Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em không biết rốt cuộc là mình đang bị chi phối bởi thứ cảm xúc chết tiệt gì, mọi bộ phận trên người đều không hề nghe lời gì cả, em từng cười khẩy khi xem những bộ phim trên ti vi kể về chuyện tình tay 3 sướt mướt, em nhớ lúc đấy vừa chống cằm vừa đùa rằng chỉ là chút tình cảm bình thường thôi mà, nước mắt làm gì có thừa để tiếc một mối quan hệ không thuộc về mình cơ chứ, ha, nhưng...

Cả người run lên bần bật, tay ôm chặt lồng ngực, hốc mắt đau rát có vẻ như nó đang muốn nổ tung, em cảm nhận được thứ gì đó muốn xông ra ngoài, trước mắt một tầng sương mờ, em muốn nói với Chan điều gì nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng của mình nghèn nghẹn nức nở .

Chính lúc em vẫn còn đang ngơ ngẩn, trên mặt bỗng có chút ươn ướt, nghi hoặc đưa tay hướng lên trên , hình như là có nước chảy ra từ khóe mắt, em ngẩng mặt cười ngốc, có lẽ cái giới hạn trong lòng bị phá vỡ thật rồi . Haha , này có được gọi là "tức nước vỡ bờ" trong truyện không?

Em nhớ lúc ở quê nhà, có lần anh Chan mang vẻ mặt ông cụ non nghiêm túc nói muốn dắt em đến một nơi...Trên xe , gương mặt non nớt tò mò cứ liếc nhìn anh mãi, cảnh vật hai bên đường chầm chậm lướt qua , xe chạy ra khỏi nơi xa hoa rộng lớn tiến về nơi có rất nhiều núi và cây cối vây phủ bởi làn sương trắng . Xuống xe, bàn tay bé tí cứ nắm chặt tay anh lắc lắc , bĩu môi chỉ chỉ chỗ này chả vui tẹo nào, không có quán ăn hàng, không có khu vui chơi, cũng không có bánh kẹo ngọt , người nhỏ rất buồn , dặm dặm chân phồng má giận dỗi.

Chan lúc đấy có bao nhiêu yêu thương , cưng chiều đều dành hết cho em, xoa cái chỏm tóc tí hon anh vừa cột ban nãy, dỗ bảo bối vài câu lấy lòng, ngoéo tay tin tưởng chắc nịt ,phủi bụi trên quần áo rồi nắm lấy tay dắt em tiến vào sâu.

Em lại nhớ đến lúc Chan dừng lại, nét mặt tràn đầy bi thương , phía trước là một khoảng trống khá lớn bao bọc xung quanh toàn cây cỏ um tùm, kéo em tiến lại gần, vuốt ve nét chữ còn mới trên mặt của phần nhô lên như tòa "cao ốc "nhỏ.

-" Bokie à, chào ba mẹ đi "

-" Anh ơi, ba mẹ về rồi hả ? Đáng ghét không nói cho bé biết sớm, ba mẹ ở đâu Bokie không thấy "

Xoay qua trái rồi qua phải, đứng dậy mắt xanh nhìn dáo dát trước sau, ở đây ngoại trừ 2 anh em hầu như không có ai cả, nơi này vừa tối vừa lạnh lẽo, em phóng như bay nhảy vào người anh đánh đánh mè nheo.

-" Anh Chan gạt Bokie ba mẹ rõ ràng vẫn chưa về aaa "

Chan nhìn gương mặt đang phụng phịu , trên mặt hàng nước mắt lăn dài không kiềm được, cầm tay bé đặt vào nơi lạnh đó, đầu ngón tay chạm phải sự lành lạnh đáng sợ, theo bản năng muốn giãy dụa rút ra nhưng Chan vẫn không buông tay, tựa đầu sát gò má phúng phính .

-" Không gạt em, đây là nơi của ba mẹ chúng ta, Bokie đến chào họ đi "

-" Không phải đâu, sao ba mẹ lại trốn vào chỗ này cơ chứ, sao họ không ra chơi với em, anh Chan ứ.. không chịu đâu "

-" Họ đi xa rồi, không về nữa, từ nay chỉ còn anh em mình thôi, Bokie, anh Chan xin lỗi"

Chan không định nói với em cái sự thật đau lòng này đâu, rằng người thân của họ vĩnh viễn cũng không quay lại nữa, rằng trên cõi đời này anh chỉ còn duy nhất một đứa em bảo bối thôi, anh muốn ích kỉ giấu diếm nhưng sẽ giấu được bao lâu chứ, đối với một đứa trẻ chuyện mất mát này sẽ mang lại sát thương bao nhiêu đây? Thật tàn nhẫn. Thật bất công. Bé con trước mặt còn quá nhỏ, liệu em có hiểu được chút ít lời nói của anh không ?

-" Bé giận anh Chan hả? "

Đầu nhỏ lắc lắc, nắm tay anh, vài phút sau đó, đột nhiên ngẩng lên nhìn chăm chú vào cái nơi gọi là "mộ phần" trước mặt... 5 phút, 10 phút, 30 phút ,thời gian cứ thế trôi qua mà đứa nhỏ này vẫn không hề thu hồi tầm mắt .

Chan đặt tay lên mái tóc vàng của bé con , cố để mình không bật khóc lần nữa , miệng lẩm nhẩm gì đó xong vươn tay toan muốn đưa em quay về.

-" Bokie muốn nhìn chút nữa "

-" Về thôi nhóc, bé đã nhìn cả tiếng đồng hồ rồi, lần sau lại đến, được không?

Chân nhỏ vùng ra chạy nhanh đến nơi của ba mẹ , bỏ qua lời dỗ dành của Chan, quỳ gối bên cạnh, tay bé tí lần nữa chạm vào từng chữ trên đó, ôm lấy phiến đá lớn, đầu nhỏ dụi dụi đến khi bật khóc không thành tiếng.

Chan nhìn thấy cảnh này cũng không cần cố gượng nữa , bỏ xuống bàn tay che đi đôi mắt nâu sưng húp đang tiếp tục chảy những giọt lệ như mưa.

Từ cái hôm em khóc đến thương tâm đó, những ngày sau, những tuần, những tháng rồi năm hầu như Chan không còn nhìn thấy em khóc bất kì lần nào nữa, nhóc con rất sợ máu, sợ đau, rồi cả chứng sợ bóng tối nữa có khi sợ đến mà mức nắm chặt tay đến mấy đầu ngón tay xanh trắng, mắt đỏ hoe đau đớn nhưng tuyệt nhiên không có nước mắt.

Chan có vài lần không chịu được mà mắng yêu em, nhóc cười nói không đáng ngại, nhóc không sợ nữa.. Nhưng trái lại, anh rất sợ.

Mấy năm trôi qua, đứng trước mặt Chan vẫn là đứa em trai vui vẻ ,đơn thuần, lương thiện, không phải anh không nhìn ra nét thật giả trong đó, anh chỉ không muốn vạch trần, không muốn bé phải khóc đau lòng như hôm đó lần nữa, bởi nếu bé con đau 1 anh sẽ đau gấp trăm nghìn lần.

Sự việc hôm nay chính anh không ngăn cản kịp, không lường được, kết quả ...anh lại phải chứng kiến điều khiến anh "sợ" nhất đang xảy ra.

-" Bokie , bé chịu không được nữa đúng không ? Chả sao hết, có anh Chan cạnh em, đừng sợ "

Em không thể ngăn được những giọt nước như thuỷ tinh rơi trên mặt, chúng thật đáng ghét , thanh âm nghẹn ngào không thành từ mắc kẹt ở đầu lưỡi, em không thể dừng được cái việc mất mặt này, tiếng nấc ngày một đau đớn, em cảm nhận được trong cơ thể hình dạng mũi dao từng khắc rõ ràng đâm một nhát rồi lại từ từ khoét một mảng thật lớn ở trái tim đỏ rực yếu ớt.

-" Anh ơ..i, e..e..m hức.. cư..o..

-"Anh biết rồi, anh biết rồi ,không sao hết, nhìn anh này, khóc hết sẽ thoải mái, ngoan, không vội không vội "

Anh không nhớ mình đã nói câu này bao nhiêu lần, mãi đến khi thanh âm dừng hẳn, gương mặt càng nhợt nhạt bởi khóc quá nhiều cầm tay áo lau qua loa .
-" Anh Chan muốn ăn brownie không? "

-" Sao lại không, brownie của Bokie luôn tuyệt nhất, em muốn làm nó sao, nhà lại không có nguyên liệu, bé chờ chút nha anh Chan đi mua "

-" Em đi một mình, anh dọn dẹp giúp em mấy thứ bừa bộn này đi "

-" Mặt mũi tèm lem đỏ như tôm luộc mà đi đâu, anh đi mua nhanh lắm "

-" Không sao mà, anh đâu biết hết nguyên liệu bánh đâu mà, em đổi công thức rồi, em đi được "

-"Umh...yeah, oke nhanh về biết không "

Em nặn ra nụ cười thật tươi, cài chặt nút áo cổ tay, để chìa khóa xe trên bàn ngoài phòng khách, em lựa chọn ra ngoài bằng việc tản bộ , muốn ngẫm nghĩ vài điều , đúng là khóc xong thoải mái thật, nhưng mất mặt quá, nghĩ nghĩ lâu như nào mà dừng trước cổng bệnh viện lúc nào không hay .

Nhìn một chút, quay người bình thường đi tiếp, chuyện diễn ra cũng diễn ra rồi ,không chấp nhận thì sao, giả ngu lần nữa thì sao, cuối cùng quyết định vẫn ở chính em mà thôi.

-" Bạn nhỏ, có cần anh đây đưa em về không?

-" Cùng tụi anh đi tìm chỗ vui vẻ chút nha, người gì mà đẹp đến mức anh muốn chết trên người em một lần quá đi mất, hề hề"

Đoạn đường vừa nãy em đã đi qua do mãi mê suy nghĩ không hề để ý cảnh vật hai bên như nào.. Vẫn nhìn mũi giày, nhưng em biết cảnh vật giờ này chẳng cần biết ra sao nữa, có đẹp đến mấy cũng sẽ dễ bị vấy bẩn bởi những thứ không sạch sẽ trước mặt thôi.

-" Sao đây, em định làm giá sao! "

Lùi về sau, nghiêng người tránh cái đụng chạm của tên mặt sẹo đang cố tiến tới giở trò .

Lúc này đôi con người màu xanh khẽ nhíu mày đánh giá bọn làm càng phía trước.. Tên đứng đầu có vết sẹo rất dài trên mặt ,đầu cạo trọc, mặc áo lộ ra vòm ngực đen đúa mồ hôi chảy ra như lũ đang nở nụ cười nham nhở hướng về em. Mấy tên còn lại chắc cũng lớn hơn em cả chục tuổi nhưng khá hung hăng, điều không có gì lạ là biến thái y như tên cầm đầu.

-" Anh đang nói với bé đó, đang làm giá sao? "

-" Chú quen tôi sao? "

-" Hêhê, trước mắt thì chưa nhưng mà chút nữa thì không chắc " Tên mặt sẹo liếm mép.

-" Chú nghĩ là có khả năng sao? "

-" Theo anh, anh sẽ thương thương em mà, ngoan một chút, chọc anh giận em sẽ không đi nổi đâu "

Gương mặt sợ sệt làm người ta không nỡ, gà con mân mê từng ngón tay uất ức bĩu môi :
-" Sao lại bắt nạt tôi chứ, chú xem người chú đông như vậy , tôi chỉ có một mình thôi, hơizz.. xem ra tôi nên mặc chú rồi aaa "

Tên cầm đầu cười càng biến thái hơn hào hứng tiến đến nắm tay nhóc con, người gì mà đã đẹp rồi lại còn trắng ,còn thơm, da mịn màng, nhìn cái tay bé tí kìa, cái dáng người nữa, ôi trời ơi, quyến rũ quá đi mất. Tên đó đang rất sung sướng nghĩ ngợi.

Nhưng một giây sau, còn chưa kịp nắm lấy tay người đẹp, bên tai bỗng nghe thấy tiếng xương bị gãy, hình như là nát vụn thì phải, tội nghiệp thật, nhìn xung quanh là xương của ai đấy ? Ôi đáp án là bàn tay to lớn đầy lông lá bị gãy từng khúc nhỏ, mơ hồ có thể thấy từng khớp xương trắng đang gào khóc thảm thiết mà chủ nhân của bàn tay này là ai? Bùm, đúng rồi là người mà bạn đang nghĩ aaaa.

Tên cầm đầu không tin vào mắt mình, nhìn bàn tay bẻ ngược gãy rụng, rồi lại nhìn thủ phạm đang mở to mắt sợ sệt. M* nó, lỡ rồi.

-" Tụi mày còn đứng đó làm cái đéo gì, bắt lấy thằng nhóc đó cho tao , NHANH "

-"Chú không sao chứ , tôi đã nói chú là không có khả năng rồi aaa, chú vẫn muốn chơi nữa ạ ?"

Cơ thể em thật sự mà nói rất yếu ,sự suy nhược vẫn chưa kịp nghĩ ngơi đã gặp chuyện này. Quét mắt một lượt, em cười , tuy vậy lâu rồi không chơi vui như vậy, muốn vờn nhau sao, em rất tốt bụng umh.. đương nhiên không từ chối ai bao giờ.

Cái bọn đứng im nghe được lệnh dù sợ nhưng vẫn rất dữ tợn xông lên , trên tay tên nào cũng có dao nhọn sáng bóng, đúng thật là không biết thương gà tiếc ngọc gì hết.

Cả một buổi "vui chơi",thân thủ nhanh nhẹn, chỉ lách người một chút lại nắm được điểm yếu của từng tên, tuy vậy, em không làm bị thương ai hết, em bướng bỉnh muốn đuổi bắt chút nữa .

-"Bokie Bokie, yaaaa..thằng đó ai cho mày đụng đến em tao "

-" Chúa ơi, cái anh này "

Lấy đà vươn người đá một cước chuẩn xác vào đầu tên đang dùng dao lao về phía Chan , được tặng ngón tay cái cổ vũ từ Chan, em xùy cười.

Ba tên đánh nhau với em sức tên nào cũng dai dẳng , dù đã lả người nhưng vẫn đánh theo bản năng. Còn em thì muốn nhanh chóng hạ mấy thằng này để về nhà.

Bên Chan, anh đang cố gắng di chuyển tránh những lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo. Anh không giỏi khoảng đánh đấm ,nhưng ông sẽ bất chấp mà giết chết bất kì kẻ nào dám đụng đến gà con .

Anh hốt hoảng khi nhìn thấy sau khi em hạ xong mấy tên kia đang định chạy về hướng này... Đột nhiên chân khựng lại khoảng vài giây, nhìn sau lưng một tên vừa gượng dậy cùng một tên có sẹo dài trên mặt đang cầm con dao mà chúa ơi nếu Chan không nhìn nhầm lưỡi dao đó ghim thẳng vào lưng em.

Môi nhỏ khẽ cười , dù em đang mang chiếc khẩu trang kín mặt nhưng Chan chắc chắn như vậy. Mắt thấy em xoay người lầm bầm gì đó, giây tiếp cắm lưỡi dao vào bàn tay tên đầu trọc kéo lê đến bức tường rồi cố định ở đấy.. Tên còn lại lùi ra xa sợ hãi , tay chân run lẩy bẩy nhưng em chỉ liếc nhìn rồi đi về phía anh.

-" Bokie, anh nhìn thấy lưỡi dao ghim sau lưng em ...

-" Chỉ sướt qua thôi, không sao hết. Còn anh ổn cả chứ? "

-" Wow, em cừ lắm luôn đấy, lần đầu tiên anh nhìn thấy ôii...

Chan huých tay vào bả vai người bên cạnh. Em che mặt ngại ngùng đẩy đẩy anh về trước, có gì hay ho đâu em chỉ muốn làm đứa em trai bé bỏng của anh thôi.

Nhưng , ha ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro