chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

 
-Khi đó ông ấy ra ngoài làm ăn trở về thì mẹ lớn đã sinh_ Hắn thở dài vì nhờ chuyện đó mà đã có bí mật trong ngôi nhà này.
-Vậy có khi nào là Calvin báo thù không?_ Nó cho rằng có thể Calvin vì hận Yan gia nên đã làm điều này.
-Không thể nào, anh ấy không thể tự hại mình…_Hắn đang nhắc nhở nó rằng Calvin cũng là kẻ bị hại.
-Em luôn cảm thấy Calvin có chút không bình thường _ Nó vẫn luôn nghi ngờ Calvin

-Lần em gặp anh ấy trong phòng là bởi vì cậu ấy đang nói chuyện với bà quản gia…vì tránh bị em phát hiện nên cậu ta mới nói nhiều điều đáng sợ làm cho em sợ…và bắt em nhanh chóng rời khỏi đó để bà quản gia có thể rời khỏi đó
-Khi đó bà ta đã núp trong phòng sao?_Nó lúc này mới vỡ lẽ ra được tất cả mọi chuyện
-Phải_ Hắn mỉm cười gật đầu
-Thì ra là như vậy….tức là…Calvin không phải thủ phạm…Serena thì đã chết. Bây giờ, chỉ còn lại bà quản gia, Danson, bà Yan và Rainie…nhất định trong những người này có một người đang giở trò…
Nó cũng bắt đầu sáng suốt hơn khi biết được bí mật về thân thế của Calvin, bí mật của thân thế Calvin đã phá vỡ đi sự nghi ngờ rằng lời nguyền có thật trong lòng của nó.
-Gui!Bây giờ ngôi nhà này càng lúc càng nguy hiểm…em phải luôn sát cạnh anh có biết không?Bất cứ những người nào trong ngôi nhà này bây giờ cũng có thể là hung thủ giết người…dù cho đó là quản gia, Rainie…em cũng không thể tùy tiện gặp mặt họ riêng với nhau _ Hắn nắm chặt lấy tay của nó mà dặn dò.
-Em hứa với anh!_Nó khẽ gật đầu
Một ngày khủng khiếp lại trôi qua trong căn biệt thự của Yan gia, nơi mà lời nguyền đang dần có hiệu lực ám lên ngôi nhà của họ. Những thành viên còn lại trong nhà họ Yan bây giờ ai cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Và họ tự hỏi bao giờ sẽ đến phiên họ?
-Ya Qi, anh có thể phù hộ cho em mau chóng tìm ra thủ phạm không?Em biết anh cũng chết rất oan ức…em là kẻ có tội với anh…đáng ra không nên cầu xin gì?Nhưng em cần bảo vệ hai người mà em yêu quý nhất…
Hắn đang đứng bên cạnh đàn của Ya Qi và thầm khẩn nguyện, lấy chiếc khăn và thùng nước hắn đang lau chùi những vết máu trên phím đàn mà Calvin đã phun ra. Phải chăng lời cầu khẩn đó của hắn đã bắt đầu ứng nghiệm…
-Tại sao ở đây lại có một kẻ nhỏ…_Hắn lom khom lau chùi dưới bệ đàn thì thấy một cái gì đó rất lạ ở đó, bên trong hình là rỗng _ Mình thường đến đây lau chùi tại sao không phát hiện ra chứ?
Hắn khó hiểu vì bao năm qua cây đàn này vẫn do hắn lau chùi, nhưng hắn lại không phát hiện ra ở dưới cái bệ đàn có một chỗ rỗng toét khi gõ vào nó vang lên tiếng. Hắn cảm thấy nên cuối nhẹ đầu xuống và quan sát kỹ, quả nhiên nhìn thật kỹ sẽ thấy một cái khe rất nhỏ chỉ cần đẩy nhẹ ra thì bên trong sẽ có một cái hộc rỗng bên trong có đựng một thứ gì đó…
-Aaron!_Nó đi dài trên hành lang và khẽ gọi tên hắn _ Anh ấy đi đâu rồi?
Sau khi ngủ một giấc thức dậy thì nó lại không thấy hắn bên cạnh, nó chỉ biết trách bản thân mình từ khi có thai đến giờ cứ buồn ngủ mãi, đặt lưng xuống là ngủ không biết đến gì nữa. Thời gian chăm sóc quan tâm hắn cũng không có, nó biết hắn đang chịu rất nhiều áp lực nhưng lại không giúp được gì cho hắn.
-Gui!_Danson khẽ gọi tên nó làm nó quay đầu lại
-Em đi đâu vậy?_Danson khẽ hỏi nó một cách nhiệt tình
-Em đi tìm Aaron _Nó mỉm cười nhẹ
-Vậy sao?Khi nãy anh thấy cậu ấy ở phòng nhạc_ Danson mỉm cười nhẹ với nó
-Em đi tìm anh ấy_Nó khẽ mỉm cười như cám ơn Danson
-Anh đưa em đi_ Danson tỏ ra nhiệt tình với nó
-Cũng được_ Nó không từ chối thiện ý của Danson
Nhưng khi đi bên Danson nó có cảm giác hơi kì lạ, bình thường không phải Danson rất ít khi giao tiếp với nó tại sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Lòng nó dâng lên một cảm xúc bất an, hắn đã dặn dò nó rất kỹ nếu như không có chuyện gì không được rời khỏi phòng và không được đi theo ai trong bất cứ những người trong căn nhà này bởi vì tất cả họ điều rất đáng nghị.
-Danson, anh có việc hay là đi trước đi!_ Nó dừng chân lại mỉm cười nhìn Danson
-Danson khẽ thở dài _Bây giờ, trong ngôi nhà này đâu đâu cũng nguy hiểm…anh lo lắng cho sự an toàn của em_ Danson tỏ ra rất quan tâm đến nó.
-Không sao đâu, đây đến phòng nhạc không xa …chắc không sao_Nó mỉm cười cố gắng từ chối thiện ý của tốt của Danson.
-Vậy anh đi trước…_Danson cũng không miễn cưỡng nó cậu bước đi
Bất chợt, nó cảm thấy hơi choáng và Danson vội bước đễn đỡ lấy nó…
-Em không sao chứ?_Danson nhìn nó lo lắng
-Không sao_ Nó đẩy nhẹ Danson ra tỏ ra ngại ngùng
-Em không khỏe sao?_Danson nhìn vào khuôn mặt của nó hơi xanh xao bởi vì nó mang thai nên ăn uống không được
-Không sao, em vẫn rất ổn tại vì dạo này có nhiều việc xảy ra nên thường hay bị mất ngủ _ Nó mỉm cười nhẹ tìm cái cớ để che dấu việc mình có thai, hắn đã dặn nó không được nói việc nó đang mang thai cho bất kì ai biết để tránh gặp nguy hiểm.
-Vậy anh đi trước, nếu có gì không ổn đến tìm anh _Danson còn tỏ ra nhiệt tình quan tâm trước khi rời đi
Khi Danson đi được vài bước thì nó nhìn thấy dưới đất có một tờ giấy, nó cuối nhẹ xuống nhặt lên.
-Đây là gì vậy?_Nó tròn mắt nhìn tờ giấy trắng bên trong có một ít bột màu hồng hồng…
Danson nghe tiếng của nó vì cậu vẫn chưa đi xa thì quay đầu lại và thấy nó đang cầm một tờ giấy. Cậu vội vã bước đến cầm lấy tờ giấy trên tay nó mỉm cười.
-Cẩn thận đó đừng đụng vào đây là thuộc chuột_ Danson mỉm cười nhìn nó
-Của anh sao?_Nó tròn mắt nhìn Danson
-Trong phòng có nhiều chuột nên anh mới mua về diệt_ Danson mỉm cười _ Đáng lẽ xong rồi nên vứt đi…nhưng lại quên mất_ Danson cầm lấy tờ giấy dính bột hồng hồng đó và đi thật nhanh làm cho nó cảm thấy rất kì lạ.
Nó không suy nghĩ nhiều mà đi đến phòng nhạc và tìm hắn, đúng như những gì Danson nói hắn đang ở đó. Nhưng tại sao hắn lại đóng kính cửa?
-Aaron!Aaron!_Nó lo lắng đập mạnh cửa vì sợ hắn sẽ xảy ra chuyện
-Là em sao?_Hắn bước ra mở cửa
Nhìn thấy hắn nó mới thở phào nhẹ nhõm _Em cứ sợ…anh xảy ra chuyện..
-Không có gì, anh chỉ đến lau chùi cây đàn này thôi…xong việc rồi chúng ta về phòng thôi.
Hắn mỉm cười đi đến đỡ nó quay về phòng, lúc này trong bóng tối có một cặp mặt đang quan sát theo họ.
-Đã bảo em đừng đi lung tung_ Vừa về đến phòng hắn đã mắng nó
-Em không thấy anh nên lo lắng_ Nó cuối mặt xuống và chu cái mỏ nũng nịu
-Anh chỉ lo cho em…_Hắn thở dài _ Em đói chưa?
-Nó khẽ mỉm cười gật đầu _ Dạo gần đây cứ đói liên tục nhưng mà lại ăn không được nhiều..vài món tanh quá…anh không được gì hết_ Nó nhíu mày nhìn hắn kể lại cái khẩu vị đã đổi của mình từ khi mang thai.
-Không sao, em thích ăn gì lát anh sẽ dặn người làm …bác quản gia bây giờ không có ở đây. Bà ấy lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh của Calvin…mong cậu ấy có thể mau chóng tỉnh lại_ Hắn đang nhắc đến bà quản gia cũng chính là mẹ ruột của Calvin, sau khi Calvin gặp nạn đưa vào bệnh viện bà ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu.
-Em tin là Calvin khi tỉnh lại nhìn thấy bác ấy bên cạnh sẽ tha thứ và thông cảm cho những gì bác ấy làm.
Hắn khẽ gật nhẹ đầu bởi vì hắn cũng đã nghĩ như vậy, bác quản gia cũng vì thương chủ của mình nên mới phải đưa núm ruột do mình sinh ra cho người khác. Bất cứ người mẹ nào cũng muốn con cái mình được những điều tốt nhất và cuộc sống no đủ. Chính vì điều này bác quản gia thà không nhận Calvin để cậu được làm thiếu gia trong gia đình giàu có còn hơn đi theo bà sống thân phận tôi tớ.
-Bác sĩ có bảo tại sao Calvin lại như vậy không?_Nó hỏi thăm tình hình của Calvin
-Họ vẫn chưa có kết quả_ Hắn thở dài vì chỉ cần tìm ra được nguyên nhân của Calvin thì không chừng họ sẽ lại có thể giải thêm một bí mật.
-Mong là mau chóng tìm ra kết quả_Nó chắp lại cầu nguyện
Hắn đi đến gần cánh cửa và khóa chặt lại đi về phía nó _ Anh có chuyện muốn nói với em…
-Là chuyện gì?_Nó cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và bất an của hắn.
-Anh…tìm ra …
-AAAAAAAAAAAAAAAA
Khi hắn định nói gì đó với nó thì họ nghe thấy tiếng la thất thanh của bà Yan, cả hai vội vã mở cửa phòng và đi nhanh về phía phòng của bà Yan.
Tình cảnh quen thuộc đang hiện lên trước mắt cả hai, bà Yan đang ôm đầu là hét và chỉ phía bức tường…
-Ả ta…ả ta đến…_Bà Yan một tay ôm đầu và một tay chỉ về phía bức tường không có gì và ánh mắt không thoát khỏi sự hoảng loạn_ Tránh ra…tránh ra…
-Dì..dì làm sao vậy?_Hắn bước đến kéo lấy tay của bà Yan
Bà Yan sợ hãi đẩy mạnh hắn ra _ Đừng lại đây, không phải tôi…tôi sẽ chôn cất cô cẩn thận…_Bà Yan bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu liên tục xuống dưới chân hắn làm hắn thấy rất kì lạ
-Aaron, bà ấy bị ảo giác …_Nó khẽ lên tiếng
Cả hai thật sự không thấy gì ngoài căn phòng rộng lớn đồ với đồ và chỉ có mình bà Yan hiện diện trong căn nhà này ngoài ra không có ai nữa.
-Có cần đưa dì ấy đến bệnh viện không?_Danson lo lắng nhìn Aaron
-Chắc phải như vậy.
Hắn đi đến gần chỗ của bà Yan định dìu bà đứng dậy nhưng bà đột nhiên đẩy mạnh hắn ra và chạy về một góc và run lên.
-Đừng….đừng….đi đi…đi…_Bà sợi hãi run lên
-Tại sao bà ấy lại trở nên như vậy chứ?_Hắn khó hiểu nhìn Gui và Danson
-Em cũng không biết…có khi nào là do xảy ra quá nhiều chuyện cho nên.._Danson nghi rằng bà Yan do bị kích động nhiều quá nên thần trí dần không còn minh mẫn nữa.
-Cứ để bà ấy bình tĩnh lại, ngày mai chúng ta hãy tính.
Hắn kéo lấy tay nó đi về phòng, Danson cũng nối bước theo họ khi cánh cửa khép lại thì ánh mắt của bà Yan cũng biến đổi đi lạ thường.
………

-Khi nãy hình như anh định nói gì với em đúng không?_Trở về phòng nó chợt nhớ đến điều dở dang mà hắn vẫn chưa nói xong với nó.
Hắn cẩn thận đóng cánh cửa phòng lại và kéo nó ngồi xuống giường đưa ra cho nó một tờ giấy trắng có dính một ít bột hồng hồng trên đó.
-Đây là thứ đầu tiên anh tìm thấy khi lau chùi cây đàn, nó bị kẹt ở trong một góc kẹt..
Vừa nhìn thấy tờ giấy thì một dòng ký ức lập tức quay về trong não của nó, tờ giấy này nó đã thấy khi Danson vô tình làm rơi.
-Đây là thuốc chuột mà Danson mua để diệt chuột_ Nó khẽ lên tiếng
-Thuốc chuột?_Hắn ngạc nhiên khi nghe nó nói
-Đây không phải là thuốc chuột_Hắn lập tức phản ứng lại
-Nhưng không phải Danson đã nói đây là thuốc chuột sao?_Nó khó hiểu khi hắn lại phủ nhận lời của Danson.
-Cậu ta đã nói với em đây là thuốc chuột sao?_Hắn bắt đầu cảm thấy có điều lạ thường..
-Phải…anh ấy bảo đó là thuốc chuột…_Nó khẽ gật đầu
-Đây không phải là thuốc chuột, thứ màu hồng này chính là chu sa…một loại thuộc tính của thủy ngân vì trong nó thủy ngân chiếm đa phần _Hắn bắt đầu phân tích và nói cho nó biết
-Thứ này có tác dụng như thế nào?_Nó khó hiểu nhìn hắn
-Theo anh đọc sách thì thứ này có thể bào chế thành thuốc có rất nhiều tác dụng như giải nhiệt và an thần, trấn kinh. Nó cũng được dùng như là một loại thuốc để làm giảm tác động của tim mạch nhanh, trấn an và điều trị chứng mất ngủ, điều trị viêm họng v…v….
-Nó có nhiều công dụng vậy sao?_Nó mỉm cười khi hắn lại cho nó học hỏi thêm được một thứ bổ ích
-Nhưng thứ này nếu như uống quá nhiều hậu quả sẽ không thể tưởng được …bởi vì nó có độc tính rất cao_ Hắn nhíu mày nhìn nó nói về sẽ độc hại mà chu sa thủy ngân mang lại.
-Sao lại như vậy chứ?Không phải nó rất tốt hay sao?_Nó khó hiểu nhìn hắn
-Đúng là rất tốt…nhưng chỉ có thể dùng ít…còn dùng quá nhiều thì sẽ dẫn đến hậu quả như nhức đầu, choáng váng, đôi khi tạo ra ảo giác do đa phần máu trong cơ thể bị độc của thủy ngân dần thấm vào…_Nói tới đây hắn nhìn lấy nó vì nó đang cũng bắt đầu suy nghĩ và nhận ra điều gì đó..
-Serena trước lúc chết cũng có những biểu hiện ảo giác, Angela cũng vậy…Calvin thì đột ngột hơn…_Nó đang từ từ nhớ đến những biểu hiện của những người chết trước đây
-Calvin nhất định cũng bị thứ này…nhưng có lẽ không tạo ảo giác bới vì cậu ấy thường uống say khức..
-Có kẻ bỏ chu sa vào bình rượu của Calvin…vì anh ấy có sở thích là tối nào cũng uống đến say khức _Nó lúc này mới từ từ nhận ra mưu đồ của kẻ giết người này.
-Đúng, Angela thường phải uống thuốc giảm đau mỗi tuần vì vết thương ngay mặt hành hạ làm nó đau nhức không ngủ được…Serena phải uống thuốc ngủ kinh niên vào mỗi đêm mới ngủ được
Hắn bắt đầu phân tích từ thứ một, mỗi thứ điều có móc xích với nhau và chúng dần đưa đến một đầu mối chung chính là..
-Danson_ Cả nó và hắn cùng đồng thanh nhìn nhau
-Đúng vậy, bây giờ em chợt nhớ ra…khi đó Danson đã gọi em bằng “Gui” thật kì lạ…đáng ra anh ta nên gọi là em là Tiểu Khiết_ Nó bắt đầu thấy kì lạ bới vì ngoài nó và hắn cùng với bà Yan ra thì trong nhà không ai biết thân phận thật sự của nó bởi vì bà Yan vẫn chưa tuyên bố với mọi người chuyện nó giả mạo.
-Tại sao cậu ta lại biết tên của em?_Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ
-Bà Yan trước đây từng nói với chúng ta…bà ấy không giết vị hôn thê của anh…_ Nó chợt nhắc lại lời của bà Yan từng nói
-Đúng, anh chỉ nhờ thám tử điều tra…và kế quả đem về chính là dì đã giết cô ấy…Nhưng bây giờ nếu như nghĩ lại…Danson đứng phía sau thao túng tất cả mọi chuyện để anh lợi dụng anh giúp cậu ta tạo điều kì lạ trong nhà…thì…cậu ta có thể chính là…kẻ đã giết chết Tiểu Khiết..
Hắn bắt đầu thấy rùn mình khi nghĩ đến kế hoạch hoàn hảo của Danson. Trong nhà, mọi người luôn nghi ngờ Serena và bà Yan nhưng không ai ngờ rằng kẻ đó chính lại là Danson.
-Nhưng vì cái gì chứ?_Nó khó hiểu nhìn hắn
-Có thể là vì kho báu hoặc là vì nguyên nhân gì đó…_Hắn bắt đầu ngồi xuống và chống ta lên trán gục đầu xuống _ Nếu như mọi chuyện được phơi bày ra thì Danson thật sự đã làm nhiều điều đáng sợ…_Hắn cảm thấy đau lòng bởi vì xưa nay Danson vẫn là người tốt bụng và biết an phận nhất trong nhà chưa bao giờ làm mích lòng ai cả.
-Chúng ta làm sao đây Aaron?_Nó lo lắng nhìn hắn
-Anh nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này…e là…Danson đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta biết được chuyện của cậu ta…
-Nhưng làm sao chúng ta đi..?_Nó lo lắng níu lấy tay của hắn..
-Đã đến lúc nên lấy thứ này ra để trao đổi sự tự do cho anh và em
Hắn lấy ra trong túi một mảnh vải da và nó tròn mắt đầu ngạc nhiên…đó chính là vật mà hắn đã tìm được dưới bệ cây đàn.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cả họ Yan lại chìm sâu vào giấc ngủ. Thì lúc này, có hai kẻ lén lúc rời khỏi phòng và đi về phía phòng của bà Yan..
-Đừng lại đây!_Bà Yan nghe thấy tiếng mở cửa thì bất giác hốt hoảng và co người lại đầy sợ hãi.
-Hắn khép chặt cánh cửa lại và nắm lấy tay nó đi về phía của bà Yan _Đừng giả vờ nữa, chỉ có tôi và bà thôi.
Nó tròn mắt nhìn hắn khi hắn lại cho rằng bà Yan đang giả vờ điên khùng…
-Đừng lại đây…đừng lại đây _Bà Yan vẫn ánh mắt hoang dại và đầy sợ hãi co người lại
-Nếu bà cứ giả vờ như vậy…tôi sẽ đem tấm bàn đồ này đốt đi_ Hắn lấy ra trong túi tấm vải da và cầm sẵn một cái bật lửa mở lên..
-Đừng!
Bà Yan đứng bật dậy định giật lấy tấm bản đồ khi thấy hắn có ý định muốn đốt đi. Nhưng hắn đã nhanh chóng đưa lên cao không cho bà Yan có cơ hội chụp lấy.
-Cậu muốn gì?Đưa tấm bảng đồ đây_Bà Yan trừng mắt nhìn cả hai, quả nhiên bà ta không hề bị điên.
-Sao anh biết bà ta không bị điên?_Nó khó hiểu nhìn hắn
-Một người đàn bà thông minh tính toán mọi thứ thật kỹ lưỡng như vậy…sao có thể nói điên là điên…hơn nữa…tôi tin rằng bà luôn cẩn thận với tất cả mọi người trong nhà này….chỉ là bà đang giả vờ để cố thoát nạn…_Hắn nhỏe miệng cười vì hắn quá hiểu lòng dạ của người đàn bà này.
-Cậu thật thông minh…_Bà Yan mỉm cười nhẹ nhìn hắn _ Ta biết có kẻ đang giở trò…nên ta phải tìm cách kéo dài thời gian…
-Chúng ta đừng nói nhiều nữa…tôi biết căn nhà nhỏ phía sau Yan gia ở đó có một chiếc xe. Tôi muốn chìa khóa của chiếc xe đó Chúng tôi muốn rời khỏi nơi này…_Hắn nhìn bà Yan đề nghị
-Cậu muốn lấy tấm bảng đồ trao đổi với ta_ Bà Yan nhìn hắn
-Phải, tôi không cần vàng bạc gì cả…chỉ muốn chìa khóa xe mà bà đang giữ_ Hắn nhanh chóng đưa ra điều kiện với bà Yan
-Nhà vẫn còn rất nhiều xe mà, cậu cũng xe cho bản thân mình mà.._Bà Yan nhỏe miệng cười đầy ẩn ý.
-Bà tưởng tôi không biết sao?Tất cả xe trong nhà bánh xe điều bị người ta đâm thủng…kẻ đó không muốn ai rời khỏi Yan gia này…ngay cả cánh cổng nhà…cũng có cài chuông báo hiệu chỉ cần ai đi ra gần đến cổng thì nó sẽ reo lên…kẻ làm điều này chỉ có bà mà thôi_ Hắn lạnh lùng nhìn bà Yan
-Được, ta sẽ giao cả chìa khóa xe và chìa khóa cổng sau cho cậu…chỉ cần ta có thể xác nhận đây là tấm bảng đồ thật _ Bà Yan lập tức đồng ý với hắn
-Bà muốn chúng tôi đi tìm kho báu với bà ngay bây giờ sao?_Hắn thấy lo lắng
-Phải…chỉ cần tìm ra trong đêm nay…ta sẽ đưa chìa khóa cho cả hai rời khỏi nơi này ngay_ Bà Yan nhìn cả hai nói chắc chắn
Có thể tin người đàn bà này được không?Hắn đã tự hỏi bản thân nhiều lần như vậy. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác hắn đành phải đi theo bà ta tìm kho báu để cùng Gui nhanh chóng rời khỏi nơi này. Khi họ vừa mở cửa phòng ra thì bên ngoài đã có kẻ đang đứng đợi họ…

End chap 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro