3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Triệu Thụy Tuyết được ca ca ta đón về từ cánh rừng ở ngoại ô kinh thành, nàng không biết mình từ đâu đến, chỉ nói rằng nàng chỉ có một thân một mình, bất lực. Quê hương của nàng cách xa kinh thành, nàng bị người bắt cóc và trốn thoát được.

Ca ca ta thấy nàng ấy đáng thương nên đem nàng ấy về nhà, giao cho ta làm thị nữ hầu hạ.

Năm đó ta mười bốn tuổi, Tiêu Dục mười bảy, ta thường xuyên vào cung học quy củ cùng với các mama, học cách trở thành thái tử phi.

Ta cũng biết một số điều về đàn ông và phụ nữ, ta đã để ý cách ca ca ta nhìn Triệu Thụy Tuyết, ta liền hiểu.

Nàng ấy được ca ca ta đưa về, mặc dù giữ nàng làm thị nữ, nhưng ta nghĩ rằng khi ca ca ta thành thân, ta sẽ đưa Triệu Thuỵ Tuyết đi, vì vậy ta chưa bao giờ cố ý làm khó nàng ấy, và ta cũng không để nàng ấy làm công việc nặng nhọc. Nàng ấy hơn ta bốn tuổi nên ta gọi nàng là tỷ tỷ.

Ta chưa bao giờ nghĩ nàng ấy lại là người có năng lực như vậy. Nàng và ca ca ta cùng nhau mở một cửa hàng, chế tạo nhiều đồ dùng mới và viết cho ca ca ta một cuốn sách về mưu lược, chính sách cần cải cách chốn triều đình, cuốn sách này trở thành chiếc thang để ca ca ta leo lên các bậc thang quyền lực. Nàng đã phát minh ra xà phòng, được giới quý tộc ở kinh thành săn đón và bán rất chạy, kiếm được một số tiền đáng kể. Nàng thích ngọc trai nên đã dạy ta cách nuôi trai để lấy ngọc...

Nàng xuất sắc đến mức gia tộc ta thậm chí có thể chấp nhận nàng làm chính thê của ca ca ta vào thời điểm đó. Nhưng nàng lại nói rằng nàng không có ý định thành thân với ca ca ta, nàng chỉ coi huynh ấy như vị cứu tinh của mình và tất cả mọi điều nàng làm là một cách để trả ơn.

"Thuỵ Tuyết tỷ tỷ , ca ca muội thực sự thích tỷ"

"Tịnh Thục, ta không muốn kết hôn, ta muốn lập nghiệp."

Đôi mắt nàng ấy sáng lên khi nói điều này, ta biết rằng nàng ấy khác với những người phụ nữ bình thường, nàng ấy viết những bài thơ xuất sắc, tài năng, tinh tế. Ta phải thừa nhận, nàng ấy là một cô gái xuất sắc.

Trong thâm tâm ta vẫn muốn nàng ấy trở thành chị dâu của mình.

Nhưng ta không ngờ rằng nàng ấy không thích ca ca ta mà là thái tử - vị trúc mã của ta.

Ta mới nhận ra rằng khi Triệu Thụy Tuyết chạy việc vặt cho ta, đưa đồ cho Tiêu Dục, trong đầu nàng ta đã có suy nghĩ đó trong đầu rồi.

Nàng biết ta và Tiêu Dục đã đính hôn!

Nàng lên những kế hoạch lớn cho Tiêu Dục, phát minh ra đủ loại vật dụng quý hiếm, có thể đưa ra lời khuyên trong việc triều chính, viết rất nhiều bài thơ và ký tênTiêu Dục, khiến tiên hoàng hết lời khen ngợi Tiêu Dục...

Và ta chỉ là một người tiểu thư khuê các đang chờ thành thân, không có kiến ​​thức và tầm nhìn, không có những tài năng đáng kinh ngạc đó. Ta được biết, khi Triệu Thụy Tuyết chuyển đến Vương phủ, nàng ta đã khóc không ngừng trong phòng.

Ta biết mình không bằng nàng ta nên cô cô đã gọi ta vào cung, an ủi ta và nói: "Tịnh Thục, đừng lo lắng, ngôi vị thái tử phi sẽ chỉ là của con mà thôi".

Nhưng ta lo lắng rằng phu quân tương lai của ta sẽ không thể giữ được sự trung trinh trước một người con gái xuất sắc như thế.

Dù sao Triệu Thụy Tuyết cũng là thường dân, nếu không có gia thế ủng hộ, muốn tiến vào vương cung chỉ có thể làm phi tần.

Nàng ta nói rằng không muốn trở thành phi tần, nói sau này muốn trở thành nữ tướng quân. Tiêu Dục đã an ủi ta rất nhiều, thường xuyên phái người truyền đạt từng lời một cho ta.

Sau đó ta mới biết Triệu Thụy Tuyết không phải người kinh thành, nàng ta nói rằng nàng ta đã xuyên không và đến từ một thời gian khác phát triển rực rỡ hơn nơi đây rất nhiều. Trong thế giới đó không có hoàng đế, mọi người đều bình đẳng, một chồng một vợ, phụ nữ cũng có thể làm quan. Người ta có thể đi bằng ô tô, và chặng đường bốn mươi dặm chỉ cần một nén hương...

Những gì nàng ấy mang lại là kiến ​​thức mà tổ tiên ở đó tích lũy được, ta không thể so sánh được với nàng ấy.

Trong yến tiệc cung đình, nàng vào cung làm thị nữ, ta nhìn nàng cải trang thành nam đứng sau lưng Tiêu Dục, rũ mắt không nhìn lên.

Một sứ giả từ Hạ quốc đến chúc mừng và mang đến một vật hiếm có, có những con số và hình vẽ được khắc trên sáu cạnh hình vuông, mỗi mặt bao gồm chín con số hoặc hình giống hệt nhau, với nhiều hình vuông nhỏ được kết nối với nhau, chúng trở thành những hình vuông lớn. có thể xoay theo ý muốn.

Các quan viên lần lượt, lần lượt xoắn nhưng không thể xếp hết các ô vuông có số giống nhau về cùng một phía.

Ta chợt liếc nhìn Triệu Thụy Tuyết, thấy khóe miệng nàng ấy nhếch lên, vẻ mặt thả lỏng, đưa tay chạm vào Tiêu Dục.

Ta biết nàng ấy có thể làm được.

Tay Thuỵ Tuyết nhanh chóng xoay tròn, chỉ trong một nén hương, những con số lộn xộn đã được đặt lại đúng vị trí.

Tiên hoàng vui mừng khôn xiết và khen ngợi nhân tài trong phủ Thái tử.

Triệu Thụy Tuyết trên mặt tràn đầy vui mừng, nàng đã toả sáng rực rỡ trong yến hội đó. Thuỵ Tuyết uống một ít rượu, và "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" thốt ra từ miệng nàng trong buổi đối thơ sau đó.

Tiên hoàng liếc nhìn Tiêu Dục, người toát mồ hôi lạnh.

Mọi người nhìn Tiêu Dục với nhiều hàm ý khác nhau. Tiêu Dục từng đặt những bài thơ do Triệu Thuỵ Tuyết viết dưới tên mình, nhưng bây giờ Triệu Thuỵ Tuyết đã đọc một bài thơ trong cơn say khiến cho điều này đã bị vạch trần. Văn võ bá quan đều thấy Triệu Thụy Tuyết là nữ nhân, đường đường là một Thái tử mà lại dựa vào tài năng của nữ nhân.

Kết quả là bài thơ này hoàn toàn không được phát tán, nhiều bài thơ do Triệu Thuỵ Tuyết viết trước đây đã bị đàn áp và không được phép lưu hành nữa.

Niềm hy vọng dâng lên trong lòng ta.

Cuối cùng ta cũng biết mình giỏi hơn Triệu Thụy Tuyết, ta lịch sự hơn nàng ấy, biết cân nhắc, biết tiến lùi. Dù ta không tài giỏi bằng nàng ấy nhưng ta chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho Tiêu Dục. Rốt cuộc nàng ấy không thuộc về thế giới này, chỉ có một mình thì tất cả khả năng siêu việt của nàng ấy có ích gì? Không có gia thế, ngươi mãi mãi chỉ là bèo tấm.

Ta có gia cảnh tốt, có thể thực sự mang lại sự giúp đỡ cho Tiêu Dục.

Tiên hoàng gọi Triệu Thụy Tuyết làm thị nữ, nàng muốn nói cái gì, lại bị Tiêu Dục dùng sức đẩy nàng, bắt nàng quỳ trên mặt đất.

"Mau tạ ơn và lĩnh chỉ"

Có thể thấy Triệu Thụy Tuyết nhất định không nguyện ý vào cung làm thị nữ, nếu để nàng hành động liều lĩnh, nàng sẽ gặp rắc rối. Nếu nàng ấy nói điều gì đó thiếu hiểu biết và liên lụy đến Tiêu Dục...

Ta nhất thời toát mồ hôi lạnh, người này là do ca ca ta mang về, ngay cả Trấn Nam vương phủ của ta cũng sẽ bị liên lụy.

Ta nhìn Tiêu Dục đè Triệu Thụy Tuyết xuống để cảnh báo cho nàng ấy hiểu, Triệu Thụy Tuyết cuối cùng cũng nghiến răng chịu đựng sự , tạ ơn thánh chỉ của hoàng đế.

Kể từ giây phút đó, ta hiểu rằng cô ấy là một tảng đá ở rìa vách đá, và nó có thể giáng đòn mạnh vào nhà họ Vu bất cứ lúc nào.

Thân phận khó xử của Triệu Thuỵ Tuyết là một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Tiêu Dực và Trấn Nam vương phủ. Chỉ có nữ nhân có năng lực như vậy mới có thể lật đổ triều đình, nếu hoàng đế nghi ngờ, cửu tộc đều sẽ bị trừng phạt vì tội phản nghịch.

Ta phải tìm cơ hội để thoát khỏi cái bóng của nàng ta.
Triệu Thuỵ Tuyết lại kích hoạt trí tuệ của mình. Vào mùa hè nóng nực, nàng dạy cung nữ cách làm đá và may chiếu rơm ở hành lang để che nắng. Tiên hoàng tức giận vì thực phẩm cứu trợ nạn dân không đủ, nàng ấy đã hướng dẫn cách trộn các loại nguyên liệu với nhau để tăng lượng lương thực..

Mỗi lần nàng ấy làm điều gì đó, ta đều cảm thấy lo lắng. Vì sao nàng không hiểu, ở trong cung phải kiềm chế sự sắc bén của mình, nàng sợ mình chết không đủ nhanh dưới ánh sáng rực rỡ như vậy sao?

Tiên hoàng rất hài lòng với nàng, nàng trong cung như ở nhà, dù sao nàng cũng là người hầu cận hoàng thượng, hoàng hậu trong hậu cung nhất định phải khách khí với nàng.

Tim ta càng lúc càng nôn nao. Ta sợ cuối cùng nàng ấy sẽ lấy tài năng của mình tước đi vị trí của ta, hoặc sẽ phạm sai lầm lớn, gây họa cho Trấn Nam Vương phủ và Thái tử.

Thật bất ngờ, một bước ngoặt hoàn toàn lớn đã đến.Tiên hoàng muốn lấy nàng làm phi tần!

Đây quả thực là một chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là chuyện bình thường, một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy đương nhiên sẽ lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.

Triệu Thụy Tuyết không cam lòng, không chỉ không cam lòng, thậm chí còn có chút phản kháng.
Nghe nói tiên hoàng hứa phong cho nàng làm phi tần.

Nhưng Triệu Thụy Tuyết lại nói còn muốn làm hoàng hậu.

Điều này thực sự có một chút táo bạo. Tiên hoàng chẳng những không tức giận mà còn cười hỏi nàng có làm được không.

Triệu Thuỵ Tuyết nói rằng nàng ấy muốn suy nghĩ về điều đó. Tiên hoàng cười và yêu cầu nàng hãy suy nghĩ cẩn thận.

Ta đang ngồi trò chuyện cùng cô cô, khi các cung nữ trong cung quay lại bẩm báo, lần đầu tiên cô cô ta nổi giận và ném chiếc cốc đi.

"Tiện nhân"

Ta không nghĩ ra, sao con người có thể mạnh mẽ đến vậy? Triệu Thuỵ Tuyết thực sự là một con quái vật có khả năng đáng sợ như vậy khi chỉ mới mười chín tuổi.

Nhưng ta có cảm giác mơ hồ rằng nàng ấy sẽ tự chôn mình từ đây..

"Hoàng Hậu, Tống Văn đang khóc trong tẩm cung."

Ta rút lại suy nghĩ của mình, hình như cá đã cắn câu.

7

Tiêu Dực quá thận trọng, chàng lo lắng rằng Tống Văn có khả năng đáng kinh ngạc như Triệu Thuỵ Tuyết, nhưng vì lý do nào đó chỉ giả vờ bối rối và che giấu sự vụng về của mình.

Nhưng phụ nữ hiểu rõ nhất về phụ nữ,ta hiểu Tống Văn lại không có trí tuệ như vậy.

Ta biết rõ nhất Triệu Thụy Tuyết lúc mới tới thế giới này bộ dạng như thế nào, tính tình cẩn thận nhưng chính trực, tự chủ, mặc quần áo rách rưới nhưng kiến ​​thức và sự duyên dáng lại tạo nên khí chất cao quý, đây chính là lý do tại sao ca ca ta mới yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Triệu Thuỵ Tuyết là con người đầy khí chất và tài năng, còn Tống Văn này lại thô tục, hời hợt,nàng ta không có nhiều kiến ​​thức để sinh tồn.

Con người luôn khác nhau, dù quả có mọc trên cùng một cây thì vị ngọt cũng sẽ khác nhau do yếu tố như ánh sáng chứ đừng nói đến con người.

Nàng muốn biết thông tin của Triệu Thụy Tuyết,hệ thống hay cái quái quỷ gì đó mà nàng ta nói chuyện cũng phải tìm tòi dưới mi mắt ta, điều này cũng đủ chứng minh bọn họ không phải toàn năng, họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ và không thể kiểm soát được, vậy thì phải làm thế nào? Nàng ta sợ?

Tống Văn ở trong cung điên cuồng, khóc lóc kêu to: "Ta muốn về nhà."

Vừa bước vào cửa, ta đã nghe thấy tiếng kêu suy sụp của nàng ta.

"Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!! Tôi muốn về nhà, xin hãy để tôi về nhà nhanh, tôi không muốn chết ở đây!"

Ta không khỏi nhếch lên khóe miệng, lại tìm được người kể chuyện đáng sợ cho nàng ta nghe, nên nàng không khỏi sợ hãi?

"Cốt truyện hoàn toàn khác, hoàn toàn không có tin tức của nhân vật chính. Triệu Thụy Tuyết đã chết! Đó là một cái chết vô cùng bi thảm!"

Ta đứng trước cửa phòng ngủ của nàng ấy, ta muốn tận tai nghe những gì nàng ta nói.

"Ngươi muốn làm gì thì làm! Ta sẽ không làm nhiệm vụ vai phụ ác nữ nữa! Nhân vật chính chết rồi, thế giới nhất định sẽ sụp đổ, ta muốn về nhà!"

Nhiệm vụ vai phụ ác nữ? Đây là gì? Nhân vật chính là Triệu Thụy Tuyết? Thế thì cuộc sống của cô ta quả thực cũng thú vị như nhân vật chính trong truyện.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu
Nàng ta cũng biết mình đã xúc phạm đến hệ thống, nó bỏ nàng ta đi rồi, vậy nàng ta phải làm sao? Rõ ràng "người" mà nàng ấy đang liên lạc đã không trả lời và chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của một mình nàng ta trong phòng. Ta đẩy cửa bước vào, nhìn nàng ấy với vẻ mặt hoảng hốt và đầy nước mắt.

"Ồ, người xuyên không."

Ta cúi đầu nhìn Tống Văn, nàng ta sợ hãi lùi lại, lẩm bẩm: "Tôi không phải, tôi không phải."

Sợ hãi cũng không sao, nếu con người sợ hãi, lý trí của họ sẽ mất đi.

"Hoàng thượng có sự kiên nhẫn và quan tâm đến ngươi, nhưng ta thì không.

"Ngươi biết đấy, những kẻ dị giáo sẽ bị thiêu sống."

Nụ cười của ta chắc hẳn rất đáng sợ, Tống Văn nhìn tôi như một con thú hoang, ngã ngồi xuống đất và không ngừng lùi về sau, như thể góc tường là an toàn nhất.

Cung điện của nàng vô cùng xa hoa, đủ thứ tốt đẹp đều được đặt trong đó. Những ngày này, cống phẩm ban thưởng cho nàng như nước chảy, đáng tiếc đồ vật trong cung rốt cuộc đều thuộc về hoàng đế, bất kể khen thưởng cho ai.

"Ta sẽ kể cho ngươi mọi chuyện, nhưng đừng giết ta."

Vậy là, Ta đã biết được toàn bộ câu chuyện từ miệng Tống Văn.
Nàng ấy nói rằng thế giới của chúng ta là thế giới trong tiểu thuyết, và nhân vật chính Triệu Thuỵ Tuyết là một nữ chính xuyên không. Triệu Thuỵ Tuyết du hành từ thế kỷ 21 và tất cả những người đàn ông mà nàng ta gặp đều sẽ yêu nàng ta.

Theo cốt truyện, khi cô đến nơi, cô đã gặp Vu Thần Nam, nam chính thứ hai đã bảo vệ nàng ta suốt cuộc đời, cũng là ca ca ta. Sau đó, cô ta mở một cửa hàng với người đàn ông của mình và kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi trở thành người giàu nhất, nàng ấy bắt đầu thực hiện các phát minh. Với sự giúp đỡ của những kiến ​​thức học được ở thế kỷ 21, cuối cùng nàng ấy đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới và cho thế giới cổ đại một diện mạo mới.

Triệu Thuỵ Tuyết được cả tiên hoàng và hoàng đế hiện tại yêu thương, họ suýt giết nhau vì nàng. Tiên hoàng thậm chí còn muốn phế truất hoàng hậu và cưới nàng ấy, nhân vật nam chính - Tiêu Dục, đã huỷ bỏ hôn ước với tôi, một thân một mình bảo vệ Thuỵ Tuyết. Còn ta, một nữ phụ làm bia đỡ đạn, ca ca ta cũng bị cả Trấn Nam Vương phủ ruồng bỏ.

Triệu Thuỵ Tuyết không thể chịu đựng được tình hình trở nên như thế này nên lặng lẽ rời khỏi kinh thành, sau khi nàng rời đi không ai có thể tìm thấy nàng. Nhân vật nam chính Tiêu Dục bị ép kết hôn với hoàng hậu nhưng luôn luôn tìm kiếm Triệu Thuỵ Tuyết...

Không tệ, cốt truyện trước quả thực tương tự.

"Theo cốt truyện, Vu Thần Nam đáng lẽ phải từ chức để đi cùng Triệu Thụy Tuyết, nhưng ta nghĩ hắn vẫn là quan trong triều, đã có vợ con là sai rồi."

Tống Văn khẽ khàng nói, nàng thật không ngờ hệ thống lại kém tin cậy như vậy, cung cấp thông tin đều sai. Vì tiền, nàng ta đã ký khế ước với hệ thống du hành nhanh của nhân vật nữ phụ độc ác, chỉ cần xuyên không và xúc tiến sự phát triển của cốt truyện chính là có thể quay về.

Nàng chỉ đang tìm kiếm tiền và không muốn mất mạng.

Nghe Tống Văn nói, ta cảm thấy mình thật sự dũng cảm khi nhìn thấy ai là người viết cuốn tiểu thuyết này. Tiêu Dục có trăm dũng khí cũng không dám tranh giành người mà tiên đế thích, cho nên nhất định sẽ ngoan ngoãn dâng hiến. Tiên hoàng cho rằng phong cho nàng làm hoàng hậu chỉ là một thử thách.

Làm sao ca ca ta có thể từ bỏ tương lai của mình vì một người phụ nữ? Huynh ấy đang gánh trên vai số phận của gia tộc, vậy tại sao huynh ấy lại tập trung vào tình yêu đôi lứa được chứ?

"Triệu Thụy Tuyết không muốn làm phi tần nên rời khỏi kinh thành. Bây giờ Triệu Thụy Tuyết hẳn là đang theo đuổi sự nghiệp ở Giang Nam. Tiêu Dục chưa bao giờ quên Triệu Thuỵ Tuyết, lại bị ép cưới cô. Cô sống không thoải mái trong cung." , và đổ bệnh chưa đầy ba năm. đã qua đời. Sau đó Triệu Thuỵ Tuyết trở lại. Lúc bây giờ Tiêu Dục đã giải tán hậu cung và phong Thuỵ Tuyết làm hoàng hậu, lẽ ra phải là một kết thúc có hậu. "

Không muốn làm phi tần? Nàng ấy biết ta đã đính hôn với Tiêu Dục, nhưng lại chuyển đến Thái tử phủ, vướng vào Tiêu Dục và cư xử thân mật dưới danh nghĩa quân sư đưa ra lời khuyên cho Tiêu Dục. Nàng ta nói không muốn quan hệ với triều đình mà chỉ muốn vĩnh viễn lưu danh, nhưng đêm khuya lại đột nhập vào phòng Tiêu Dục, chỉ mặc y phục mỏng manh, nói nhớ nhà, kéo Tiêu Dục lên chơi cờ. thật là vô liêm sỉ.

"Nhiệm vụ của ta là sớm cho ngươi c.h.ê.t, thúc đẩy cốt truyện phát triển."

Mọi thứ trở nên rõ ràng.

8

Tống Văn nói rằng nàng ta học không tốt ở trường, đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc,nhưng không thông minh và có năng lực như Triệu Thụy Tuyết.

Ta nhìn thấy ánh mắt nàng ấy trở nên nhân hậu, nhanh chóng thay đổi lời nói và nói rằng nàng ấy vẫn biết điều gì đó hữu ích.

"Ngươi có biết tại sao mình lại không có con như vậy không? Bởi vì Tiêu Dục bỏ thuốc độc cho ngươi!"

Ta bình tĩnh nói: "Ta biết."

Tống Văn sững sờ tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Ba ngày một bát, rất hại cho cơ thể phải không?"

Tống Văn ngơ ngác gật đầu.

Ta vuốt ve những hình chạm khắc trên ghế và cẩn thận chạm vào những hoa văn lõm vào, nghĩ về Tiêu Dục đã vụng về khắc một con thỏ nhỏ cho ta khi chàng vẫn còn là một hoàng tử.

Từ nhỏ ta đã biết rằng sau này ta sẽ cưới Tiêu Dục, chàng không phải do cô cô ta sinh ra, mẫu phi của chàng đã mất sớm, cô cô ta là hoàng hậu , dưới gối không có con nối dòng nên đã đưa Tiêu Dục về nuôi với thân phận đích tử và nuôi dưỡng chàng.

Ta thường xuyên tới cung điện để chơi cùng chàng và chúng ta cùng nhau lớn lên.

Vào ngày chúng ta đính hôn, chàng đã đích thân mang sính lễ đến. Mười dặm hồng trang không bằng một con thỏ nhỏ do chàng tự tay tạc ra, mọi thứ đều thua kém con thỏ nhỏ đó.

Sau khi vượt qua thủ tục bắt buộc, cuộc sống vợ chồng sẽ không diễn ra cho đến khi ta 16 tuổi. Ta thực sự nóng lòng muốn cưới chàng.

Ta thích ăn đồ ăn nhẹ do Ngự trù hoàng gia làm, và cứ ba ngày chàng lại cử người giao đồ ăn cho ta. Ta đã thêu chiếc túi cho chàng và chàng không bao giờ rời bỏ nó. Ta nghĩ mình vô cùng may mắn, yêu được Tiêu Dục, nhất định sẽ không phải chịu đau khổ trong thâm cung như cô cô ta.

Cha mẹ luôn nhắc nhở ta, ta là thái tử phi tương lai, đừng coi hoàng tử là phu quân mà hãy nhớ rằng đó là hoàng đế. Lúc còn chưa chín chắn, ta cảm thấy nếu ta và Tiểu vũ yêu nhau như những đôi vợ chồng khác thì chẳng phải còn tốt hơn sao?

Người phụ nữ nào mà chẳng muốn hoà hợp với phu quân của mình. Nhưng sau này tôi đã hiểu, đó là một suy nghĩ sai lầm.

Tình yêu không bao giờ nên thuộc về hoàng gia, đặt tình cảm lên trên lợi ích là quá ngây thơ. Ngay cả khi bây giờ ta là Hoàng Hậu, ta sẽ luôn thận trọng để tìm kiếm sự ưu ái của Hoàng đế.

Cho dù là gia thế của ta, dưới áp lực mạnh mẽ của triều đình, nếu Hoàng thượng muốn diệt trừ cũng không có chỗ cho sự phản kháng.

Vậy là Triệu Thụy Tuyết thua vì suy nghĩ quá đơn giản.

Hoàng gia làm sao có thể cho phép một nữ nhân có năng lực như vậy uy hiếp hoàng quyền? Những tài năng và khả năng mà cô ấy thể hiện thật đáng sợ. Những thành tựu to lớn của nàng khiến mọi người ngạc nhiên.

Tài năng của nàng, thành tựu của nàng, đã được trao cho người khác.

Trấn Nam Quân được thành lập bởi con trai thứ hai của Vu tộc. "Ba mươi sáu chiến lược" được viết bởi Vu tướng dựa trên kinh nghiệm quân sự nhiều năm trên chiến trường của ông, ông đã xây dựng đập thuỷ điện và cứu trợ các nạn nhân, tất cả đều đều được cho là nhờ lòng tốt to lớn của Hoàng đế.

Triệu Thụy Tuyết là ai? Không ai biết.

Nàng chỉ có thể sống trong hoàng cung lạnh lẽo và không có danh phận gì.

Vào mùa đông lạnh giá năm đó, tuyết rơi dày đặc và bão tuyết nổi lên khắp nơi. Nhiều người nghèo chết cóng, thậm chí có nạn nhân chết trên đường phố kinh thành.

Triệu Thuỵ Tuyết không thể nghĩ ra một ý tưởng hay ho nào cả.

Tất lẽ dĩ ngâũ là nàng phải biết mọi thứ, và hoàng đế ra lệnh cho nàng phải đưa ra giải pháp càng sớm càng tốt. Nếu một cái gì đó đi quá xa, nó sẽ bị đảo ngược. Triệu Thuỵ Tuyết đã dùng tài năng của mình và chính nó đã tạo ra cái hố chôn cho nàng.

Trong số đó, ta và cô cô ta đều thuận nước đẩy thuyền. Cô cô ta nói rằng bà hiểu rõ nhất về tiên hoàng.

Ta không làm gì khác ngoài việc truyền bá những nhận xét của Triệu Thuỵ Tuyết về tuổi của tiên hoàng đến tai tiên hoàng.

Triệu Thụy Tuyết tự mình nói: "Hơn tận bốn mươi lăm tuổi có thể làm cha ta."

Ta không buộc tội nàng ta nói sai, ta chỉ thay đổi lời nói để khiến nàng ta ghê tởm hơn mà thôi.

Nhân tiện, ta đã làm ầm ĩ về danh phận của nàng ta để giải quyết nhu cầu cấp thiết của tiên hoàng.

Triệu Thụy Tuyết không đồng ý trở thành phi tần của tiên hoàng, cho dù tiên hoàng coi nàng như phi tần cao quý nhất chỉ sau hoàng hậu, nàng cũng không đồng ý. Tiên hoàng còn cần sử dụng tài năng của nàng nên tuy không hài lòng nhưng cũng không đối phó với nàng. Tiên hoàng thậm chí còn hỏi đùa rằng liệu nàng ta có muốn vị trí nữ hoàng hay không.

Triệu Thụy Tuyết ngu ngốc đến mức không nhận ra đây là khảo nghiệm, không biết trời đã giông bão, tính mạng đang gặp nguy hiểm nên từ chối. Ta thực sự khâm phục nàng vì đã không ý thức được mối nguy hiểm cũng như không biết đến lời cảnh báo cuối cùng của tiên hoàng.

Nếu nàng lập tức quỳ xuống nói mình không có gia thế để được hoàng đế sủng ái , nàng vô cùng vui mừng, nhưng địa vị của nàng quá thấp, không thể tiếp nhận ân huệ như vậy. Không có gì đảm bảo rằng nàng ta sẽ vượt qua khảo nghiệm của hoàng đế.

Đó chỉ là phần mở đầu.

Nàng đã đi trên băng mỏng mà không biết.

Ma nữ Triệu Thuỵ Tuyết dùng thân thể nguyền rủa Hoàng đế, tư tưởng tà ác, vì cầu bình an cho thiên hạ, bị trừng phạt Băng đông.

Hôm đó cô cô gọi ta vào cung, với vẻ mặt vui vẻ, cô cô chuẩn bị cho ta lẩu cừu, đó là món ăn ấm áp nhất trong mùa đông.

"Tịnh Thục, ngươi yên tâm."

Triệu Thụy Tuyết bị lột trần trong mùa đông lạnh giá, tưới nước liên tục, đông thành đá trong tuyết, sau đó dùng búa đập thành từng mảnh, để lại thi thể đầy máu me.

Nàng chết một cách bi thảm và thi thể bị chó hoang cắn xé. Tiên hoàng không biết danh tính của nàng là người xuyên không nên Tiêu Dục đã cảnh báo nếu nói ra, nàng sẽ bị xử lý như cổ sư.

Không ngờ cuối cùng nàng lại chết dưới danh nghĩa cổ sư.

Tiêu Dục rõ ràng đã dặn dò nàng trước khi vào cung, để không lộ ra sắc bén nhưng nàng lại cư xử như vậy. Có lẽ nàng ấy đã đọc quá nhiều, thấy Tiêu Dục không thể giúp nàng đạt được mục tiêu trở thành nữ tướng quân, nàng liền muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt tiên hoàng, thật là ngu ngốc.

Khi làm việc này, ta cũng phải cẩn thận không để Hoàng đế bực bội và tra hỏi Tiêu Dực. Nhưng may mắn thay, Triệu Thụy Tuyết sau khi vào cung không có liên lạc gì với Vương phủ, nguồn gốc của nàng ta không rõ ràng và không tỏ ra quá thân thiết với chúng ta.Nàng ta làm điều này rất tốt.

Chuyện ca ca ta đưa nàng về đều được mọi người trong nhà bảo vệ nghiêm ngặt, không bao giờ nhắc tới. May mắn thay, nàng ấy không xuất hiện quá nhiều trước bàn dân thiên hạ.

Tiêu Dục báo nàng là quân sư tự tiến cử, thấy nàng có chút tài năng thực sự và học thức, liền đưa nàng về, hoàng đế yêu cầu nàng vào cung chỉ sau chưa đầy mười ngày.

Tiên hoàng đã trừng phạt Tiêu Dục bằng cách cấm túc tại phủ một tháng vì Triệu Thụy Tuyết. Dù sao tiên hoàng vẫn coi trọng hắn, bằng không quan hệ cha con có lẽ sẽ chấm dứt.

Tiên hoàng đã xóa bỏ mọi dấu vết về sự tồn tại của Triệu Thụy Tuyết, giống như nàng chưa từng đến thế giới này, mệnh lệnh của hoàng đế là của trời, và không ai nhắc đến Triệu Thụy Tuyết nữa.

Sau khi nàng qua đời, Tiêu Dục đã cảm thấy hối hận rất lâu sau đó. Tiêu Dục và nàng từng cùng nhau nghiên cứu một thứ gọi là "đồng hồ". Tiêu Dục không thể tạo ra những bản thiết kế mà nàng ấy để lại, ngay cả khi đã tìm được những thợ thủ công lành nghề nhất.

Chàng đã khao khát vẻ đẹp và sự kỳ diệu của thế giới đó từ lâu và luôn hy vọng có được những kiến ​​thức tiên tiến có ích cho nhân loại và được truyền lại qua nhiều thời đại. Sự xuất hiện của Tống Văn khiến chàng rất hưng phấn, chờ đợi gần mười năm, cuối cùng cũng có một người xuyên không khác đến.

Ta từng nghĩ chàng có tình cảm với Triệu Thụy Tuyết, nhưng sau khi nàng ta chết, chàng chỉ tỏ ra thương hại. Kể từ khi Triệu Thụy Tuyết vào cung, Ca ca ta chưa bao giờ nhắc tới nàng, huynh ấy thành thân, sinh nhi tử, thăng chức tể tướng, kính trọng tẩu tẩu như khách.

Mọi thứ đều rất hợp lý.

Ta thành thân với Tiêu Dục, trở thành Thái tử phi. Tiêu Dục lên ngôi, ta làm Hoàng hậu. Trong khi chàng vẫn gọi ta một cách trìu mến là "Tịnh Thục", chàng đã tự tay cho ta uống canh tránh thai.

Hậu cung chỉ có rất nhiều phi tần, lại có rất nhiều hoàng tử, công chúa, tất cả đều ghi dưới danh nghĩa con của ta. Đại hoàng tử thì yếu đuối, Nhị hoàng tử thì hoạt bát, võ công, còn Tam hoàng tử hãy còn đỏ hỏn. Ta không biết sau này ai sẽ trở thành Hoàng đế. Ta là Hoàng Hậu, cô cô ta cũng là hoàng hậu, số phận của chúng ta giống hệt nhau.

Ngày hôm đó, Thuần phi nói rằng sau khi sinh hài tử, sức khỏe của nàng không được tốt, nàng lo lắng không biết có bị thương thân mình hay không. Ta nghe xong liền nhẹ nhàng an ủi nàng ấy.

Giữ Tống Văn cho Tiêu Dục có lẽ sẽ không có tác dụng gì với chàng. Nàng ta học hành không chăm chỉ, cho dù đến từ thế giới đó, nàng cũng chỉ có thể ghi nhớ một số bài thơ cổ được truyền lại từ xa xưa. Nhưng bài thơ đó có tác dụng gì?

Trên đường về cung, nhìn thấy rừng cây bạch dương, ta vẫn yêu rừng đào ngày xưa ở đó.

Tống Văn cho biết hệ thống của nàng ta đã ngắt kết nối và không phản hồi lại. Nàng ấy không biết gì về phát minh hay công việc của chính phủ, nếu không cô ấy có thể giúp chúng tôi hỏi từ hệ thống.

Lo lắng nàng sẽ gây rắc rối, Tiêu Dục quản lý nàng chặt chẽ, để người ngày đêm trông chừng, dù sao nàng vẫn có chút giá trị. Chuyện của người xuyên không thể bị bàn tán ra ngoài vì sợ làm xáo trộn tâm lý dân chúng.

Sự kỳ vọng của Tiêu Dục đã bị dập tắt và chàng đã đến gặp ta để trao đổi. Ta bưng canh đến gặp chàng và bóp vai nhẹ nhàng, hệt như một cặp đôi bình thường.

"Cung điện đã được sửa chữa xong, lát nữa ta sẽ đưa nàng trở về."

Đôi mắt chàng dịu dàng như nước, dù đã ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ của chàng vẫn rất anh tuấn, không còn sự nghiêm nghị của một vị hoàng đế mà trông như một công tử lịch lãm và tình cảm, đôi mắt chàng nhìn ta đầy trìu mến. Nhưng ta biết chàng là hoàng đế thích hợp nhất, tâm chỉ có thiên hạ, không có nữ nhi.

Ta mỉm cười đáp lại chàng: "Tạ ơn hoàng thượng."

"Tháng sau là sinh nhật của nàng, ta sẽ sắp xếp người chuẩn bị."

Hạ sang rồi đông lại đến, ta đã ở trong cung thêm mấy năm nữa.

Lúc Xuân Miểu giúp ta thay đồ, ta nhìn mình trong gương, cảm thấy không khỏe lắm bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị một ít đồ bổ cho sức khỏe.

Sau khi Tiêu Dục tiếp quản việc của Tống Văn, ta không cần quản quá nhiều nữa, nên ta lại bắt đầu chăm chỉ làm việc với tư cách là hoàng hậu, lo những việc vặt trong hậu cung.

Cứ ba ngày một lần, tôi không ngừng uống canh Bảo thực, uống hết trong một ngụm. Tiêu Dục đã đưa những nguyên liệu tốt nhất cho Ngự thiện phòng nấu canh Bảo thực và phái Ngự y chăm sóc sức khỏe cho ta tốt hơn.

Chàng chắc chắn không muốn ta có con, nhưng cũng không muốn ta suy sụp, dù sao chàng cũng cần ta giúp chàng lo lắng hậu cung.

Chàng biết, ta biết. Chúng ta đã ngầm thỏa thuận không bao giờ nhắc đến chuyện này, hoàng hậu chỉ có thể là ta, nhưng ta không thể là mẹ ruột của Thái tử.

Ca ca ta có thêm một cô con gái nữa, bây giờ huynh ấy đã có hai nhóc tì đáng yêu. Nhưng ta cũng không vui lắm, con gái của Vu gia đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Không có Tống Văn, hậu cung vẫn im lặng như cũ, chỉ có những chuyện phức tạp và tầm thường. Trong hậu cung của Tiêu Dục, không cần tranh giành sủng ái, chàng chưa bao giờ cố ý sủng ái bất kỳ phi tần nào, luôn tôn ta làm hoàng hậu.

Các phi tần sống hòa thuận trong cung, Tiêu Dục chăm chỉ làm việc ở Dưỡng Tâm điện. Vào ngày sinh nhật của ta, Tiêu Dục đương nhiên ở lại trong cung của ta, nói rất nhiều lần, chàng hỏi ta có muốn sinh con không.

Nghĩ nghĩ, đại hoàng tử ốm yếu, mẫu tộc không cao quý nhưng vẫn còn sống, nhị hoàng tử do Trần phi sinh ra, chưa kể, tam hoàng tử còn ở cữ và Lý phi bị bệnh khi sinh con, sức khỏe của nàng ấy chưa bao giờ được tốt. .

Chẳng lẽ hắn muốn ta nhận Tam hoàng tử làm nghĩa tử dưới gối?

Chàng dường như nhìn thấy điều ta đang nghĩ và nói: "Không phải tam hoàng tử, mà là con của chúng ta".

Ta bị sốc, có lẽ đây không phải là một bài kiểm tra. Ta đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Tiêu Dục lại lên tiếng.

"Tịnh Thục là người thông minh nhất, và con của chúng ta sẽ có tư chất tốt nhất."

Ta im lặng. Lý do này tưởng chừng rất hay nhưng lại quá đột ngột. Dù đã trải qua nhiều trận chiến, ta cũng không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng Tiêu Dục cũng không cần đáp lại, hắn chỉ cúi người kéo ta nằm xuống, một đêm xuân sắc đầy phòng...

Ba tháng sau ta có hỉ mạch. Ta không thể tin được, cô cô ta không thể tin được, và mẫu thân ta cũng không thể tin được khi đến gặp ta.

Hoàng hậu không có con là truyền thống của triều đại chúng ta, tuy không công khai nhưng vẫn luôn là như vậy.

Mẫu thân sờ bụng ta và rất lo lắng.

"Đây là thật sự ư?"Ta cũng không biết.

Ta không thể trả lời câu hỏi của mẫu thân, khi Ngự y chẩn ra hỉ mạch, ta bàng hoàng. Ta kể lại cho mẫu thân nghe những lời Tiêu Dục nói lúc đó, cả mẫu thân ta và ta đều không hiểu được thánh ý là gì.

Mẫu thân ta không nghĩ thêm về điều đó nên chỉ nói: "Hãy nghe lời hoàng thượng."

Ta gật đầu và bảo mẫu thân dặn dò phụ thận và ca ca ta hãy cẩn thận.

Ta luôn lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, dù sao Thánh ý cũng khó lường. Có lẽ ta sẽ để một người khác thay thế mình chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang