Chẳng lẽ mình đã yêu rồi chăng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Sa à nay chị đi qua nhà thím năm đặng nấu tiếp thím năm đám giỗ em coi ở nhà tự ăn uống nghe hông chiều chị về. -Sáng sớm Trân Ni đã xách cái nón lá chuẩn bị rời khỏi nhà

-Dạ..chị đi cẩn thận. Em ăn cái gì cũng được.

Thế rồi Trân Ni đội cái nón lá rồi mau chóng đi, Lệ Sa thì ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa. Cô loay hoay một lát cũng đã làm xong, mới rảnh tay một lát Lệ Sa đã chuẩn bị ra sau nhà để chèo xuồng hái bông điên điển. Cô định hái được bao nhiêu thì đem ra chợ bán để kiếm chút đỉnh. Vừa định đi thì cô nhớ đến Thái Anh.

-Hay là mình rủ Thái Anh đi cùng, chắc cô ấy thích lắm. Mấy hổm rày không gặp nhau rồi.

Thế rồi Lệ Sa vội vội vàng vàng chạy đến nhà Thái Anh, nhưng tới nơi cô cứ ngần ngại không dám lại lên tiếng gọi. Nhà Thái Anh giàu nhất cả một vùng, cô cũng chỉ là một kẻ bần hèn nên cũng chẳng dám ngỏ lời.

Lệ Sa cứ đứng trước nhà Thái Anh lén lút qua qua lại lại, con An từ trong nhà bất chợt nhìn ra thấy Lệ Sa đang đứng ở trước cửa nó bèn đi ra hỏi

-Cô Lệ Sa...cô kiếm cô chủ Thái Anh hả.

Lệ Sa giật mình khi nghe tiếng con An gọi mình, cô bèn nở nụ cười ngại ngùng.

-À..An cho tôi hỏi có Thái Anh ở nhà không.

-Dạ có cô chủ đang ở trong đó mà có chuyện gì sao .

-À tôi...tôi định rủ Thái Anh đi hái điên điển không biết Thái Anh có rảnh không.

-Dạ...chắc là không được rồi tại cô chủ đang cùng với ông chủ bàn bạc với khách. Không ấy để con nhắn lại với cô chủ

Lệ Sa nghe vậy cũng không định làm phiền đến Thái Anh nên lên tiếng ngăn cản.

-Không..không cần đâu An. Thôi tôi xin phép về An đừng nói chuyện tôi tới đây tìm Thái Anh nha.

-Dạ..con biết rồi

Thế rồi Lệ Sa lẳng lặng đi về, mấy hổm rày không gặp được Thái Anh lòng cô cứ bồn chồn nôn nao lo lắng.

Lệ Sa về nhà rồi chèo xuồng theo mé sông để hái điên điển. Mùa này điên điển nhiều lắm hái không ngơi tay. Trên sông đám lục bình cứ lặng lẽ trôi theo con nước làm cho con sông quê nên thơ làm sao. Mới vừa hái một chút cũng đã đầy rổ, Lệ Sa bèn ngơi tay cô nằm trên chiếc xuồng của mình  rồi neo nó vào gốc cây ven sông gần đó. Khung cảnh thanh bình này làm Lệ Sa vô cùng dễ chịu. Lệ Sa từ từ nhắm mắt lại để hưởng thụ cảm giác trời ban. Trong tâm trí Lệ Sa cứ hiện lên ánh mắt nụ cười của Thái Anh làm tim cô xao xuyến. Cô chẳng hiểu đây là loại cảm giác gì, cô chỉ biết bản thân mình luôn muốn ở cùng Thái Anh, cảm giác cứ khó chịu khi thấy những thanh niên khác cứ lại gần làm quen với Thái Anh, khi ở cạnh Thái Anh cô lại vui vẻ hạnh phúc, không ở cạnh thì cứ bồi hồi nhớ nhung. Cô chẳng hiểu nổi tại sao lại có những cảm giác này. Cô chỉ biết rằng tâm trí và con tim cô luôn có bóng hình Thái Anh.

--------------------

Tầm chiều Thái Anh cũng đã bàn bạc công việc xong , cô liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà tìm Lệ Sa.

- Lệ Sa cô có ở nhà không Lệ Sa ơi.

Trân Ni cũng mới từ nhà thím năm về, nghe thấy tiếng gọi liền đi ra xem

-Ủa em hả Thái Anh, Lệ Sa chèo xuồng đi đâu rồi em ơi. Em muốn nói gì để chị nhắn lại cho

Thái Anh nghe nói không có Lệ Sa ở nhà tự dưng thấy hụt hẫng. Mấy ngày qua nhà cô buôn bán thuận lợi nhiều khách khứa đến nhà nhiều nên không có thời gian để đi chơi cùng Lệ Sa. Cô cũng giống với Lệ Sa, không được bên cạnh Lệ Sa lòng cô thấy buồn lắm.  Thái Anh bèn chào Trân Ni rồi cặm cụi đi tìm theo mé sông. Ở đây cũng được một thời gian nên Thái Anh cũng rành đường xá.

-Lệ Sa Lệ Sa ơi...-Thái Anh cứ thế mà gọi

Lệ Sa đang chèo xuồng về nghe thấy tiếng nói thân thương mà lòng cô rộn ràng. Cô nhanh chóng chèo xuồng nhanh đến nơi phát ra tiếng gọi

-Thái Anh Thái Anh ơi tôi ở đây nè.

Thấy Lệ Sa Thái Anh mừng như cá gặp nước nhanh chóng chạy về sát phía bờ.

-Trễ rồi cô đi đâu vậy.

-Tôi đi tìm cô chứ đâu. Cô chèo xuồng đi đâu vậy hả.

-Tôi chèo xuồng hái điên điển, Thái Anh muốn đi xuồng không ..

Nghe vậy Thái Anh mừng lắm nên gật đầu đồng ý, Lệ Sa từ từ đỡ Thái Anh xuống xuồng rồi từ từ chèo thuyền.

-Mấy hổm rày Thái Anh bận lắm hả-Lệ Sa ngỏ lời hỏi

- Đúng rồi, hổm rày tôi phải bàn bạc công việc với cha nên bận lắm.

- Bận vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi.

-Tôi muốn gặp mấy người được chưa

-Ý cô...-Lệ Sa vẫn chưa hiểu ý Thái Anh

-Lệ Sa có nhớ tôi không - Thái Anh bỏ qua câu nói của Lệ Sa mà tiếp tục hỏi tiếp. Cô chẳng biết tại sao mình lại mất kiểm soát mà hỏi những cây hỏi kì quặc này trước mặt Lệ Sa.

-Thái Anh...tôi....- Lệ Sa như bị nói trúng tim đen, cô nhớ Thái Anh lắm chứ nhưng làm sao có thể nói ra được đây

-Tôi thì nhớ Lệ Sa, lâu rồi không được đi chơi cùng Lệ Sa nên tôi buồn lắm.

-Cô nói nhớ tôi-Trong lòng Lệ Sa như có hàng ngàn con bướm đang lượn bay, lòng cô phơi phới khi nghe Thái Anh nói.

Nhìn nét mặt ngô nghê của Lệ Sa khi nghe mình nói Thái Anh cảm thấy vui lắm. Cô biết mình đối với Lệ Sa là có một cảm xúc đặc biệt, bên cạnh Lệ Sa cô thấy hạnh phúc cảm thấy an toàn. Cô muốn bản thân cần làm rõ loại cảm xúc này.

Chèo được một lát mặt trời cũng lặn mất tâm, Lệ Sa chèo xuồng về nhà rồi đưa Thái Anh về

-Thái Anh nhớ ăn uống đầy đủ, làm việc nhiều mệt lắm phải ăn uống mới có sức mà làm việc. Hồi chiều tôi hái được mớ điên điển này nè tôi cho cô đó cô nhớ kêu An nấu canh chua mà ăn, ngon lắm.

-Tôi biết rồi Lệ Sa cũng vậy. Khi nào rảnh rổi tôi đến chơi với Lệ Sa

Nói xong Thái Anh bước vào nhà Lệ Sa cứ đứng đó mà nhìn theo bóng lưng em. Khi nào khuất bóng Thái Anh Lệ Sa mới quay bước đi về

Lệ Sa trở về đã thấy Trân Ni dọn cơm ra sẵn. Lệ Sa cũng tranh thủ tắm rửa rồi vào ăn.

- Sớm giờ em đi đâu vậy, Thái Anh có qua kiếm em.

-À em đi hái điên điển , rồi em gặp Thái Anh nên em chèo xuồng chở cô ấy .

-Rồi điên điển đâu

-Hehe...em cho Thái Anh hết rồi

-Tời ơi em hay quá ha

Cả hai cứ thế cùng ăn cơm vui vẻ nói cười. Ăn uống xong cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Vừa mới đặt lưng xuống được một lát Lệ Sa mở lời hỏi Trân Ni

-Chị Ni...đó giờ chị biết yêu là gì chưa.

Trân Ni cũng bất ngờ với câu hỏi của Lệ Sa

-Đó giờ chị chưa từng yêu ai nên chị không biết. Mà sao em lại hỏi như vậy.

-À..em muốn biết thôi mà. Nếu chị không biết vậy chị thử nghĩ xem cảm giác yêu ai đó là gì có được không ?

-Theo chị..nếu như em yêu một ai đó thì trong tâm trí và cả con tim em sẽ luôn có người đó. Lúc nào cũng muốn ở bên cạnh người đó, luôn mong muốn người đó được hạnh phúc.

Lệ Sa cứ thế im lặng mà nghĩ về từng câu từng chữ mà Trân Ni nói. Từng câu từng chữ giống như đang nói về cảm xúc của cô đối với Thái Anh.

-Chẳng lẽ mình đã yêu cô ấy rồi sao....

Thái Anh ăn uống xong cũng trở về phòng nghĩ ngơi. Con An đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng Thái Anh thì cô lên tiếng hỏi

-An..đó giờ em biết yêu ai chưa.

-Mèn ơi..em còn nhỏ xíu biết yêu là gì đâu.

-Vậy với em yêu là gì..

-Theo em hả....yêu thì...yêu là nhớ người ta là thích người ra, là muốn ở bên người ta..ủa bộ cô chủ thích ai hả sao nay hỏi em lạ vậy

-À...thì..chị hỏi cho biết thôi. Thôi em về phòng rồi ngủ đi trễ rồi
Con An nhanh chóng sắp xếp xong đồ đạc rồ rời khỏi phòng.

-Chẵng lẽ mình đã yêu rồi sao -Thái Anh nằm đó mà suy nghĩ, chẳng lẽ cô đã yêu Lệ Sa rồi chăng?

Đêm ấy đã có hai người cùng suy nghĩ về nhau, đã có hai trái tim hướng về nhau nhưng vẫn chưa thể thổ lộ với nhau. Chẳng lẽ họ đã thực sự yêu nhau rồi chăng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro