Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Chính ngồi trong hành lang chờ phía bên ngoài phòng bệnh. Lời của bác sĩ vẫn vang lên trong đầu anh. Hai bàn tay đan vào nhau, anh lầm bầm cầu nguyện. Cô không thể nằm trong đó như một cái xác, cô phải sống. Bất chợt, anh nhớ lại một cô gái tràn đầy sức sống.
"thầy ơi, em thích thầy."
"Thầy ơi, cho em đến trường cùng với, anh trai lại bỏ rơi e rồi."
"Thầy ơi, đây là quà cho thầy nè."
"Thầy, thầy tô, Tô Chính, anh sao thế?"
"Thầy muốn uống nước không? Thầy ngủ suốt hai ngày rồi. Đây là nhà em."
"Thầy đã từ chối em bảy lần rồi đó, em chỉ kiên trì tới lần thứ 10 thôi."
"Thầy ơi, em yêu thầy."
"Tô Chính, em sắp đi rồi, thầy k thể đáp ứng em sao?"
"Thầy ơi, em thích thầy."
"Tô Chính, lần thứ 10 rồi. Em bỏ cuộc rồi. Em sẽ đi du học."
"Tô Chính, tạm biệt thầy, ở lại mạnh khoẻ nhé."
"Tô Chính, cháu biết nó là ai không? Nó chính là người đã giết Diễm Hương, chính tay nó đã đem người con gái cháu yêu đẩy vào chỗ chết. Sao cháu có thể yêu nó chứ?"
"Thầy, thầy đang nói gì vậy? Diễm Hương là ai? Em..... Sao em lại giết cô ấy?"
"Cô ấy có một khối máu tụ trong não, chèn lên dây thần kinh nên mất trí nhớ ngắn hạn, bây giờ khối máu tụ đang tan ra nên cô ấy mới đau đến ngất đi."
"Cô ấy có thể sẽ không nhớ cậu đâu, Tô Chính, hơn nữa, có thể thực sự là cô bé đã giết A Hương."
Tô Chính thở dài, đem cửa phòng đẩy ra rồi bước vào. Cô ấy đã hôn mê năm ngày rồi, đã sang ngày thứ sáu.
"Chào thầy?!" Ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng sớm chiếu lên người con gái như hoa như ngọc đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. Làn da nhợt nhạt càng thêm mờ ảo như bất cứ lúc nào cô cũng có thể tan biến đi. Dáng vẻ của cô như một thiên thần không nhuốm bụi trần, ngoại trừ gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Trái tim Tô Chính nhói lên một cái. Đau lòng.
"Thật làm khó cho anh, anh Tô." Khoé môi akm nhếch lên đầy vẻ giễu cợt." Làm khó cho anh phải chăm sóc tôi, kẻ đã giết vị hôn thê, à không, cả gia đình vị hôn thê của anh chứ."
"Mai mai, em đây là....?" Tô Chính nhìn khuôn mặt lạnh băng lạ lẫm (lạ với anh thôi chớ người khác người ta quen roài) của An Khiết Mai, cảm thấy bản thân hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hắcbang