2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyunjin thấy em rất khoẻ, phải nói là khoẻ một cách lạ kì.

Vậy mà Seo Changbin vẫn không ngừng khăng khăng em phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày.

Được rồi đấy?

Người em đã truyền nước đến căng luôn rồi!

"Này lúc em về không được hoạt động mạnh đâu! Còn phải ăn đủ bữa,..." Changbin đi bên cạnh Hyunjin, không ngừng huyên thuyên

"Stop!" Em cau mày đầy chán chường "Em nhớ rồi mà."

Không cần nghe thêm đâu.

"Chậc! Có vấn đề phải gọi anh đấy." Changbin tặc lưỡi khó chịu

"Gọi anh có bao giờ nghe đâu..." Em lầm bầm rồi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ

Thoáng chốc chiếc xe đã di chuyển về nhà em. Căn nhà nhỏ trắng phau với cái mái được sơn màu vàng xinh xắn. Không gian rộng rãi, thoải mái so với một người ở là em.

Chẳng lẽ vì lâu ngày không về nên em mới trở nên bỡ ngỡ như này à?

——————————————-

Sau khi bịt miệng Changbin và tiễn hắn về, Hyunjin thở hắt ra rồi nằm phịch xuống ghế sofa, tay cầm điện thoại cập nhật tin tức.

Mới có mấy ngày thôi mà bọn họ nhắn muốn nổ luôn cái thông báo của em rồi này.

Em chán chường tắt điện thoại rồi vắt tay lên trán, mắt dán chặt vào trần nhà cùng mớ suy nghĩ mênh mang.

Em nghĩ đến công việc, nghĩ đến tương lai của bản thân rồi nghĩ về những mối quan hệ hiện tại.

Đột nhiên nghĩ tới viễn cảnh giả dụ một ngày em ngất trong nhà liệu có ai biết không nhỉ?

Hay em sẽ chờ mòn xác ở nguyên đó?

À!

Và còn...

Chàng trai kì lạ với những bông hoa cúc nữa.

———————————————-

Họ nói rằng con người ta thường có thiên hướng sẽ đột nhiên nghĩ về sự kiện vừa trải qua. Nghĩ liên tục trong một khoảng thời gian ngắn.

Thôi đùa đấy. Chỉ là em thực sự đã như vậy thôi.

Càng nghĩ nhiều bao nhiêu thì càng nhớ rõ nét từng chi tiết.

Vì Hyunjin đã không ngừng nghĩ, nhưng cho đến bây giờ em mới nhận ra...

Màu sắc tươi sáng của những bông hoa cúc.

Mái tóc đen của em đã dài hơn.

Và cả...

Những đốm tàn nhang li ti trải đầy rặng má của người kia.

Đến bây giờ em mới nhận ra đấy.

Những bông cúc khô héo đã sớm bị cho vào thùng rác cũng là em đột nhiên nhớ ra đấy.

Có lẽ là do em rảnh rỗi quá rồi nhỉ?

Nghỉ đủ rồi thì phải làm việc thôi.

———————————————-

Hyunjin tự thấy mình là một người có tổ chức. Quỹ đạo cuộc sống của em đã sớm quay trở lại bình thường.

Ngày ngày đi làm, rảnh rỗi thì tụ tập bạn bè, mệt mỏi thì ở nhà coi phim.

Chẳng phải nó nhàm chán hay gì đâu, em làm gì có thời gian mà chán chứ?

Nhưng cách mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy thật mơ hồ và vô vị.

Hyunjin sải những bước dài trên đường, mắt dán chặt vào điện thoại để coi lịch trình.

Em vừa ngẩng lên để nhìn đường thì ánh mắt đột nhiên va phải một giàn các bó hoa. Hyunjin như không để tâm mà vô cảm đi qua, nhưng rồi em lại chẳng thể đi thêm được mấy bước.

Ngoảnh mặt lại, em nhìn giàn hoa tươi nở rộ tràn đầy màu sắc. Chẳng hiểu thế nào mà cắn răng quay đầu...

Leng keng!

——————————————

"Chào mừng quý khách!"

Hyunjin không nhìn người bán hàng mà đảo mắt quanh một hồi rồi lên tiếng "Lấy cho t—"

"Là cậu!!" Người bán hàng đột ngột reo lên làm em khó hiểu quay ra

Cặp lông mày hơi nhướn lên khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng lại chẳng quen.

"Chào anh. Có duyên thật đấy." Hyunjin cười có lệ đáp lại

"Cậu vẫn nhớ tôi hả?" Chàng trai cười rạng rỡ nhìn em

Thật sự là trần đời Hyunjin chưa bao giờ gặp một người có nụ cười như anh. Vậy nên em chưa bao giờ biết rằng nụ cười của con người lại có thể toả sáng đấy?

"Vâng. Cách chúng ta gặp nhau có chút đặc biệt mà." Hyunjin nhẹ nhàng đùa vui

"Haha...Tôi đã rất ngại đó! Vậy là cậu khỏi bệnh rồi nhỉ? Chúc mừng nhé!" Anh lại nở một nụ cười thật tươi với em

"Chắc là nhờ vào hoa anh tặng tôi đấy."

Hyunjin đã đáp như vậy, dễ dàng nghĩ đến cảnh người kia ngại ngùng xua tay hay gãi tai từ chối.

Và em đoán trúng phóc!

Chàng trai ngại ngùng gãi tai, cười ngượng đáp lại "Haha...Cậu làm tôi ngại quá..."

Em nhẹ mỉm cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn "Lấy cho tôi một bó cúc Tana nhé."

"A phải rồi nhỉ! Thực xin lỗi, vui lòng chờ chút nhé!"

——————————————-

Một lát sau chàng trai quay lại quầy hàng với giấy gói hoa màu xanh nhạt, những bông cúc bé xinh nằm yên một cách đẹp đẽ và tươi tắn.

Tựa như nhìn vườn cúc dưới bầu trời xanh vậy.

"Khi về cậu có thể cho thêm C hoặc B1 để hoa được tươi lâu hơn nhé!" Anh nói khi gói hoa vào cho em

"Sao anh nghĩ tôi mua cho tôi?" Hyunjin hơi nhếch miệng

"A à xin lỗi!!" Chàng trai bối rối đáp lại "Haha...Tôi không nghĩ cậu mua tặng..."

"Không, đúng là mua cho tôi đấy." Em khẽ mỉm cười

Những biểu cảm trên khuôn mặt người này vui nhộn thật.

"Gì vậy...Cậu trêu tôi." Anh hơi cau mày dỗi hờn rồi lại lập tức vui vẻ

"Hoa của cậu đây!"

"Cảm ơn. Cho tôi gửi t—"

"Không cần!" Chàng trai mỉm cười nhìn em

"Hoa này là để mừng cậu khỏi bệnh."

———————————————-

Hyunjin nhìn sâu vào ánh mắt anh, em mơ hồ cảm nhận được cả một bầu trời sao trong nó.

Lấp la lấp lánh, sinh động một cách lạ kì.

"Thế sao được...Tôi.."

"Nhận lấy đi."

Giọng của anh trầm đục, nhưng lại ấm áp và nhẹ nhàng vô cùng, cứ như nó luôn được thấm đượm dịu dàng vậy.

Làm em không tự chủ được mà siết chặt bó hoa.

"Vậy...Cảm ơn anh." Hyunjin nhỏ giọng đáp lại

"Không có gì! Đổi lại...Tôi có thể biết tên cậu không?!" Anh cười thật tươi, đáy mắt như chứa yêu thương tràn trề mà nhìn em

"Hwang...Hyunjin."

Em đáp lại, bằng một tông giọng khó nghe. Mắt cố tìm một tĩnh vật nào đó để trụ lại. Chứ không phải nhìn vào cặp mắt ấy của anh.

"Hwang Hyunjin?...Rất dễ nghe."

Hyunjin thấy mình hít một hơi thật sâu vào buồng phổi trước khi bụng dạ em nóng hết cả lên. Em cố gắng nhìn vào người kia, không tự chủ được mà lắp bắp.

"C..còn anh?"

"Tôi? Felix! Lee Felix."

Anh đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ quen thuộc đến lạ mà cho đến khi về rồi Hyunjin vẫn không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu. Em nhìn bó hoa trong tay.

À...

Em biết rồi.

Cả nụ cười của Lee Felix và cúc Tana đều có một điểm chung...

Đều rạng rỡ như mặt trời nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro