Vả mặt nữ xuyên không - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngoại truyện Triệu Thuỵ Tuyết]

Tôi không hiểu! Tôi đã cống hiến tất cả những gì tôi biết cho thế giới này và họ đã giết chết tôi.

Linh hồn tôi phiêu bạt và lang thang trong thế giới này.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi xuyên không đến thế giới này. Lúc đó tôi nghĩ rằng, thật tuyệt vời, khoảnh khắc đỉnh cao của tri thức được toả sáng đây rồi.

Tôi chắc chắn là người được chọn, tôi chắc chắn sẽ có sự nghiệp dù khi đã đến đây.
.
Vì vậy, tôi đã mở cửa hàng với Vu Thần Nam, con trai thứ hai của Vu gia, người đã cứu tôi. Suy cho cùng, tôi là một học bá, tôi có thể dễ dàng tạo ra được những điều mà thời xa xưa không có.

Vu Thần Nam là một người đàn ông cổ đại nhàm chán, một người con chính trực và ngay thẳng trong gia tộc lớn, suốt ngày tuân thủ các quy tắc, anh ấy luôn nghiêm khắc trong mọi việc. Nhiều lúc tôi không nhịn được muốn trêu chọc anh nhưng anh vẫn không thay đổi gì.

Hừm, chán thật sự.

Nhưng may mắn thay, anh chàng này đặc biệt thích hợp với công việc, cửa hàng do anh trông coi, công việc làm ăn phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền.

Tôi sáng chế ra, anh ấy chịu trách nhiệm quản lý, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ. Khi tôi đi tắm, tôi phát hiện không có xà phòng, tạo ra xà phòng à, được thôi? Mặt hàng này bán rất chạy ở kinh thành.

Ví dụ như chiếc cốc thủy tinh tôi đã cải tiến một chút để trông đẹp hơn. Công nghệ dệt tơ lụa ở đây thực sự tuyệt vời! Ngoài ra còn có nhiều đồ thủ công siêu tinh tế.

Thật sự rất khó tin khi được nhìn thấy những điều mà trước đây tôi chỉ thấy trong sách giáo khoa.

Tôi sống ở biệt viện của em gái Vu Thần Nam, Vu Tịnh Thục em gái này rất dễ thương và chắc chắn khi lớn lên sẽ là một mỹ nhân. Tôi muốn đi mua sắm và vui chơi, cô ấy đã sắp xếp một thị nữ đi cùng tôi.

Tôi rất thích cô em gái này và luôn muốn đưa cô ấy đi chơi nhưng cô ấy nói như vậy là trái quy định. Cô là con gái sắp lấy chồng, không thể lộ diện trước mọi người. Cô đã đính hôn với hoàng tử và phải học hỏi rất nhiều điều.

Ôi trời ơi, cô ấy chỉ mới mười hai, mười ba tuổi thôi! Xã hội phong kiến ​​thật tai hại.
Vu Thần Nam đưa cho tôi một cái trâm vàng, tôi kiếm được nhiều tiền như vậy cho anh ấy nên anh ấy nên tặng quà cho tôi, tôi nhận lấy và nói với anh ấy rằng lần sau tôi sẽ cho anh ấy món đồ bằng vàng khác.

Nghe xong, sắc mặt hắn hơi thay đổi, gật đầu. Sau này tôi mới biết rằng những chiếc kẹp tóc bằng vàng được dùng để ước định kết hôn.

Tôi cũng có thể thấy anh ấy có hứng thú với tôi, nhưng tôi đã đến thời cổ đại, bây giờ bắt đầu một mối quan hệ còn quá sớm, tôi muốn bắt đầu sự nghiệp.

Tôi muốn kiếm tiền trước, trở thành một phụ nữ giàu có, sau đó biến ngành này thành một chuỗi kinh doanh. Sau khi có tiền, tôi sẽ bắt đầu chiêu mộ nhân tài, nếu có thể tìm được một Nữ đế để phát triển khoa học công nghệ, cải thiện cuộc sống cổ đại và từng bước hiện thực hóa kế hoạch vĩ đại của mình thì càng tốt hơn.

Nghĩ thì đẹp nhưng khó thực hiện.

Mọi chuyện thuận buồm xuôi gió với sự giúp đỡ của Vu Thần Nam trước đó, nhưng anh ấy không muốn có mối quan hệ hợp tác kinh doanh và thực sự muốn kết hôn với tôi.

Làm sao tôi có thể kết hôn khi tôi chỉ mới mười chín tuổi?

Anh ấy đột nhiên hỏi ngày sinh của tôi và nói sẽ đưa cho tôi một hôn thư đính ước

"Yên tâm, ta chỉ có một cái tiểu thiếp, ta sẽ không ở lại qua đêm, việc nội trợ đều giao cho nàng, mẫu thân ôn nhu, sẽ không làm nàng khó xử."

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói nhiều lời như vậy, nhưng thực sự không có khả năng!Tiểu thiếp là gì hay không, đây không phải là vấn đề. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, tôi đến đây để theo đuổi sự nghiệp!

Tôi từ chối hết lần này đến lần khác, Vu Thần Nam lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy. Tôi không nói thêm gì với anh nữa, nhanh chóng rời đi, phải thu dọn đồ đạc rời đi, Vu gia ở lại lâu hơn cũng không tiện.

Sau khi từ chối anh ta, tôi phát hiện những lời bàn tán của hạ nhân trong nhà rằng: Khi tôi được anh ấy đưa về nhà, họ đã coi như tôi là người của anh ấy, họ bàn tán về địa vị thấp kém của tôi, thiếu gia cao quý của họ lại thực sự bằng lòng cưới tôi làm vợ...

Cổ đại khó có thể hình dung, tôi là một học bá đại học, tiền cũng kiếm được, vì sao không xứng với thiếu gia của nhà các người? Thật là quá đáng, tôi phải rời đi nhanh chóng.

Tôi muốn rời đi, còn em gái anh ấy lại hành động như bà quản gia nhỏ và nói đỡ lời thay anh trai mình.

Tôi không muốn điều đó.

Hãy để anh ấy giữ lấy cửa hàng như một phần thưởng cho việc cứu tôi. Tôi không muốn nó nữa, dù sao tôi có kỹ năng và kiến ​​thức, và tôi có thể sớm kiếm được nhiều tiền. Sau này hãy để những hạ nhân này biết rằng thiếu gia của họ không xứng đáng với tôi.

Sau khi rời khỏi Vu gia, tôi gặp phải một vấn đề, tôi không có hộ tịch! Ở nơi này, bạn cần có hộ tịch để mua nhà hoặc ở khách điếm! Thời xưa nó được gọi là giấy hộ tịch, làm sao tôi có thể có được thứ như vậy khi xuyên không?

Tôi mang theo một ít ngân phiếu và bạc lẻ nhưng không có nơi nào để tiêu.

Sau khi ra ngoài, xấu hổ quá không dám quay lại nên tôi nghĩ đến việc vào hoa lâu, nơi có thể qua đêm mà không cần hộ tịch.

Tôi cải trang thành nam giới nhưng bà chủ chặn tôi lại và nói: Này cô gái, cô đến tìm phu quân phải không? Đừng gây rắc rối.

Bà chủ hoa lâu lịch sự "mời" tôi ra ngoài.

Tôi không ngờ rằng mình sẽ không thể di chuyển ra ngoài Vu gia.

Tôi còn không biết mình có thể ta túc lại tạm ở đâu. Đột nhiên tôi chợt nhớ ra rằng mình đã gặp hoàng tử khi tôi đang giúp Vu Tịnh Thục chạy việc vặt.

Hoàng tử Tiêu Dục, anh ấy chẳng phải là trợ thủ đắc lực để tôi thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình sao?

Tôi có thể sử dụng tài năng của mình để giúp anh ấy, giúp anh ấy kiếm tiền và đưa ra lời khuyên. Anh ta quả thực là một ứng cử viên hoàn hảo, nếu sau này có thể trở thành hoàng đế, vậy hắn tuyệt đối không thể tạo không tạo điều kiện thuận lợi cho tôi. Đây không phải là thích hợp để hợp tác sao? Giúp đỡ lẫn nhau là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Thế nên tôi đi tìm Tiêu Dục, lúc đầu anh ấy còn tưởng tôi đến để giao đồ cho Vu Tịnh Thục, vừa nghe nói tôi không phải, trên mặt anh ta ngưng lại một nụ cười gượng gạo.

Tôi đã thuyết phục anh ấy bằng miệng lưỡi sắc bén của mình và việc đó khá dễ dàng. Nguyên nhân chính là tôi đã nói với anh ấy rất nhiều về cách cai trị đất nước và quan điểm của tôi cũng trùng khớp với quan điểm của anh ấy.

Về kiến ​​thức lịch sử thì tôi học khá tốt.

Chúng tôi nói chuyện ngày đêm, thậm chí tôi còn kể cho anh ấy cách tìm mỏ bạc, anh ấy vô cùng sốc trước tài năng của tôi và giữ tôi ở lại.

Chắc chắn rồi, tài năng là tất cả.

Sau khi tìm thấy mỏ bạc, tôi đợi anh ta cảm ơn nhưng thay vào đó anh ta lại đến với một thanh kiếm kề trên cổ tôi.

Hộ vệ của anh ta đẩy tôi xuống đất, còn Tiêu Dục ngồi trên ghế và bình tĩnh uống trà. Anh ta hỏi tôi làm sao biết nhiều như vậy, gia đình tôi ở đâu và tôi học với ai, và anh ta sẽ giết tôi nếu tôi không nói cho anh ta biết.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho anh ấy biết danh tính của tôi từ việc xuyên không. Nhân lúc anh ta còn đang cân nhắc có nên giết tôi hay không, tôi đành đưa ra nhiều thứ hữu dụng để chứng minh giá trị của mình.

Cuối cùng, tôi lấy ra một chiếc đèn pin, anh ấy đặc biệt thích thú, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, tôi nhanh chóng rèn thép khi còn nóng và nói rằng ở đó có rất nhiều thứ tiên tiến, tôi có thể phát minh ra tất cả.

Tôi nói chuyện với anh ấy nửa đêm về đồng hồ, máy bay, ô tô, máy điều hòa, điện thoại di động, súng lục, bom hạt nhân... Cuối cùng anh ấy cũng động lòng trước tôi.

Tôi nuốt nước bọt, mạng sống của tôi đã được cứu về rồi.

Chỉ dựa vào những thứ này thôi thì chưa đủ, thời cổ đại muốn tạo ra những phát minh đã không hề dễ dàng. Chủ yếu làm bằng tay, không có máy móc. Các thử nghiệm thường thất bại, vì vậy chúng tôi chỉ có thể làm những việc thủ công và một só thứ trong đó đã tồn tại ở thời đại này.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại và chợt nhận ra rằng đây chính là hoàng tử. Hoàng tử và cô gái xuyên không, đây chẳng phải là câu chuyện lãng mạn hoàn hảo sao?

Logic của cốt truyện này rất suôn sẻ, tôi và hoàng tử ở cùng nhau, sau đó tôi giúp anh ấy trở thành Hoàng đế có tài, một bộ đôi hoàn hảo.

Chốt đơn, tôi hoàng tử này là của tôi.

Về phần Vu Tịnh Thục, cô ấy chỉ mới mười ba tuổi và sắp kết hôn với Tiêu Dục, một cô gái đang ở tuổi vị thành niên, điều này quá dã man.

Sau này nếu trở thành hoàng hậu, tôi sẽ giúp Vu Tịnh Thục tìm được người cùng tuổi, nhất định sẽ giúp cô ấy chọn được một em trai đặc biệt xuất sắc.

Tôi và Tiêu Dục rất hợp nhau, chúng tôi thường xuyên nói chuyện thâu đêm về những chuyện trong thế giới của tôi. Anh ấy không nhàm chán như Vu Thần Nam, một người nghiêm khắc và cứng nhắc, Tiêu Dục có tính cách hiền lành, đúng mẫu người của tôi.

Tôi đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, giải quyết thiên tai lũ lụt, đưa ra ý tưởng ghép giống lúa cho anh ấy, anh ấy được hoàng đế khen ngợi rất nhiều, tất cả đều là nhờ tôi.

Để chinh phục được anh, tôi đã đến phòng anh vào lúc đêm khuya, giả vờ đáng thương và nói rằng tôi nhớ nhà, đề nghị anh ở lại với mình. Ai có thể ngờ rằng anh ấy sẽ đem tôi ném ra ngoài, anh ấy thực sự là một người đàn ông chính trực.

Quên đi, hãy để người đàn ông chính trực này cho Vu Tịnh Thục. Dù sao thì tôi cũng sẽ dùng anh ta như một tấm phiếu ăn lâu dài và cho tôi cơ hội thể hiện giá trị của mình khi anh ấy trở thành hoàng đế.

Anh ta sắp đi dự yến tiệc trong cung điện, tôi muốn đi xem hoàng cung và cầu xin anh ấy đưa tôi đi cùng.

Ban đầu anh ta không đồng ý, nhưng tôi nói có lẽ tôi có thể giúp được chuyện gì đó. Anh ta đồng ý nên tôi cải trang thành thư đồng và cùng anh ta vào cung.

Hoàng cung rất hoành tráng, lộng lẫy hơn nhiều so với phủ Hoàng tử.

Trong bữa tiệc cung điện, một sứ giả từ nước láng giềng đã đến và thực sự mang ra một khối Rubik, khiến rất nhiều người cổ đại bối rối.

Tôi có thể làm điều này! Có một công thức cho việc này! Tôi đẩy Tiêu Dục, sau khi lấy được khối Rubik, tôi xem và hoàn thành trong năm phút.

Được hoàng đế khen ngợi tôi rất vui vẻ, không biết sau khi đó ông ta có thưởng cho tôi không nhỉ? Đã lâu rồi ông ấy vẫn khen ngợi Tiêu Dục dùng người tốt, rõ ràng...rõ ràng là tôi giỏi như vậy.

Nhưng không ngờ hoàng đế lại thích tôi và muốn tôi làm cung nữ trong cung? Thật là một câu chuyện hài hước!

Tôi đang định từ chối thì Tiêu Dục đã đẩy tôi xuống đất, yêu cầu tôi nhanh chóng tạ ơn.

Tôi muốn phát điên! Tôi đã làm rất nhiều chuyện cho anh ta nhưng anh ta lại không giúp tôi!

Nhưng anh ta ghì chặt vai tôi xuống, trong lòng tôi biết hoàng đế thời xưa là vĩ đại nhất, nên tôi suy nghĩ một chút, đồng ý trước, ta cũng có thể làm cung nữ.

Tôi tự thuyết phục bản thân rằng thà làm cung nữ còn hơn, tôi sẽ trực tiếp tiếp xúc với những người có quyền lực nhất và phục vụ hoàng đế, như vậy sẽ tiến gần hơn một bước đến mục tiêu của tôi.

Trước khi Tiêu Vũ rời đi, anh ta dặn tôi đừng thể hiện sự sắc bén của mình và hãy tuân thủ các quy tắc trong cung để cứu lấy mạng sống của mình.

Tôi cảm thấy không hài lòng và bỏ đi sau khi nghe được vài lời từ anh ta. Tôi thực sự không ngờ rằng Tiêu Dục lại không giúp đỡ tôi dù tôi đang cùng chiến tuyến.

Lúc đầu tôi rất cẩn thận, sợ mất đầu trước mặt hoàng đế, nhưng việc quỳ lạy trong cung suýt giết chết tôi, đầu gối tôi suốt ngày sưng tấy.

Không, không, tôi muốn thay đổi tình trạng này.

Tôi chỉ có thể làm hài lòng hoàng đế.

Tôi sử dụng trí tuệ của mình và được hoàng đế đánh giá cao. Tôi nhất định có cơ hội trở thành nữ quan đầu tiên, từ cung nữ đến nữ quan, trong lịch sử không phải có ví dụ như vậy sao?

Tôi có hy vọng cho tương lai! Là người hiện đại, tôi phải phát triển vượt bậc nếu tôi đang sinh sống vào thời cổ đại.

Tôi thể hiện tài năng của mình với hoàng đế, và ông ấy rất ngạc nhiên, ban cho tôi những đặc quyền và phong tôi làm trưởng nữ quan, sau đó nhiều thái giám bắt đầu gọi tôi là cô cô, và các phi tần trong hậu cung cũng rất khách sáo với tôi.

Tôi chắc chắn sẽ phát triển bản thân hơn nữa.

Nhưng! ! ! Hoàng đế thực sự muốn tôi làm phi tần của ông ấy? Chúa ơi, tôi có bao nhiêu tuổi, ông ta có bao nhiêu tuổi, ông ta có thể đáng tuổi bố tôi.

Nhưng tôi không ngu đến thế, tôi không nói thế! Tôi vừa mới miêu tả dã tâm chính trị của mình, ta là một nữ quan có ích, làm sao có thể chôn ở hậu cung được.

Hoàng đế hiển nhiên nhận ra tài năng của tôi, cũng không ép buộc tôi, ngược lại thỉnh thoảng còn hỏi tôi có muốn làm phi tần hay không.

Địa vị ban cho tôi đã được nâng lên thành Quý phi, rất có thể tôi sẽ sớm trở thành hoàng hậu, đây đúng là một cám dỗ lớn.

Thực ra hoàng đế là một ông già rất tốt bụng, nhưng thực sự, làm sao tôi có thể cưới một người đàn ông đã bốn mươi tuổi được! Tôi có thể làm con dâu của ông ấy.

Tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Nhưng hoàng đế lại muốn giết tôi!

Phải chăng vì bão tuyết mà tôi chưa nghĩ ra được giải pháp hợp lý?

Tôi có thể làm gì trước thảm họa thiên nhiên này? Thời tiết nằm ngoài tầm kiểm soát của con người nên tôi chỉ có thể đưa ra một số phương pháp để giúp đỡ những người bị nạn. Nhưng đó không phải là điều hoàng đế muốn chút nào, thay vào đó, ông hỏi tôi đã khống chết đc lũ lụt, nhưng tại sao lại không giải quyết được băng tuyết.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào, địa lý khác hẳn. Thời hiện đại xây dựng các con đập để ngăn chặn lũ lụt và xây dựng các kênh mương để dẫn hướng, nhưng làm thế nào mà thảm họa băng giá biến mất?

Ngay sau đó, Hoàng đế đã ra lệnh giết tôi, giết tôi một cách cực kỳ tàn nhẫn.

Tôi đã rất nhiều đóng góp lớn như vậy cho thời đại này!

Hoàng đế này thực sự đáng ghét và kinh tởm.

Tôi đã biến thành một hồn ma, vì tôi tích tụ oán khí quanh thân mình.

Tôi đi lang thang quanh cung điện, tôi muốn giết hoàng đế. Nhưng tàn hồn của tôi chỉ có thể đi qua cơ thể hắn ta hết lần này đến lần khác. Tôi đã nhìn thấy cách hoàng đế xóa bỏ mọi bằng chứng về sự tồn tại của tôi, và tôi thực sự giết lão chết.

Đó là tất cả những phát minh và sáng tạo của tôi! Tại sao lại đưa nó cho người khác!

Tôi không hiểu, tại sao? Tôi đã đóng góp tất cả mọi thứ tôi biết và giúp họ giải quyết nhiều vấn đề. Chỉ vì tôi không thể tìm ra giải pháp trong cơn bão tuyết, họ đã giết tôi theo cách tàn nhẫn như vậy?

Tôi cảm thấy không thoải mái khi ở trong hoàng cung và trôi dạt về phủ hoàng tử. Tiêu Dục đang nhìn vào những bức vẽ tôi để lại trước khi rời đi, hạ nhân của anh ta nói với anh ta rằng các thợ thủ công vẫn thất bại.

Anh ấy đã nghiên cứu những điều này kể từ khi tôi vào cung điện, nhưng thật không may, chúng không dễ tạo ra.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ nhớ tôi và sẽ rất buồn khi biết rằng tôi đã chết. Tuy nhiên, khi nghe tin tức về cái chết của tôi, anh ấy chỉ gật đầu.

Anh ta không quan tâm, nhưng chỉ nói, "Thật đáng tiếc, nó sẽ mất nhiều nỗ lực hơn."

Không thể chấp nhận được! Tôi đã giúp anh ấy rất nhiều. Nếu anh ta giúp tôi vào thời điểm đó, tôi sẽ không vào cung điện và bị giết. Anh ta không cảm thấy tội lỗi chút nào.

Đúng như mong đợi, cả cha và con trai đều không phải là người tốt.

Tôi nguyền rủa anh ta không phải là hoàng đế trong tương lai.

Tôi giận dữ bay đến Vu gia, Vu Thần Nam và Vu Tịnh Thục đang ngồi đốt tiền giấy cho tôi. Nói cách khác, họ là những người tốt và nhớ đến tôi.

Họ không nói bất cứ điều gì, có lẽ cảm thấy đáng tiếc cho tôi.

Vu Thần Nam đã đốt hai bản tiền giấy cho tôi, và cũng có một hôn thư bên trong.

Tôi muốn khóc, nhưng bây giờ không có nước mắt.

Nếu tôi biết trước đó, tôi sẽ kết hôn với Vu Thần Nam vào thời điểm đó.

Nhưng tôi không còn ở đây nữa.

Vu Thần Nam không phải loại người tôi thích, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng anh ấy là một người rất đáng tin cậy. Nếu tôi ở với anh ấy từ sớm, tôi chắc chắn sẽ không chết. Tôi rất hối hận. Trời xanh có thể để tôi làm lại không?

Hoặc để tôi về nhà, tôi muốn về nhà, tôi cũng muốn đi học đại học.

Vu Thần Nam ngồi đó một giờ, không làm gì, chỉ ngồi đó lặng lẽ, và tôi ở bên anh ấy, mặc dù anh ta không biết rằng tàn hồn của tôi đang ngồi cạnh.

Người duy nhất trên thế giới này vẫn quan tâm đến tôi là anh ấy.

Vu Thần Nam trở về nhà, và Vu gia đang chuẩn bị cho hôn lễ. Mọi người đều rạng rỡ với niềm vui. Anh ấy sắp kết hôn phải không? Anh ấy phải kết hôn với một phụ nữ từ một thế gia vọng tộc khác?.
Thật khó chịu.

Tại sao tôi lại đến thời cổ đại? Tôi đã hoàn thành rất nhiều thứ, nhưng không ai trong số họ thuộc về tôi. Không ai biết tôi tồn tại, và sẽ không ai nhớ tôi trong tương lai. Bây giờ người cuối cùng quan tâm đến tôi đang kết hôn.

Tôi không hiểu tại sao điều này lại xảy ra ...

Tôi bắt đầu cảm thấy linh hồn mình yếu dần đi... Tôi nghe thấy Vu Tịnh Thục yêu cầu đốt một số tiền giấy nữa Hóa ra hôm nay là thất đầu của tôi.

Trước khi linh hồn tan biến, tôi dường như nghe thấy Vu Tịnh Thục nói điều gì đó giống như tôi xin lỗi. Tôi không thể nghe rõ điều đó, và tôi sẽ tan biến hoàn toàn.

Khi tôi mở mắt, tôi trở về nhà và cảm thấy cơ thể của mình vẫn còn nguyên vẹn. Không thể tin nổi.
.
"Tiểu Tuyết, thông báo nhập học đã đến."

"Mẹ?!!"

Tôi đã trở về rồi à? Nhưng tôi đã ...., làm thế nào tôi trở lại? Đó có phải là một giấc mơ?

Dù sao đây là thực tại và tôi vẫn còn sống. Hãy nghĩ rằng đó là một giấc mơ. Tôi đã tìm kiếm trong lịch sử và không thể tìm thấy triều đại đó.

Tôi nhìn lại một cách cẩn thận và tôi nhớ rõ nhiều chi tiết. Cảm giác bị đóng băng trong tuyết và bị đập chết là thật đến nỗi tôi không thể không rùng mình.

Thời cổ đại thật khủng khiếp. Sức mạnh của Hoàng gia là tối cao. Tôi, một người xuyên không, kiêu ngạo và thể hiện lợi thế sắc sảo của tôi.

Làm sao tôi dám từ chối Hoàng đế khi ông ta muốn tôi trở thành phi tần? ? Hoàng đế sẽ giết tôi chỉ vì ông ta không vui? Nếu bạn không thận trọng, bạn chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Cho dù bạn có tài năng đến đâu, nếu Hoàng đế muốn bạn chết, bạn sẽ chết bất kể điều gì. Tôi thật ngu ngốc khi không nhận ra điều này trong giấc mơ đó.

Quên nó đi.

Thật đáng tiếc khi tôi đã không kịp yêu đương trong giấc mơ của mình và chết thảm khốc. Chà, Vu Thần Nam thực sự rất đẹp trai! Tốt hơn nhiều so với Tiêu Dục đó.

Tôi chắc chắn sẽ làm điều này khi tôi học đại học.

Khi học kỳ mới bắt đầu vào tháng 9, tôi đã kéo hành lý của mình đến cổng trường, và những người cựu sinh viên chào đón nhiệt tình giúp tôi mang theo hành lý.

"Xin chào tiểu học muội, tôi là sinh viên năm thứ hai Vu Thần Nam."

"Ồ, xin chào, tên tôi là Triệu Thuỵ Tuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang