Túc Nguyệt Chiêu Chiêu - Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ý thức được bản thân là một nữ phụ ác độc, ta còn đang bá vương ngạnh thượng cung, câu dẫn thái tử hoàng huynh trên danh nghĩa của ta.


"Hoàng muội, không được." Thái tử điện hạ dịu dàng đoan trang vô lực nằm trên giường, hai tay bị một sợi dây xích trói chặt, vô cùng đáng thương.

Nhưng cho dù có bị hoàng muội sỉ nhục đến vậy, hắn vẫn dịu dàng bình tĩnh như trước, chỉ có đôi mắt chứa mấy phần bất đắc dĩ nhìn về phía ta.


Sắc tâm của ta phút chốc nổi dậy, kêu lên một tiếng rồi lập tức muốn nhảy bổ về phía hắn.Đúng tại giờ khắc này, tầm mắt của ta đột nhiên tối sầm, ý thức phút chốc rơi vào hư vô, hành vi cầm thú mới thực hiện được một nửa đã bị ngừng lại.


Trong mơ hồ, ta nhìn thấy một cuốn thoại bản có tên là "Xuyên việt chi mỹ nam thiên hạ đều thần phục dưới váy ta".


Trong thoại bản ta là một nữ phụ độc ác, điên cuồng say mê hoàng huynh Thẩm Túc. Vì để có được hắn, ta đã hạ dược, uy hiếp, cầm tù,... không gì không làm.


Cuối cùng sự tình bại lộ, thanh danh mất hết, bị người trong thiên hạ múa bút mắng, sinh mẫu của thái tử, cũng chính là hoàng hậu trực tiếp ban cho ba tấc lụa trắng, tiễn về tây phương.


Mà Thẩm Túc chính là nam chính thứ nhất trong cuốn tiểu thuyết np* này, hắn sẽ chỉ thuộc về một người duy nhất, đó chính là nữ chính xuyên không đến thế giới này - Phượng Khuynh Thành. Tất cả những nữ nhân khác nếu như thèm muốn hắn đều sẽ không có kết cục tốt.


Ta chính là đứa cứng đầu nhất trong đám nữ nhân đó.

Những nữ phụ khác nhiều nhất cũng chỉ âm thầm giữ tình cảm trong lòng, hoặc là sau khi bày tỏ tâm ý bị cự tuyệt cũng sẽ không tiếp tục cố chấp quấn lấy nữa.

Chỉ có ta, cho dù đã bị Thẩm Túc cự tuyệt vô số lần vẫn như cũ không chịu chết tâm từ bỏ.

Lúc đầu ta không tin những việc này, nhưng sau khi liên tưởng đến những hành vi dị thường của thứ nữ Phượng Khuynh Thành gần đây, ta không thể không tin được.

Phượng khuynh thành đó kể từ sau khi rơi xuống nước một tháng trước liền ngày ngày hét to khẩu hiệu cái gì mà "người người bình đẳng, nam nữ bình đẳng", nhìn thấy phụ hoàng cũng thẳng lưng không chịu quỳ gối.

.....

Mọi thứ đều diễn ra đúng như trong thoại bản, ta không thể không tin.

Khi tỉnh lại, ta ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.

"Vừa rồi muội bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đây chính là hoàng huynh của ta, thiếu chút nữa đã bị ta cường bạo mà vẫn quan tâm ta như trước.

Quả nhiên là lòng dạ ngay thẳng, dịu dàng như nước.

Không hổ là nam tử mà ta ngưỡng mộ.

Ta đang định kiêu ngạo hất cằm lên thì trước mắt chợt hiện lên hình ảnh ba tấc lụa trắng treo phất phơ trước mặt.

Sắc mặt nhợt nhạt, lưỡi lè ra khỏi miệng, vừa xấu xí, vừa đáng sợ.

Kinh khủng, quá kinh khủng rồi.

Không được, ta không thể nào tranh nam nhân cùng nữ chính được.

"Xin lỗi, hoàng huynh!" Ta vội vào bò tới cởi xiềng xích trên tay Thẩm Túc ra.

"Đều tại muội, nhất thời bị... sắc quỷ che mờ mắt, dám làm những việc đại bất kính như vậy với huynh, mong hoàng huynh thứ tội!"

Ta làm thế muốn quỳ xuống, Thẩm Túc lại kéo lấy tay ta ngăn lại, dịu dàng cười:

"Hoàng huynh đã khi nào trách cứ muội."

Nói xong, hắn đột nhiên lại ngừng lại, khẽ cụp mắt, lông mi dài quét ngang mí mắt, im lặng một lúc rồi nói tiếp:

"Nhưng..."

Âm thanh của Thẩm Túc hơi khàn khàn:

"Ta và muội tuy không phải huynh muội, nhưng thế nhân không hay biết chuyện này. Trong mắt thế nhân, chúng ta chính là máu mủ, không thể làm những việc trái với luân thường đạo lý."

"Đúng đúng đúng."

Ta điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc:

"Hoàng huynh yên tâm, muội sẽ không bao giờ làm vậy nữa."

Thẩm Túc nhìn ta yên lặng một hồi lâu rồi mới âm thầm thở dài:

"Hoàng huynh tin muội."

Nhưng biểu tình trên mặt hắn căn bản không có nửa phần tin tưởng!

Huhuhu, ai kêu trước nay ta đã làm bao nhiêu là việc cơ chứ....

--------

Trên đường rời khỏi Đông cung, khi chậm rãi bước trên hành lang, ta tiện tay định ném sợi xích trong tay đi. Sợi xích vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Không thể không nói, tay nghề làm ra sợi xích này tốt thật đấy! Xinh đẹp lấp lánh, sáng bóng, kết cấu cũng rất tốt.

Để lại làm một món đồ trang sức cũng không tệ.

Mà lúc này, ta hoàn toàn không thể ngờ tới, không lâu sau, sợi xích vàng này sẽ bị chính tay Thẩm Túc buộc chặt lên chân, trở thành một công cụ đắc lực giam cầm lấy ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang