4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Sau khi trở về, ta một mực cáo ốm, núp mình trong điện không dám gặp Trưởng Dã.

Hắn cũng không miễn cưỡng ta, nguyên do trong đó, ta và hắn đều ngầm hiểu.

Chưa đến mấy ngày, hắn lại lần nữa rời khỏi Cửu Trùng Thiên.

Lần này, hắn không lập kết giới, ta muốn ra vào Quảng Hàn cung như nào cũng được.

Lão Hồ mang theo tay nải, hí ha hí hửng tới tìm ta: "A Ngọc, chiến thần đi rồi, đây là tay nải ngươi gửi ở chỗ ta, giờ là thời điểm vật về với chủ."

Ta nhìn qua, mệt mỏi gật đầu.

"A Ngọc, ngươi lúc nào đi vậy? Tiểu thuyết của Tiểu Bạch đã tan từ lâu rồi, ngươi không đào hôn, nàng không có tư liệu để viết." Lão Hồ lại nói.

"Ta không đi nữa."

"Ngươi không... Ngươi không đi nữa?" Mặt Lão Hồ kinh ngạc.

Hồ, một cái muỗng lớn, miệng như thắt lưng quần bông, chỉ nửa ngày, tin tức ta không còn đào hôn nữa, đã lan đến độ toàn bộ Cửu Trung Thiên đều biết.

Tiểu Bạch khẩn cấp viết xong đại kết cục của 【 Từ chối nhà hào môn: Tiểu thỏ Ngọc trốn chạy 99 lần 】, dứt khoát tuyên bố gác bút.

Ngay cả Nguyệt lão cũng đến gặp ta, rưng rưng nước mắt: "A Ngọc, nhiều năm gặp gỡ như vậy cũng không phải là uổng phí, cuối cùng cô cũng đã ngộ ra rồi!"

Ta bị mất trí nhớ sao?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ta, Nguyệt Lão lại nói: "Ta hỏi ngươi, Trưởng Dã hiện tại không có ở đây, ngươi có nhớ hắn không? Có thấy lạc lõng không?"

Ta trừng mắt nhìn.

Sau khi đi, mỗi ngày ta đều nhớ chàng.

Nhớ tới giọng nói, nụ cười của chàng, nhớ tới những chiếc bánh trung thu hắn tự tay làm.

Nhớ tới ánh nắng ban mai và bát tiên lộ buổi sáng sớm, hoàng hôn trên đỉnh Bất Chu Sơn, mưa sao băng lúc nửa đêm.

Rất nhiều rất nhiều, đều nhớ tới Trưởng Dã.

Nhớ về chàng một cách vô định.

Sau khi chàng ấy rời đi, trong lòng ta luôn cảm thấy trống rỗng, không còn hứng thú với bất cứ điều gì, thực sự ngày ăn không ngon, đêm không ngủ được.

"Ta quả thật có chút..."

"Ai nha!" Lời ta còn chưa nói hết, Nguyệt lão đột nhiên vỗ xuống đùi, "A Ngọc, ngươi đây là thích Trưởng Dã rồi!"

Lão vui mừng, phấn khởi đứng dậy, "Ta phải nhanh đi tìm Ngọc Đế, chờ Trưởng Dã khải hoàn trở về, Cửu Trùng Thiên phải uống rượu mừng của các ngươi.

Ta nhìn bóng lưng của lão, bất an xoa xoa tay.

Đây chính là thích sao?

Hóa ra đây chính là thích.

Những ngày tháng cáu kỉnh, cảm thấy mất mát, bất an bị cuốn đi, thay vào đó là niềm vui nối tiếp.

Ta bắt đầu đếm lấy thời gian chờ Trưởng Dã trở về, không ngừng suy tư nên nói cho Trưởng Dã biết tin tức này như thế nào.

Nói thẳng ta thích chàng?

Không được không được, cái này mạo muội quá.

Cái gì cũng không nói, hôn hắn một ngụm?

Không được không được, giống lưu manh quá.

Ta càng nghĩ càng phiền não, mỗi ngày than thở.

Thật sự là khó xử quá đi.

Thẳng đến lúc cách ngày Trưởng Dã khải hoàn một ngày, ta vẫn chưa nghĩ ra.

Chỉ là ta chưa đợi được Trưởng Dã thì con ma thỏ vốn dĩ đang ở trong ngục của ma giới xuất hiện.

Hắn đứng bên ngoài Quảng Hàn cung, cười các độc:"A Ngọc tiên tử, lại gặp mặt rồi."

13.

"Ngươi lại tới làm gì?" Ta liếc mắt.

Lần nữa gặp mặt, ta ngược lại không có cảm giác sợ hắn chút nào.

Ở trên Cửu Trùng Thiên, pháp lực của ma tộc sẽ bị hạn chế, cái gì đều không làm được.

Dù là ta là tiên tử vô dụng đi chăng nữa, hắn cũng không động được ta.

"Ta đến mang ngươi đi, trong người ngươi vốn dĩ là hơi thở của Ma Giới, không thuộc về Cửu Trùng Thiên." Hắn nói.

Ta suy nghĩ một lát rồi tốt bụng đặt câu hỏi: "Nói đi, ngươi ở trong ma ngục bị tra tấn đến dạng gì rồi?"

[?]

"Ma Ngục quả nhiên hung tàn, ngươi xem ngươi, đầu óc đều hư mất rồi." Ta đồng tình nói.

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế!" Mắt hắn sắc như cần câu, trách cứ ta.

"Rõ ràng là ngươi nói hươu nói vượn." Ta giang tay ra, "Ta ở Cửu Trùng Thiên đã ngàn năm, là thỏ ngọc của Cửu Trọng Thiên, sao có thế là Ma tộc."

Ma thỏ cười khẩy, ngừng nói những lời vô nghĩa, dễ dàng hạ gục ta rồi ôm gáy ta bước ra ngoài.

Ta kinh ngạc.

Đây là chuyện gì vậy?!

Không phải nói ở đây sẽ hạn chế pháp lực của ma tộc sao?

Sao! Lại! Như! Này!

Ta ra sức giãy dụa, ma thỏ khinh miệt liếc ta một cái: "Ta khuyên ngươi vẫn là không nên uổng phí công sức, ta hôm nay đến là muốn mang ngươi đi!"

Ta không tin, vùng vẫy một hồi lâu, thẳng đến khi kiệt sức cũng không hề có tác dụng.

Cảnh vật của Cửu Trùng Thiên không ngừng lùi lại trước mắt ta, ta tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên nhớ tới Trưởng Dã.

Trưởng Dã.

Ta còn không có cơ hội nói cho chàng biết ta không nghĩ đến chuyện từ hôn nữa, cũng không có cơ hội nói với hắn ta thích chàng.

Chữ hỉ ta tự tay cắt bên trong Quảng Hàn cung còn chưa từng được dán lên, Trưởng Dã trở về không gặp được ta, tất nhiên nghĩ rằng ta lại đào hôn.

Tính thêm lần này đã là ròng rã một trăm lần.

Chàng sẽ thất vọng biết bao.

Nhưng ta cũng không muốn đi đâu.

Một chút cũng không muốn.

Nước mắt của ta cứ lã chã rơi xuống, trước mắt thấm lên một tầng hơi nước, trong lúc mơ hồ ta nhìn thấy một vạt áo hoa văn rồng màu vàng tươi.

Ngọc Đế!

Ta vừa mừng vừa sợ, giương mắt liền thấy chúng tiên đều đứng ở sau lưng ngài, từng người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Chỉ có con thỏ vàng bên cạnh Ngọc Đế, có chút bĩu môi, lộ ra ý cười không rõ ràng.

Nguyệt lão dậm chân: "A Ngọc! Ngươi hồ đồ a!"

Ta còn chưa kịp phản ứng, kim thỏ đã cúi đầu, chỉ vào người của ta:"Bệ hạ! A Ngọc tiên tử tư thông với ma tộc, chứng cứ vô cùng xác thực!"

Tư thông với ma tộc?

Cái mũ vô duyên vô cớ chụp lên đầu khiến ta hoa cả mắt, ta vội vàng khoát tay, Ngọc Đế lại không cho ta cơ hội giải thích, nhàn nhạt liếc ta một cái.

"Đưa vào thiên lao, nghiêm hình tra tấn."

14.

Ta ở bên trong thiên lao, chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo Thiên Hình.

Từng hình phạt rơi xuống, thiên binh hành hình đều nhìn không được, khuyên ta nhanh chóng đầu hàng.

Nhưng ta không cấu kết với ma tộc, tại sao phải nhận?

Ta cắn răng ráng chống đỡ lấy, chỉ chờ ngày Trưởng Dã khải hoàn.

Chỉ cần Trưởng Dã trở về thì ta được cứu rồi.

Người khác không tin ta, Trưởng Dã nhất định sẽ tin ta.

Nhưng ta chưa từng nghĩ tới người ta gặp đầu tiên trong ngục lại là kim thỏ.

Nàng chậm rãi đi về phía ta, nở nụ cười như hoa:"A Ngọc tiên tử, ở Cửu Trùng Thiên ngụy trang hơn ngàn năm, không mệt mỏi sao?"

Ta nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, mờ mịt nhìn nàng.

Kim thỏ lại đột nhiên nổi giận: "Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì! Ta ghét nhất cái vẻ giả tạo này của ngươi, chắc chắn là ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ này dụ dỗ Trưởng Dã chiến thần?"

"Một con ma vật, cũng muốn làm vấy bẩn chiến thần của Cửu Trùng Thiên?"

Ma thỏ?

Ta rõ ràng là thỏ ngọc của Quảng Hàn cung...

Kim thỏ rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Sắc mặt nàng càng ngày càng kỳ quái, lộ ra một nụ cười nham hiểm, nàng không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương đồng ném trước mặt ta, ấn vào tay ta, bức ta nhìn sang.

Lập tức, chiếc gương đồng phát ra ánh sáng vàng cực kỳ chói mắt, cơn đau vô cớ lan khắp toàn thân ta, kéo dài đến từng mạch máu.

"Nhìn thấy không, chân thân trong kính rõ ràng, ngươi căn bản không có tiên căn, ngươi là ma tộc!"

"Ngươi thậm chí còn không phải là ma thỏ!"

Lời nói của thỏ vàng quay cuồng quanh quẩn bên tai ta, vỡ ra thành vô số mảnh vỡ trong đầu ta, vang vọng không ngừng khiến đầu ta đau như búa bổ.

Ta không có tiên căn...

Ta là ma tộc...

Nhưng ta đã giác ngộ từ khi ở nhân gian, đi theo cả nhà Ngọc Đế phi thăng, làm sao có thể là ma tộc?

Ta không phải thỏ ngọc, càng không phải ma thỏ.

Vậy rốt cuộc ta là ai?

Ta nhắm chặt hai mắt, cưỡng ép vận khí, nhưng đau đớn lại kéo dài không tiêu tan, bỗng nhiên, ta thấy Trưởng Dã.

Ta cùng hắn hiểu nhau mến nhau, bái đường thành thân.

Hắn mang theo ta đi khắp bốn bể, ở bên tai ta thì thầm: "A Ngọc, em là người duy nhất mà ta mong muốn cả đời này."

Đó là ở nhân gian.

Nhưng ngàn năm qua, chưa hề rời khỏi Cửu Trùng Thiên.

À

Hóa ra là hoa trong gương, trăng trong nước, là giấc mơ của Hoàng Lương. (là kiểu hư ảo, không phải thật)

Ta nắm chặt lấy gương, cơn đau càng lúc càng dữ dội, ta cảm giác như mình sắp chết nhưng ta vẫn dùng hết sức lực để nắm lấy nó một cách tham lam.

Sống trong giấc mộng tươi đẹp đó.

Ở trong mơ, ta cùng Trưởng Dã bên nhau cả đời, mỹ mãn một đời.

Ta rất muốn, rất muốn mộng đẹp này trở thành sự thật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang