QUYỂN 1: GIAI NHÂN KHUYNH QUỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Cùng rơi xuống vực~

Hạ Lan Tử Triệt ngồi trước bàn lớn, cùng hai người Hách Lạp và Lãnh Phong mở ra bản đồ nghiên cứu kĩ càng.

- "Thảo nguyên Đại Mạc chủ yếu là thảm cỏ trải dài trăm dặm, dễ công khó thủ. Nếu chúng ta đánh trực diện e rằng tổn hại tướng sĩ là điều không tránh khỏi. Có điều nếu tìm được nguồn nước dẫn đến doanh trướng quân lính Đại Mạc thì sẽ vô cùng có lợi". Ngón tay Hạ Lan Tử Triệt khẽ đi chuyển, chỉ vào vị trí có nguồn nước trên bản đồ.

Lãnh Phong yên lặng một bên, nghe đến đối sách tầm mắt bỗng lóe lên :" Điện hạ, thần biết nơi binh lính Đại Mạc lấy nước".

Hạ Lan Tử Triệt mỉm cười, vỗ bả vai y:" Vậy việc này sẽ giao cho Lãnh phó tướng".

-" Thuộc hạ tuân mệnh".

Hai ngày sau, tình thế đúng như Hạ Lan Tử Triệt dự đoán, toàn bộ quân lính Đại Mạc đều bị dịch tả.

Hách Lạp vỗ đùi tán thưởng: " Diệu kế, điện hạ quả thật là anh minh trong anh minh. Lần này chỉ cần chúng ta xuất ra một ít binh mã nhất định sẽ san bằng Đại Mạc".

Sắc mặt Khúc Vân Phong không chút vui vẻ, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, thân là tướng quân sử dụng kế sách hạ tiện, thật khiến cho nàng thất vọng.

Nhìn ra vẻ bất mãn của nàng, Hạ Lan Tử Triệt dừng xoay chén trà trong tay, nhạt giọng hỏi: "Khúc Nam Phong, ngươi có gì không thỏa đáng?"

-" Thuộc hạ nhất thời suy nghĩ, điện hạ phải chăng luôn sử dụng cách này để bách chiến trăm trận?."

Lãnh Phong lạnh lùng liếc nàng một cái:" Tam thiếu gia đang nghi ngờ năng lực của điện hạ?"

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, chiếc quạt trong tay mở ra, che đi ánh mắt muốn giết người của Hách Lạp đang bắn về phía mình, ung dung đáp: " Ta chỉ đang trả lời câu hỏi của điện hạ thôi. Hà cớ chi Lãnh phó tướng lại phải tức giận."

Doanh trướng nhất thời yên lặng trước câu nói của nàng, tầm mắt hướng về nơi Hạ Lan Tử Triệt đang ngồi, chỉ thấy y đặt chén trà xuống, bước đến gần nàng, giọng nói khàn khàn thổi qua mang tai khiến nàng lạnh buốt :" Vậy ngươi có kế sách quang minh chính đại nào làm cho tướng sĩ có thể trở về đoàn tụ với gia đình nhiều nhất. Bổn điện hạ nhất định sẽ nghe theo lời ngươi nói."

Khúc Vân Phong á khẩu. Mi tâm cụp xuống, không biết nói gì, nàng thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.

[...]

Đêm tối, Hách Lạp thừa lệnh Hạ Lan Tử Triệt đem quân tấn công Đại Mạc. Ánh đuốc sáng bừng doanh trướng, Vân Phong thập phần lo lắng, lòng nàng bỗng chốc dâng lên cỗ bất an. Nàng sợ rằng Hạ Lan Tử Triệt xảy ra chuyện.

Mặc kệ lời can ngăn của tướng sĩ, ngay lập tức phóng lên lưng ngựa, chạy về phía Hách Lạp xuất quân.

Tiếng binh khí va chạm nhau đến chói tai, xa xa chiến bào quen thuộc đập vào tầm mắt của nàng. Hạ Lan Tử Triệt đang giao chiến cùng Âu Dương Lạp Xích, khói bụi mịt mù, máu đỏ nhuộm cả một thảo nguyên xanh mướt. Mùi tanh tưởi lan vào không khí khiến nàng nghẹt thở.

"Cẩn thận". Tiếng kêu kinh hãi của nàng truyền đến. Hạ Lan Tử Triệt ngạc nhiên quay đầu lại, mũi tên nhanh như chớp ghim vào lưng y, máu tươi chảy xuống ướt đẫm áo giáp.

Ôm lấy Hạ Lan Tử Triệt lăn mấy vòng trên cỏ, thân thể bị va vào đá đau đớn, nàng cố gắng đỡ y đứng dậy, leo lên lưng ngựa, quất roi chạy về phía trước.

Chạy không biết qua bao lâu, trời mỗi lúc một tối, đội quân Âu Dương Lạp Xích đuổi theo sát phía sau. Bất chợt trên đầu lại có tiếng nói truyền đến :" Chạy thẳng năm dặm sẽ có một chiếc cầu treo, qua cầu đi thêm hai dặm sẽ có đường thoát."

Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu, cắn răng giữ vững dây cương. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, cứu lấy người ở sau.

Trước mặt nàng là một chiếc cầu treo, Khúc Vân Phong lòng mừng thầm, chỉ cần qua được cây cầu, chặt đứt đường tiến công của địch, thì hai người sẽ có cơ hội trốn thoát. Đáng tiếc, vừa đến đoạn giữa, cây cầu bỗng rung lắc dữ dội, gió từ hai bên cầu ập đến cứa vào mặt nàng đau rát.

Kẹt...kẹt...

-" Không ổn, cầu sắp gãy." Hạ Lan Tử Triệt hét lên, vòng eo nhỏ nhắn của nàng bị y túm lấy, ôm vào lòng. Chưa kịp hoàn hồn, thân thể nàng đột nhiên mất hết trọng lực. Cả hai người rơi thẳng xuống vực.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro