Châu, lần trước trăm quân không g..iết được ngươi, nhưng lần này thì không như vậy đâu."

"Vậy thì chúc ngươi may mắn!" Tạ Cữu không cam lòng yếu thế.

"Đây là phu nhân Tống Ngu của ta! Chỉ cần có thể cứu phu nhân của ta về, hôm nay ta coi nơi này như Thượng Kinh thì sao? Ngược lại là ngươi, kẻ đáng thương không thể để người ta hạnh phúc mỹ mãn!"

"Ta và phu nhân cầm sắt hòa minh, ngươi chỉ có thể trông coi ngôi mộ trống, đến c..hết cũng không có được một câu tha thứ!"

...

Họ đối đầu nhau, không ai để ý đến ta với con dao.

Thẩm Vấn An còn muốn mở miệng lần nữa, nhưng một chữ "ngươi" mới nói ra.

Bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng, thanh kiếm trong tay hắn bị đánh bay. Nhưng hắn lại không nhìn, chỉ chậm rãi quay đầu lại, như thể không thể tin được, đôi mắt hắn trợn ngược: "A Lê, nàng muốn g..iết ta?"

Dao găm đâm vào xương bả vai hắn., m..áu tươi trong nháy mắt thấm ướt y phục của hắn.

Sau nhát kiếm này, ta và hắn coi như không còn nợ nhau. Ta nghĩ như vậy.

Ta lui về phía sau, chắn trước người Tạ Cữu: "Thẩm tướng quân, ngươi nhận lầm người rồi. Ai cũng không thể đả thương phu quân ta! Bất kể là ai, cũng không được..."

16

Lúc dao găm rơi xuống, ta không có chút do dự.

Nhưng ánh mắt Thẩm Vấn An hung ác nham hiểm, ôm vết thương rời đi.

Nhìn m..áu tươi đầy tay mình, ta vẫn không khống chế được, hai tay run rẩy.

Ta sợ m..áu.

Màu đỏ tươi kia, ba năm qua thường xuyên xuất hiện trong mộng của ta, khiến ta thở không ra hơi, giống như bây giờ, làm ta thở gấp.

"Đừng nhìn." Bàn tay ấm áp phủ lên mắt ta, giọng của Tạ Cữu rất nhẹ, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

"Đừng sợ, ta ở đây." Hắn nhẹ nhàng kéo vai ta.

Ba năm qua, lần đầu tiên hắn chủ động "vượt quá khuôn phép", kéo ta vào trong lòng.

"Tạ Cữu..."

Giọng ta có chút run rẩy nhưng hắn lại không trả lời, thậm chí dựa vào thân thể ta càng ngày càng nặng, tay cũng dần dần buông xuống.

"A Ngu, ta hơi đau..." Giọng Tạ Cữu như làm nũng, mềm mại chưa từng có.

Ta cuối cùng cũng phát hiện ra được có gì đó không thích hợp. Trước khi hắn ngã, ta vòng tay quanh eo hắn, chạm vào một vũng m..áu nóng làm trong lòng ta kinh hãi.

"Tạ Cữu? Chàng bị thương?"

Nhưng mà trả lời ta, chỉ còn lại hơi thở nông của hắn.

17

Tạ Cữu bị thương rất nặng. Sau khi hét lên vì đau đớn, liền ngất đi.

Nghe người hầu chậm rãi nói, họ đuổi theo xe ngựa suốt dọc đường, có vài người của Thẩm Vấn An ngăn cản.

Tạ Cữu vừa nóng vội vừa lo lắng, bị người ta bắt được cơ hội vạch đâm sau lưng một nhát.

Quá trình này, hắn kể một cách nhẹ nhàng, nhưng ta lại có thể tưởng tượng ra được, lúc ấy mất hồn mất vía như thế nào.

Ta có thể đoán được, Tạ Cữu bị thương rất nặng. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi đại phu cởi y phục của hắn, trong nháy mắt thấy rõ sau lưng hắn ta vẫn giật mình.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ sau lưng hắn. Ngoài ra, vị trí sau thắt lưng, còn có vết sẹo không nhỏ, màu đỏ vô cùng dữ tợn.

Hình dáng và kích thước kia, cực kỳ giống mảng da mà đại phu đã thay trên mặt ta ba năm trước.

Ba năm trước, vết thương trên mặt ta thối rữa, lúc trị liệu, không thể không khoét thịt hoại tử, phải thay một lớp da mới từ người vừa c..hết.

Ta vốn không muốn chữa. Nhưng Tạ Cữu nói cho ta biết, vừa hay ở ngoại ô có một tiểu cô nương vì bệnh mà qua đời. Hắn phải trả giá rất cao mới thuyết phục được người nhà đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.

Ta chưa bao giờ nghi ngờ. Nhưng nhìn vết dao và roi đầy lưng, vết sẹo lớn màu da hoàn toàn khác trên lưng hắn, còn gì không hiểu nữa?

Đó có lẽ là mảnh da nguyên vẹn cuối cùng trên lưng hắn, nhưng hắn lại cho ta.

Trong lòng ta chua xót, hốc mắt cũng nóng lên, nhịn không được, run rẩy: "Tạ Cữu, chàng thật đúng là đồ ngốc..."

18

Sợ Tạ Cữu sốt cao ngất xỉu, suốt đêm, ta đều nằm ở bên giường hắn.

Nhưng ngày hôm sau thức dậy sớm ta lại phát hiện, không biết lúc nào mình đã nằm ở trên giường.

Còn Tạ Cữu, người hôm qua bị thương đến ngất xỉu, nằm bò bên giường, lấy tóc của ta, vui vẻ thắt từng bím tóc. Thấy ta tỉnh, tay hắn vẫn không ngừng, nhìn ta hơi cong môi, cười đến cong khoé mắt: "Tỉnh rồi?"

Hắn hẳn là rất vui mừng.

Động tác không ngừng, trong tay hắn là tóc, không chỉ có của ta, mà còn có của hắn, quấn chặt. Không biết là cố ý hay vô tình.

Hắn chăm chú nhìn mớ tóc kia, nhẹ giọng mở miệng: "Thẩm Vấn An nói ta bị trúng đánh trăm quân côn, nhưng thật ra không có. Ừm, phụ hoàng thương ta, thay quân côn thành roi. Người đánh là người một nhà của ta, không hề đau. Năm đó nghe nói quân Yến có động tĩnh kì lạ, ta liền đoán được bọn họ muốn tấn công thành Lương Châu. Ta cũng không mong Thẩm Vấn An bỏ rơi nàng, ta chỉ sợ, không đánh cược nổi..."

Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm nhưng không cho ta mở miệng cắt ngang, giống như thẳng thắn, cũng giống như bộc bạch tâm ý: "Khi phát hiện nàng mất trí nhớ, không biết ta đã vui mừng tới cỡ nào. Ta biết nàng thích Thẩm Vấn An, không, phải nói khi đó toàn thành Lương Châu, không ai không biết nàng thích Thẩm Vấn An, nhưng hắn bỏ lại nàng, ta nên ích kỷ mà tranh giành. Ta tranh giành, nhưng sau đó lại sợ nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ, cũng sợ sau khi nàng khôi phục trí nhớ, lại bị tên họ Thẩm kia mê hoặc, ngày ngày hoảng loạn, vì vậy nhịn không được – lại thăm dò..."

Hắn dừng một chút, động tác trên tay dần dần ngừng lại, giọng nói có chút phát run: "A Lê, ta sai rồi. Rõ ràng là ta lừa gạt nàng trước, ngày đó lại chỉ chạy trốn, thậm chí còn nghi ngờ nàng. Lý Tam Lang nói không sai, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Cảm kích cũng tốt, những thứ khác đều tốt, ta hẳn là nên bắt lấy nàng thật chặt, trói nàng ở bên người... A Lê, nàng gọi ta phu quân, nói muốn gả cho ta, những lời đó còn tính không?"

Trong lời nói của Tạ Cữu có thấp thỏm cùng cẩn thận từng li từng tí.

Ta muốn nói rằng phụ hoàng hắn rõ ràng không thích hắn, nếu không ngài đã không cố tình để lại thánh chỉ và cắt bỏ nó khi ngài băng hà vào năm ngoái; Hơn phân nửa quân quyền Trấn Quốc Công phủ của mẫu tộc hắn. Muốn nói, ta đối với Thẩm Vấn An thật ra cũng không có thích như trong tưởng tượng của hắn. Còn muốn nói hắn không sai, ta mới là người sai.

Mất trí nhớ là chuyện là ta giả vờ, cũng không nên để cho hắn chờ đợi. Thậm chí muốn nói cho hắn biết, nếu lần sau gặp lại tình huống như vậy, không nên đuổi theo. Ta không muốn thấy hắn bị thương. Ta có chân, sẽ tự mình đi về.

Nhưng tim ta đập mạnh lắm, ngực cũng như nhũn ra. Đối diện với ánh mắt thấp thỏm bất an của hắn, một chữ cũng không nói nên lời.

Trái tim khẽ động. Đến lúc lấy lại tinh thần, ta đã hôn hắn. Hồi lâu, mới rời ra.

Trong biểu cảm kinh ngạc khiếp sợ của hắn, ta chậm rãi mở miệng: "Tạ Cữu, chúng ta thành thân đi. Không phải bởi vì cảm kích, chỉ là bởi vì thiếp thích chàng, muốn gả cho chàng mà thôi..."

19

Lần này, Tạ Cữu không trốn.

Hắn nhìn ta chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ: "Được."

...

Hôn lễ đến muộn ba năm, Tạ phủ chuẩn bị với khí thế hừng hực. Hôn kỳ định vào hai mươi bảy tháng tư.

Muốn muốn Chinh Nạp Cát may trang phục cưới. Thời gian rất eo hẹp. Nhưng Tạ Cữu vẫn cảm thấy tốc độ này vẫn chưa đủ nhanh, tự mình quan sát quá trình may hỉ phục.

Mỗi ngày đều phải hỏi một câu: "Hôm nay là đầu tháng mấy?"

Ta và hắn đều rất chờ mong.

Nhưng còn chưa tới ngày thành hôn, trong kinh thành có tin tức Hoài vương cùng Thẩm Vấn An tạo phản.

Ngày tin tức truyền tới Vân Châu, Tạ Cữu đang ở trong viện của ta, đang phân vân không biết có nên chọn cửa hàng của Trương gia ở phía thành đông để đặt hoa quả cưới trải trên giường trong ngày cưới không? Hay chọn nhà Liễu gia ở thành nam?

Nghe nói người hầu đến báo, Hoài vương cùng Thẩm Vấn An đã đánh tới Càn An, còn hai tòa thành trì nữa là có thể đánh vào kinh thành.

Thần sắc của Tạ Cữu trong nháy mắt ngưng trọng.

"Tứ ca sao có thể hung dữ như thế? Bên kia kinh thành thế nào? Có đối sách gì chưa? Có điều binh không?" Hắn nắm lấy Liên Tam, người hầu đang truyền tin mà hỏi.

Người hầu còn gấp gáp hơn hắn: "Không có, tin tức bên kia kinh thành hình như đã bị Hoài vương chặn lại, cũng không có bất kỳ lệnh điều binh nào. Là Trấn Quốc Công và cữu phụ (cậu ruột) của ngài sai người cưỡi ngựa tới đưa hỏi: vũng bùn này lội hay không lội?"

Tạ Cữu không trả lời hắn, chỉ là thật sâu nhìn về phía ta, hồi lâu bỗng nhiên cười rộ lên: "A Lê, ta thuận miệng hỏi thôi. Yên tâm đi, ta chính là thứ dân ngay cả Vân Châu cũng không thể rời đi, nhất định không lội vũng bùn này. Bây giờ quan trọng nhất là hôn sự của chúng ta..."

Tạ Cữu nói sẽ không lội vào vũng bùn này nhưng ta biết, việc này dù là hắn, hay là Trấn Quốc Công đều tất nhiên sẽ quản.

Năm đó Hoài vương và đương kim Thánh thượng tranh giành ngai vàng, kinh thành náo loạn.

Tân đế đăng chưa được một năm, căn cơ không ổn định. Lúc này vạn lần không dám tùy tiện điều binh từ các thành trì khác đến. Hiện tại chỉ có thể điều động. Chỉ có ngoại tổ Trấn Quốc Công của Tạ Cữu trong tay có không tới hai vạn binh nhàn rỗi ở thành An Châu.

Không có chiếu lệnh mà dẫn binh vào kinh thành, nêu làm không tốt sẽ bị khép tội mưu nghịch. Tình hình này so với Lăng Tây quan năm đó còn nghiêm trọng hơn.

Tạ Cữu thoạt nhìn là người thẳng thắn không tim không phổi nhưng hắn cũng giống như tổ phụ của ta, trong lòng đều chứa lê dân bách tính Đại Sở, tất nhiên sẽ không để Hoài Vương đánh vào kinh thành. Chắc chắn là như vậy.

Sáng hôm sau, trong phủ không còn bóng dáng của hắn, chỉ còn lại một bức thư.

Trang thứ nhất trong thư, là tình thế hắn phân tích: [Phụ hoàng ta lòng dạ hẹp hòi, hận không thể nắm giữ hết thiên hạ, trong mắt không có người khác, điều duy nhất ngài làm đúng chính là truyền ngôi cho Lục ca ta. Tứ ca bên cạnh không lo học hành, hắn bạo ngược đa nghi nên nếu hắn đắc thế, tương lai dù là triều đình hay là dân chúng, chắc chắn sẽ đều gặp tai ương. Nhưng Lục ca ta thì khác, tương lai hắn chắc chắn sẽ là Minh quân lưu danh thiên sử.]

Trang thứ hai của bức thư là dành cho ta: [A Lê, lần điều binh này chắc sẽ có có nguy hiểm, ta không muốn giấu giếm nàng, nhưng chuyện của Chung tướng quân đã khiến ta hối hận nhiều năm, lần này không muốn tổ phụ và cữu cữu một mình mạo hiểm. Nàng ở trong phủ chờ ta, đừng đi dâu cả. Nghe nói trên núi ngoài thành Vân Châu cũng có một rừng hạnh lớn, chờ ta bình an trở về, ta sẽ cùng nàng lên rừng hạnh thả diều, như ngày đầu chúng ta gặp gỡ. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng để lại đường lui cho nàng ở Kỳ Xuyên, có điền trang, có nhà, cũng đủ cho nàng kiếp này không phải lo áo cơm gạo tiền. Nhưng nàng hãy yên tâm, ta có lòng tin vào bản thân mình...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang