4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9

Mặc dù Tống Văn nói thế giới của ta là một cuốn sách, nhưng rõ ràng cốt truyện không diễn ra như nàng nói. Vốn dĩ ta không cần lo lắng nhưng ta luôn cảm thấy số phận của mình không nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Trong cốt truyện được Tống Văn miêu tả, ta sẽ chết vì bệnh tật trong vòng ba năm.

Năm nay là năm thứ ba Tiêu Dục lên ngôi.

Triệu Thụy Tuyết chết rồi, ta và Tiêu Dục cũng không có chuyện gì, chàng rất tôn trọng ta, thậm chí ta còn có thể cảm nhận được chàng đối với tôi có chút tình cảm, huống chi ta còn đang mang thai.

Nhưng ta luôn cảm thấy có chút bất an, muốn đề phòng bất trắc nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu. Đoạn kết trong truyện của Tống Văn là sau khi ta bệnh chết, Triệu Thụy Tuyết đã trở về và cưới Tiêu Dục. Nhưng hiện tại Triệu Thụy Tuyết đã hóa thành tro bụi, linh hồn của nàng không thể trở lại được.

Ta đành buông xuôi, không nghĩ tới chuyện đó nữa. Nếu là sự thật thì sẽ không có cách nào để giấu diếm.

Tống Văn đã sử dụng kiến ​​thức ít ỏi của mình để ghép lại một số tác phẩm mà Triệu Thuỵ Tuyết chưa viết xong.

"Thời tiết tốt không bằng đúng địa điểm, đúng địa điểm không bằng đúng người... Ta thực sự không thể đọc được ......."

Ta đang ghi chép thì thấy nàng ta không thành thật hợp tác nên đe dọa: "Ta nghe nói nhịn đói ba ngày có thể tăng cường trí nhớ."

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu wuwu, Tiên hoàng đã sụp đổ sự nghiệp trước khi bắt đầu kinh doanh..."

"Chíp, chíp, Mộc Lan lái máy bay... à, không phải thế đâu."

"Ta thực sự đã không học hành cẩn thận trong 9 năm giáo dục của chính phủ mà. Ta không thể làm gì được! Hãy để ta đi!"

Nghe xong, ta đặt bút xuống và nói với nàng ta bằng vẻ mặt ấm áp: "Những kẻ vô dụng đều có một nơi để đi".

Tống Văn gãi gãi tai và đầu, ước gì có thể dùng nặn ra những con chữ khác. Nàng ta gần như không nhớ ra những kiến thức lúc còn trung học là như thế nào.

Ta viết chúng ra từng cái một. Tiêu Dục đang phê tấu chương bên cạnh, đành phải cất lời

"Tịnh Thục, nàng hãy nghỉ ngơi chút đi. Bây giờ nàng đang bị quá áp lực rồi."

Tiêu Dục đến giúp ta và truyền cung nữ đưa Tống Văn lui ra ngoài. Chàng đã chăm sóc ta rất nhiều kể từ khi ta mang bầu. Chỉ là gần đây chàng đang bận bịu việc triều đình nên ngày càng ít đến cung của ta.

"Thuốc súng đã được cải tiến, không dễ nổ như vậy, nhưng việc chế tạo súng ngắn vẫn cần phải nghiên cứu. Nếu nàng ấy biết cụ thể phương pháp, cung nhân chế tạo đạn dược sẽ ít bị thương hơn.

"Việc ghép giống lúa tuy thành công nhưng năng suất không được như mong đợi. Nếu hạn hán nghiêm trọng, nhiều người có thể mất mùa.

"Rốt cuộc hiệu suất của xe ngựa quá chậm. Sẽ thật tuyệt nếu chiếc xe ngựa mà Triệu Thuỵ Tuyết đề cập có thể chế tạo được."

Tiêu Dục luôn thích nói với ta những điều này, ta biết anh ấy là một vị vua quan tâm đến thiên hạ nên ta an ủi chàng.

"Hộ Bộ đều đang cố gắng hết sức, chàng yên tâm, chúng ta sẽ làm được."

Những điều này cần phải khám phá từ từ, luôn có một quá trình. Khi tạo ra phát minh mới, thất bại là điều không thể tránh khỏi và Tiêu Dục trở nên lo lắng. Trong những năm gần đây, chúng ta đã chiêu mộ nhân tài trong và ngoài đế quốc, xây dựng các bộ, tuyển dụng nhân tài, đồng thời chúng ta cũng liên hệ với các nước láng giềng, cử người từ đó sang trao đổi công nghệ.

Bụng ta dần dần to ra, đi lại cũng có chút khó khăn, ta uống nước canh tránh thai đã nhiều năm nhưng không ngờ lại dễ mang thai như vậy, cảm giác khó chịu cũng không nghiêm trọng. Đứa trẻ này thật thông minh, ta rất mong chờ nó.

Việc mang thai mang đến cho ta bao thăng trầm, mẫu thân ta thường xuyên vào cung chăm sóc và trò chuyện với ta.

Cha ta đã già, anh trai ta là Hữu tướng, tuy biên giới bây giờ đã hòa bình nhưng quốc gia vẫn cần những tướng tài.
Vu tướng là một người chỉ huy giàu kinh nghiệm, nhưng ông bị thương ở chân và sau này không thể cưỡi ngựa chiến đấu. Các tướng lĩnh mới được huấn luyện còn quá non nớt, nếu xảy ra chiến tranh, trong triều có thể không còn người đứng ra gánh vác.

Mẫu thân ta nhắc đến hậu duệ của Tề Vương, nói rằng có phải hoàng thượng sợ họ nên đã không dùng họ..

"Làm sao có thể? Hoàng thượng là người giỏi nhất trong việc sử dụng người, nếu có tài năng và kiến ​​thức thực sự, chắc chắn sẽ sử dụng lại họ."

Tề Vương là anh trai của tiên hoàng, bởi vì hắn cùng tiên hoàng tranh giành vị trí thái tử, sau khi hắn lên ngôi, tiên hoàng càng bất mãn với hắn nên tìm cớ phế truất hắn tới đất phong Linh Bắc. Nếu Tề quận chủ có tài dùng binh và không có ý định phản loạn thì hoàng thượng chắc chắn sẽ trọng dụng hắn.

"Không phải vậy." Mẫu thân ta nhớ lại, nói ra điều ta không biết, "Hoàng thượng khi còn nhỏ đã đánh nhau với hắn." "hoàng thượng không chiến thắng hắn"

Ta mở to mắt, Tiêu Dục còn đánh nhau với người khác? Sao ta lại không biết nhỉ?

Khi Tề Vương rời đi, con trai ông mới chín tuổi và Tiêu Dục đã mười một tuổi. Mười một tuổi đánh chín tuổi mà không thắng? Điều đó thực sự đáng xấu hổ.

"Tại yến tiệc trong cung, hoàng thượng gọi tiểu Tề Vương ra ngoài, đánh nhau trong rừng đào. Tiên hoàng biết do hoàng thượng chủ động gây chiến, không chiếm được thế thượng phong nên nhốt hoàng thượng vào cấm địa huấn luyện hơn mười ngày."

Chẳng trách sau bữa tiệc cung đình đó đã lâu không gặp Tiêu Dục.

Ta nói cho con biết, hắn không trọng dụng Tề quận chủ là vì chuyện xưa như vậy.

Khi hoàng thượng đến chỗ ta nghỉ ngơi vào tối hôm đó, nghĩ đến chuyện này, ta không khỏi bật cười. Chàng nhìn thấy ta mỉm cười và hỏi ta điều gì khiến ta lại vui vẻ đến vậy.

"Không ngờ lúc còn trẻ hoàng thượng lại máu me như vậy."

Tiêu Dục nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chắc là hắn cũng nghĩ tới, không tức giận, cười nói: "Sao nàng biết?"

"Tại sao chàng lại hẹn gặp tiểu Tề vương?" Ta có vẻ tò mò, bởi vì ta đang mang thai nên ta biết Tiêu Dục sẽ không tức giận, chúng ta thường xuyên trò truyện như vậy.

Tiêu Dục rất bình tĩnh, lại có chút xấu hổ.

"Ừ, hắn khen nàng dễ thương, còn nói với cấm vệ rằng hắn muốn mời nàng đến yến tiệc."

Ta giật mình, sao lại liên quan tới ta rồi?

"Nàng là hôn thê của ta, hắn là thần tử còn muốn nhòm ngó nàng sao, vậy nên ta yêu cầu hắn đánh nhau với ta, kỳ thực là hòa, ta thấy hắn còn nhỏ, liền nhường hắn mấy chiêu."

Ta nhịn cười, à, thế là hòa.

"Ta không biết chuyện đó."

"Lúc còn nhỏ nàng trông rất đáng yêu, có rất nhiều kẻ nhòm ngó nàng. Nếu không nhờ mẫu hậu nhanh chóng ấn định hôn lễ, không biết đã có bao nhiêu người đạp hỏng cửa nhà nàng rồi. "

Ta ngơ ngác nhìn Tiêu Dục, đè nén cảm giác xao xuyến trong lòng. Rõ ràng chàng có chút vui mừng trong giọng nói và cảm thấy khá tự hào khi kể về quá khứ của chúng ta.

Ta chưa bao giờ biết chuyện này.
.
Tiêu Dục là hoàng tử, ta và chàng trước hết là lễ quân thần, sau đó là lễ phu thê. Cha ta cũng nói, hoàng đế và hoàng hậu cũng không khác gì những cặp đôi bình thường, những vẫn nên cẩn thận. Cô cô ta đã dạy ta rằng với tư cách là một hoàng hậu, ta hãy để hoàng đế tôn trọng, cân bằng lục cung và làm tròn bổn phận của một hoàng hậu.

Sự xuất hiện của Triệu Thụy Tuyết khiến ta biết tình yêu là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới chút nào. Nền tảng gia tộc, khả năng biết tiến biết lùi mới là điều quan trọng nhất.

Mục tiêu cả đời của ta là trở thành hoàng hậu. Ta muốn là một hoàng hậu đức độ và sẽ được lưu tên vào sử sách. Tình yêu đôi lứa, cầm sắt hoà minh mà ta từng mong ước chỉ là những suy nghĩ ngu ngốc, trẻ con của thời thiếu nữ.

Những ước mơ mà ta đã từng từ bỏ dường như đã quay lại một lần nữa.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

"Hoàng thượng, chàng có hài lòng với ta không?" Ta ngập ngừng hỏi.

"Đương nhiên, ta đã nói rất nhiều lần." Tiêu Dục gật đầu khẳng định.

Chàng đã nói vậy nhưng ta chưa bao giờ coi đó là nghiêm túc. Ai sẽ tin vào lời nói của một người đàn ông nói rằng hắn yêu ngươi rồi sau đó ban cho ngươi một chén canh tránh thai?

"Vậy tại sao chàng lại ban cho ta canh tránh thai trong nhiều năm?"

"Sức khỏe của nàng không tốt, thái y nói nàng không thể mang thai, trước hết phải dưỡng thân thể cho khỏe lại. Trước đó ta không nói cho nàng biết sao?"

Ta không nói nên lời, nhớ lại lúc còn bé, thái y nói sức khỏe của ta không tốt, cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. Ta luôn nghĩ đó là cái cớ, chỉ để chàng dỗ dành ta. Hoàng hậu của triều đại chúng ta luôn không có con, có lẽ là để tránh cảnh sau này Thái hậu buông rèm nhiếp chính: "Đó là sự thật, nhưng hiện tại ta là hoàng đế, cho nên ta có quyền quyết định cuối cùng."

Chắc chắn rồi, mọi suy đoán về thánh tâm đều không có tác dụng.

Mỗi lần uống canh tránh thai, ta tự nhắc nhở mình phải là một hoàng hậu tốt và đừng quá lo lắng hay đặt ra quá nhiều câu hỏi. Chỉ cần ta đảm bảo được vị trí hoàng hậu của mình, trong tương lai sẽ có hoàng tử đứng dưới gối ta.

Ta luôn cho rằng ta và Tiêu Dục có cùng suy nghĩ, ta hợp tác với chàng trong vở kịch tình yêu mù quáng của hoàng đế dành cho người khác. Đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy lạc lối giữa những suy nghĩ, cảm thấy thánh ý thật khó dò.

Ta tưởng rằng sự thân mật của chàng với ta đều là giả tạo, nhưng ta không ngờ rằng... ta đã bỏ lỡ tình yêu đích thực nhiều năm như vậy.

Chàng nói với ta rất nhiều rằng chàng chưa bao giờ quan tâm đến Triệu Thuỵ Tuyết, chàng chỉ nghĩ rằng nàng ta rất hữu ích và muốn tìm hiểu những phát minh tuyệt vời của nàng ta trên thế giới để có thể sử dụng chúng nhằm cai trị đất nước và mang lại lợi ích cho dân chúng trong tương lai.

Tất cả các nút thắt của ta đã được gỡ bỏ.

Không lâu sau, ta sinh được một tiểu công chúa, việc sinh nở không quá khó khăn vì ta đã bảo dưỡng thân thể mình rất kỹ trong suốt những năm qua.

Tiêu Dục rất vui mừng, ôm tiểu công chúa vào lòng, nói rằng bé rất dễ thương như lúc ta còn nhỏ.

Chàng đúng là đồ ngốc, và đôi mắt nhăn nheo của con ta thậm chí còn chưa mở.

Hệ thống của Tống Văn vẫn chưa ổn định, dù nàng ta có hét thế nào cũng không có kết quả gì. Nàng ta thực sự lo lắng rằng mình sẽ bị giết nên nàng ta đã cố gắng nghĩ đến tất cả kiến thức còn sót lại.

Nàng ta thực sự đã nghĩ ra một cách để cải thiện năng suất cây trồng và tìm người thử nghiệm, cách này khá hiệu quả.

Nàng bị nhốt trong cung, cơm ăn áo mặc, đi lại đều được đảm bảo, nhưng nàng không thể tùy ý đi lại, cuộc sống của nàng khá tốt, đảm bảo mạng sống, lâu lâu có thể nghĩ ra một số thứ hữu ích.

Suy cho cùng, nàng ta không có dã tâm, không có năng lực bằng Triệu Thụy Tuyết, không thể tạo ra sóng gió. Ta không cần phải giết nàng ta.

Điều ta lo lắng đã không xảy ra, sức khỏe ta rất tốt và không có dấu hiệu ốm đau. Ta có mối quan hệ phu thê hoàn hảo với hoàng thượng. Bây giờ ta cũng thả lỏng bản thân hơn nhiều và không phải lúc nào cũng tuân thủ lễ nghi của Hoàng hậu.

Không phải ta bớt tập trung vào đề phòng Tiêu Dục, ta chỉ muốn thư giãn sau một thời gian dài làm một Hoàng hậu chuẩn quy tắc. Phải tìm hiểu mọi lý lẽ quả thật mệt mỏi. Ta sẽ tin bất cứ điều gì Tiêu Dục nói. Chỉ cần gia tộc ta không làm những chuyện thương thiên hại lý, trung thành với hoàng đế, Tiêu Dục dành cho ta sự dịu dàng và chân thành, đó là quá đủ cho ta.

Nếu trong kinh thành xuất hiện người xuyên không nữa thì Tiêu Dục sẽ là người đầu tiên nắm được tin tức. Chàng muốn có được sự phồn vinh của các triều đại sau này.

Cho dù người xuyên không có tri thức đến đâu thì vẫn chỉ là khách tại hoa viên của chúng ta. Ta thực sự mong chờ được nhìn thấy ai đó mang theo chiếc đồng hồ mà Tiêu Dục đang nghĩ đến đến nỗi đêm nào và khiến chàng thao thức.

Hệ thống của Tống Văn cuối cùng cũng phản hồi lại nàng ta, hệ thống nói rằng đã cố gắng sửa chữa cốt truyện nhưng không thành công. Hơn nữa bởi vì nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, điểm không thể đổi, Tống Văn nhất định phải ở chỗ này. Hệ thống nói xong, liền hoàn toàn biến mất, Tống Văn bật khóc, ta cảm thấy nàng có chút đáng thương.

Ta đưa thêm cung nữ cho nàng, sai người chăm sóc nàng thật tốt, yêu cầu phi tần đừng làm khó nàng. Tống Văn luôn nói rằng hậu cung nhàm chán và muốn ra ngoài, nhưng ta sẽ dọa nàng ấy bằng cách nói: "Người chết có thể rời khỏi hậu cung".

Nàng tuy rằng thất học, không có kỹ năng, nhưng nàng thực sự có tài vui đùa, nàng chạy điên cuồng cùng Triệu Nhi của ta, thả diều trong cung, đánh nhau với dế. Ta đưa Triệu Nhi trở lại tẩm cung và bảo Tống Văn chơi cùng với con bé. Nàng không dám phản đối mà chỉ nói không được tước đoạt đồ ăn của nàng.

Hậu cung của Tiêu Dục có thành viên mới là tiểu thư của Giang Nam độ sứ, trông rất hiền lành.

Tiêu Dục cảm thấy phiền phức và yêu cầu ta chọn phong hào cho nàng.

"Hoàng thượng không thể tự mình khâm điểm sao?"

Chàng xem tấu chương mà không ngẩng đầu lên: "Tịnh Thục luôn lo lắng mọi việc rất chu toàn."

Vốn dĩ ta chỉ tranh thủ đến chỗ chàng để ngồi chơi, nhưng chàng lại đưa công việc cho ta..

"Vậy chúng ta phong nàng làm Thục phi đi."

Tiêu Dục đồng ý và lập tức ban thánh chỉ.

Mẫu phi của Tam hoàng tử chết vì bạo bệnh, nên ta đương nhiên nhận nuôi đứa bé. Tống Văn hỏi ta vì sao lại rộng rãi như vậy, nàng đều không hiểu.

Cứ nói rằng ta là hoàng hậu và ta phải rộng lượng.

Sự giáo dục mà nàng ta nhận được từ nhỏ khác với ta, Tiêu Dục là hoàng đế, ta không thể là người duy nhất trong hậu cung, chàng ấy luôn dành tình cảm cho ta. Mặc dù cô cô và tiên hoàng là vợ chồng nhưng tiên hoàng không có tình cảm với cô cô, người thích ở cùng các phi tần hơn.

Cô cô ta trong cung vất vả, chỉ biết cầu phúc, sống đức độ, việc gì cũng ân cần, không đố kỵ, chăm sóc thật tốt cho tất cả phi tần yêu quý của tiên hoàng.

Hậu cung và triều đình luôn tác động qua lại lẫn nhau, nếu hậu cung loạn thì tiền triều sẽ bất an, thân là hoàng hậu, ta hưởng được tôn nghiêm cùng vinh quang, cho nên ta phải gánh vác trách nhiệm của hoàng hậu. Ta sẽ canh giữ hậu cung cho Tiêu Dục và để chàng tập trung vào công việc triều chính.
Cha ta đã già, không còn thích hợp đóng quân ở biên quan, ông trở về Bắc Kinh, nỗi lo lắng ngày đêm của ta đã vơi bớt.

Con trưởng của Tề vương được phong làm Túc vương, kế vị cha.

Khi Túc Vương đến kinh thành để tiếp quản biên quan, Tiêu Dục đã đặc biệt kéo ta đến trò chuyện với chàng, ta thật không nói nên lời, ta không thể nghĩ rằng ở độ tuổi của mình thì Tiêu Dục lại trở nên trẻ con như vậy.

Công việc hậu cung cũng đã giảm bớt đi nhiều, hiện tại việc giáo dục của các hoàng tử và công chúa là ưu tiên lớn nhất, ta lại có hỉ mạch lần nữa, thái y nói đứa bé có lẽ là hoàng tử.

Thuần phi đã thăng chức, hiện tại đã là quý phi, có nàng giúp ta quản lý hậu cung sự vụ, ta cũng có thể yên tâm dưỡng dục con cái.

Hà quốc đã chế tạo được đồng hồ, người ta cũng chế tạo pháo binh, song phương liên lạc, tiến độ nhanh hơn rất nhiều.

Cô cô ta bị bệnh nặng, người bắt đầu nói những điều vô nghĩa, oán giận tiên hoàng đã để bà sống như một bức tượng và nói về thai nhi đã mất khi thành hình của bà.

Thực ra cô cô ta và tiên hoàng cũng đã có thời cầm sắt hoà minh nhưng tình cảm hoàng gia lại âm thầm mất đi như lá rụng trong mùa thu mát mẻ.

Ta không thể tin rằng mình là con cưng của số phận, nhưng nếu một ngày nào đó tình yêu giữa ta và Tiêu Dục kết thúc, ta cũng vẫn trở thành một hoàng hậu đức độ, điều này đối với ta không khó.

Chỉ cần gia tộc vẫn còn, ta vẫn sẽ là hoàng hậu.

Bảy tháng sau, ta sinh ra một tiểu hoàng tử, Tiêu Dục trực tiếp phong làm thái tử.

Con cái đầy đủ, phu thê hoà hợp..
Cả cuộc đời ta đã mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang