3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Đã lâu rồi ta không gặp lại Thẩm Mộ Hi sau lần gặp gỡ đó.

Nhưng với thanh danh ở bên ngoài của nàng, sẽ không thiếu những lần xuất hiện trước đám đông.

Hôm đó vừa lúc là ngày hưu mộc nhất(*) của Lạc Hành, ta nghĩ hẳn là vào mùa này hoa sen trong hồ đã nở rồi, thế nên nói chàng đi du thuyền với mình.

(*) 休沐日 - hưu mộc nhất: là kiểu ngày nghỉ phép, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.

Đúng lúc gặp lại Thẩm Mộ Hi.

8.

Hôm đó nàng ta cũng đang dạo hồ, bên cạnh nàng còn có hai người đàn ông khác.

Lúc đó ta đang đánh đàn trên thuyền, La Hành cầm theo sách nhưng không đọc, cứ liên tục nhìn ta chằm chằm.

Ta bị chàng nhìn mãi, không nhịn được nói.

"Đừng nhìn thiếp."

"Vì sao không cho nhìn? A Phi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, ta cứ nhìn, cứ nhìn đấy."

Chàng giống như một đứa trẻ v/ô l/ại.

Mấy ngày nay ta cũng đang suy nghĩ một việc.

"Trên đời này không thiếu những cô nương xinh đẹp," ta nói, "Có muốn thiếp tìm một tiểu thiếp cho chàng không?"

Có thể giúp ta gánh vác một chút.

Chàng lại t/ức gi/ận.

"Nàng muốn tìm một tiểu thiếp cho ta?" Lần đầu tiên chàng dùng giọng điệu ch/ất v/ấn tức giận nói với ta, "Nàng không hề yêu ta đúng không?"

Ta không biết làm sao.

Đối với một thê tử, chọn một tiểu thiếp dịu dàng cho phu quân không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao? Huống chi là với thân phận này của chàng, sao lại liên quan đến việc có yêu hay không?

Ta đành phải nói: "Không có, đương nhiên là thiếp yêu chàng rồi."

"Yêu là í/ch k/ỷ, nhưng nàng lại muốn chia sẻ ta với người khác."

Yêu là í/ch k/ỷ?

Đây là lần đầu tiên ta nghe câu nói này từ một người đàn ông.

Nhưng nền giáo dục mà ta tiếp nhận từ khi còn nhỏ là thê tử phải hiểu chuyện, vì phu quân giải trừ khó khăn lo lắng, không được ghen tuông.

Ta nghĩ chàng sẽ sớm hiểu ra nên không theo chàng ra ngoài, tiếp tục đánh đàn một mình.

9.

Tiếng trò chuyện từ bên ngoài vọng vào.

Một giọng đương nhiên là của La Hành, nhưng người còn lại thì ta không nghe ra, chỉ có thể mơ hồ nhận ra là giọng nữ, còn hơi quen thuộc.

Ta tò mò, nhưng vì lần này ra ngoài chỉ có hai người chúng ta, vì vậy đành phải tự mình đứng dậy đi xem.

Vén rèm lên, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là bóng lưng cao ngất của La Hành, đi thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy một thân ảnh mặc y phục màu nước xanh.

Màu sắc này trông hơi quen mắt.

Sau đó, gương mặt của Thẩm Mộ Hi xuất hiện.

Rõ ràng nàng ta cũng nhìn thấy ta, còn nở một nụ cười khi/êu kh/ích.

Ngay sau đó, ta thấy nàng ta ngã vào lòng La Hành, La Hành mất mấy giây mới đẩy được nàng ra.

Ta nhíu mày.

La Hành sẽ không l/ừa ta, hẳn là chàng không có ý gì với Thẩm Mộ Hi.

Cho nên, Thẩm Mộ Hi không biết tự trọng à?

Nhưng điều làm ta nghĩ sâu hơn là, với tính tình của nàng ta, nếu thật sự thành công thì dù chỉ là di nương, nàng cũng có thể khiến trong phủ khó có ngày bình yên.

Ta cau mày, trong lòng không nhịn được mà bước qua đó.

Ta nhẹ nhàng bước tới, khi sắp đến gần hai người thì La Hành mới chú ý, quay đầu lại nhìn ta.

Chàng theo phản xạ lui về sau một bước, chỉ là một bước này càng giống như có t/ật giật mình.

Đương nhiên ta biết chàng sẽ không coi trọng Thẩm Mộ Hi, nên khi thấy cảnh này, ta cảm thấy b/ất l/ực.

"A Phi?" Chàng gọi ta.

"Ừm." Ta lên tiếng.

Có lẽ chàng còn tức giận, nhưng cũng thấy ch/ột d/ạ, trông hơi luống cuống.

Ta không để ý đến chàng mà nói chuyện với Thẩm Mộ Hi.

"Thẩm tam tiểu thư."

"La phu nhân."

Không biết có phải vì ngày đó bị k/ích th/ích hay không, Thẩm Mộ Hi của hôm nay đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Thẩm tam tiểu thư cũng đến dạo hồ sao?"

Ta mỉm cười.

"Đúng vậy, hôm nay trời đẹp, lại có người mời nhiều lần nên ta không tiện từ chối."

Ta nhìn sang chiếc thuyền khác, rõ ràng đây là thuyền mà mấy người Thẩm Mộ Hi đang ngồi, trên mũi thuyền có hai người đàn ông đứng đó, một người mặc y phục màu trắng, người còn lại mặc màu đen.

Hai người nghe thấy, khẽ gật đầu ra hiệu.

Ta không biết họ là ai, nhưng có lẽ là công tử của nhà nào đó.

Tuy nhiên, phong thái gượng ép và vẻ quý phái do trang phục tôn lên đều kém xa La Hành.

Dù La Hành xuất thân chỉ là một dân thường.

Ta nhìn sang Thẩm Mộ Hi, rõ ràng là nàng ta đang rất đ/ắc ch/í vì mình được săn đón, trên mặt lộ rõ vẻ ngạo mạn và kh/inh th/ư/ờng.

Ta thấy hơi buồn cười.

Trước tiên không nói đến chuyện ta đã xuất giá từ lâu, nói về nàng ta đi, ta chưa từng thấy qua tiểu thư nhà nào dám một mình ra ngoài du ngoạn với hai vị công tử.

Để người khác nghe được chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?

Nhưng ta biết Thẩm Mộ Hi sẽ không nghe lời khuyên của ta nên cũng không nhiều lời.

Chỉ là ta không muốn nhiều lời thì không có nghĩa là Thẩm Mộ Hi sẽ bỏ qua cho ta.

"Ôi, những người phụ nữ ở nơi này thật đáng thương, ra ngoài thôi mà cũng phải phiền phức như vậy, cổng ngoài không ra cửa trong không bước tới, chẳng phải sẽ ch*t ng/ạt trong chốn khuê phòng hay sao?"

"Thẩm tam tiểu thử nó có lý, đôi khi đúng là có hơi nhàm chán."

Ta mỉm cười gật đầu.

La Hành đứng bên cạnh như muốn nói gì đó, thấy ta nhìn chàng thì lại quay đầu đi không nói gì.

Như là đứa nhỏ đang c/áu k/ỉnh đợi được dỗ dành.

Ta và Thẩm Mộ Hị trò chuyện câu được câu không, có lẽ là nàng thích La Hành nên trọng tâm câu chuyện toàn xoay quanh chàng.

Nàng nói La Hành giúp đỡ nàng rất nhiều, nói những chuyện mà nàng và La Hành đã làm cùng nhau.

Ta biết rõ nàng ta đang thêm mắm thêm muối thôi, nhưng đúng lúc La Hành cũng muốn thấy ta h/ối h/ận nên chàng chưa nói gì, cũng không ngăn cản nàng ta.

Thẩm Mộ Hi thấy vậy thì càng thêm đắc ý, như thể nàng ta cảm thấy mình đã đánh bại được ta.

"La Hành là một người rất tốt. Bất cứ khi nào chúng ta gặp chuyện đều có thể đến tìm anh ấy."

Lời này là thật, vì La Hành xuất thân thấp, không có chỗ dựa nên chàng rất ít khi từ chối yêu cầu của người khác.

Nhưng mấy lời này của Thẩm Mộ Hi cũng tách ta ra khỏi La Hành, như thể bọn họ mới là người cùng phe còn ta chỉ là kẻ dư thừa.

Giờ đây ta có hơi không vui.

Dù sao mẹ đã dạy ta rằng không thể đánh mất sự uy nghiêm của chủ mẫu.

"Thẩm tam tiểu thư nói không sai, phu quân nhà ta là người tốt bụng, ngay cả con chó con mèo đi ngang qua cũng ra tay giúp đỡ."

Thẩm Mộ Hi tính tình n/ông c/ạn, không chịu được lời ch/ế gi/ễu, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

"Cô..."

Nàng ta nhìn La Hành, thấy La Hành đang nhìn thẳng vào ta.

Ta đoán lúc này La Hành đang cảm thấy rất vui vẻ vì ta nói câu "phu quân nhà ta" kia.

Quả nhiên, La Hành vừa phản ứng lại liền bật cười.

"Đúng vậy, Thẩm tam tiểu thư, A Phi dạy ta phải đối xử tử tế với mọi người, ngay cả con chó con mèo ven đường cũng thấy thương xót, huống chi là cô?"

Thẩm Mộ Hi bị phu thê chúng ta v/ả mặt, thật sự chịu không nổi.

"Được thôi La Hành, anh giúp cô ta thì cũng đừng h/ối h/ận!"

"Lời này của cô thật buồn cười, ta giúp thê tử của mình thì có vấn đề gì?"

Thẩm Mộ Hi tức tới mức giậm chân, xoay người quay về chiếc thuyền của mình.

Hai người đàn ông trông có vẻ lo lắng khi thấy nàng ta như vậy, lập tức đỡ nào vào thuyền.

Trong đó, người đàn ông mặc y phục màu trắng quay lại, mỉm cười xin lỗi chúng ta.

Ta nhìn hắn và nghĩ, người này có hơi thú vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang