CHAP 8: <<>>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 8: <<<HỌC VIỆN HẮC ĐẠO - P2>>>

Học viện Hắc Đạo là nơi tất cả học sinh có thể học từ cấp I lên đến cấp II, cấp III, và có thể tiến thẳng vào Đại học Hắc Đạo nếu thành tích xuất sắc. Ngoài những truyền thống lúc khai giảng, học viện còn có rất nhiều buổi hoạt động ngoại khóa tính vào một môn học cho học viên.

Trên con đường từ cổng trường tiến thẳng vào học viện, các học viên cũ tổ chức các hoạt động chào đón học viên mới hết sức vui nhộn. Không khí vui vẻ ngày tựu trường như xua đi cảm giác lo sợ, khó chịu của mọi người lúc còn ở trên xe.

Nó hớn hở kéo tay hết người này đến người khác chạy lòng vòng quanh. Hư Nguyên lo lắng nhìn theo cô em vô ưu vô lo này của mình sẽ sống như thế nào trong cái thế giới đầy đen tối này.

-Anh Hư Nguyên, xem này xem này... Chiếc mũ đó thật đẹp a~ - Nó cất tiêng nói trong veo phá vỡ sự tĩnh lặng trong tâm hồn của Hư Nguyên, chỉ chỉ về phía anh chàng đang đội chiếc mũ phù thủy đầy màu sắc.

-Tiểu Thỏ, đừng đùa nữa. Đi thôi. - Hư Nguyên lo lắng, kéo cô em rắc rối sớm thoát khỏi nguy hiểm dang cận kề.

Còn chưa kịp hành động thì cả lũ tụi nó đã bị một đám người bao quanh. Hư Nguyên thầm than một tiếng, rồi đưa mắt về phía những người còn lại. Nhìn thấy sắc mặt đầy u ám của mọi người, anh nhoẻn miệng cười.

-Oh... Mấy thiếu gia, tiểu thư đằng kia xinh quá.

-Qua đó xem, qua đó xem.

-A~ Lại có mỹ nhân đến rồi.

-Năm nay học viện chúng ta sẽ có nhiều thủ lĩnh lắm đây.

-Kia chẳng phải là thiếu gia Hư Nguyên với thiếu gia Nhậm Hoàng sao?

-A~ Còn có mấy vị Nguyệt tử nữa kìa.

...

Những câu nói, những lời bàn tán vang lên phá vỡ không gian náo nhiệt của mọi người. Tất cả đưa mắt liếc nhìn về phía cổng, nơi tụi nó đang đứng.

Mọi người đưa mắt liếc nhau, rồi cùng hướng về phía thân ảnh nhỏ bé đang run lên từng đợt. Sau câu nói của một cô gái, mọi người biết chắc sẽ có đại họa sắp xảy ra, vội lùi mấy bức về phía sau.

Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy có phản ứng, Tố Như tò mò vỗ nhẹ lên vai nó. Đôi tay của Tố Như lơ lửng giữa không trung khi nghe ai đó cất tiếng cười rũ rượi. Thân hình bé nhỏ ngồi thụp xuống, ôm bụng cười to mấy tiếng làm đám đông hoản sợ vội tản ra.

-Chúng ta chạy thôi. - Hư Nguyên hiểu với tính cách của em mình, khi nó cười như vậy chắc chắn tai họa anh phải giải quyết sẽ không nhẹ.

Nghe được lời cảnh báo từ Hư Nguyên, không ai bảo ai cùng nắm tay lùi lại phía sau thêm mấy bước nữa, rồi dùng lại chờ hành động của con người đang mất kiểm soát trên kia. Tất cả ánh mắt nhìn chăm chăm vào nó.

Cảm nhận được những tia nhìn không mấy thiện cảm của cả nhà, nó ngước gương mặt ra phía sau cười méo một cái, rồi bật người dậy tiến về phía đám người đang dần tản ra trước áp lực từ nó.

Bỗng trong đám đông, một cô gái trang điểm lòe loẹt cất tiếng:

-A~ Thiếu gia Duy Phong kìa.

Hưởng ứng tiếng kêu gọi của cô gái, đám đông vội chạy ùn ùn về phía cổng. Trong đám hò hét loạn xạ kia, nó hiếu kỳ nhón nhón chân nhìn xa xa. Những chiếc xe sang trọng, những bộ âu phục trang trọng, những chàng trai đẹp tựa sao băng bước xuống càng làm đám đông thêm hỗn loạn.

Trong đám đông hò hét, cả đám nghe được dăm ba từ:

-A~ Thiếu gia Trạc Thân hôm nay mặc màu trắng mới cuốn hút làm sao.

-Có lẽ là cô gái lúc nãy. - Nó lẩm nhẩm.

-A~ A~ Còn có cả thiếu gia Thiên Tuấn, Thiên Long nữa.

-Nhưng còn thiếu gia Duy Phong đâu?

-Không thấy.

-Có lẽ hôm nay thiếu gia ấy không đi học.

-Kia rồi, kia rồi. Thiếu gia ấy ở kia.

Nó nhón nhón chân, vịn vào bờ vai của Hư Nguyên nhảy lên mấy cái cố nhìn rõ nhân vật nổi tiếng nào đang xuất hiện. Từng gương mặt, từng cử chỉ được nó xem xét cẩn thận.

-Ui da... Đau vai quá Tiểu Thỏ ah... - Hư Nguyên ngước gương mặt mếu máo về phía sau nhìn cô em, mong con nhỏ sau lưng kia sẽ thôi cái trò nhảy lên nhảy xuống như vậy nữa.

Nó cười xuề xòa, lấy tay phủi phủi rồi chỉnh lại chiếc áo khoác cho anh nó, tỏ vẻ hối lỗi. Hư Nguyên mở miệng cười to mấy tiếng vì biểu cảm hối lỗi của nó. Nhìn thấy biểu cảm này, cả đám càng cười to hơn.

Tiếng cười dần thu hút ánh nhìn của 4 chàng trai đang tiến vào học viện. Họ đi lướt qua nhau, nhận xét, bàn luận về nhau.

-Kia chẳng phải là Hư Nguyên và Nhậm Hoàng sao? - Thiên Long tò mò hỏi.

-Đúng vậy.- Thiên Tuấn liếc nhìn về phía tụi nó, chậm rãi trả lời.

-Còn những người đi cùng là ai? - Trạc Thân cũng cảm thấy chủ đề này rất thú vị, liền chen vào.

-Nghe nói trong số đó có 5 vị Nguyệt tử, ngoài ra còn có cả nàng công chúa của chúng ta. - Thiên Tuấn tỏ ra là người am hiểu tình hình giải thích giúp bọn họ.

-Thật sao? - Cả Thiên Long và Trạc Thân cùng tỏ ra ngạc nhiên về câu nói này.

Dù không tham gia vào câu chuyện của đám ngườii ở phía sau nhưng đôi chân đang bước đi đằng trước cũng chậm lại. Duy Phong quay đầu hỏi một câu liền đi trúng vào mục đích:

-Công chúa đó là ai?

-Cậu thật sự không biết sao anh bạn? - Thiên Tuần cười cười, tiến lên mấy bước vòng tay qua vai Duy Phong hỏi với vẻ thích thú.

-Ukm.

Nhận được câu trả lời không mấy hài lòng, Thiên Tuấn đành giải thích:

-Cô ấy là vị hôn thê của chúng ta. Trong số 6 người chúng ta sẽ có một người được cô ấy lựa chọn. Cô con gái của Thần nữ đương nhiệm Hạ Thiên An, cũng chính là người kế nhiệm vị trí Thần nữ đời tiếp theo.

-Tôi không quan tâm. - Duy Phong liếc nhìn Thiên Tuấn rồi đi thẳng.

-Nhưng cậu nên biết tên cô ấy chứ? - Thiên Tuấn cảm thấy nói chuyện với người bạn này thật thú vị, vội nhướn cổ lên nói với theo.

-Là ai vậy anh? - Thiên Long cũng khá bất ngờ về tin tức này, vội chạy đến níu tay anh trai mình lại hỏi.

-Nghe nói tên là Bạch Tiểu Thỏ, con gái duy nhất của Gia chủ kế nhiệm Chiến binh tộc Bạch Tuấn Minh và Thần nữ Hạ Thiên An.

Dừ đã đi khá xa nhưng cái tên ấy, cái tên vẫn luôn được gìn giữ ấy đã kéo đôi chân đang đi kia phải dừng lại.

-Cậu nói cô ấy tên gì?

Cảm thấy bất ngờ về thái độ của Duy Phong, Thiên Tuấn cười mờ ám, nhắc lại cái tên đó một lần nữa, và chờ đợi biểu hiện của đại thiếu gia băng giá:

-BẠCH - TIỂU - THỎ.

Nghe được cái tên tưởng chừng như phải rất lâu mới có thể tìm thấy được chủ nhân của nó, Duy Phong như mở cờ trong lòng, trái tim này, mày nên tan băng ra rồi đấy. Nhưng đi theo nó luôn là một sự thật phủ phàng:

-Nhưng tôi đã cho người điều tra rồi, trong số học viên mới năm nay không có ai tên là Bạch Tiểu Thỏ cả. Có lẽ cô ấy muốn ở trong tối quan sát chúng ta nên đã dùng một cái tên khác. Nhưng việc cô ấy có mặt trong trường này là sự thật, bởi vì Hắc vương gia chủ đã ra lệnh đối với tất cả các gia chủ. Người nào biết cô ấy ở đâu đều phải đưa về bởi vì chỉ còn 1 năm nữa, cô gái đó sẽ đưa ra quyết định của mình.

-Hết chuyện rồi sao? - Giọng nói lạnh lùng mang đầy nét lo lắng.

-Tôi chỉ biết có thế. Ông lão gia chủ Chiến binh tộc ấy giấu kín quá, nên đến beey giờ thông tin về cô ấy ngoài cái tên ra thì tất cả đều là con số không. - Thiên Tuấn cảm thấy khó chịu về thông tin người con gái đó quá ít ỏi.

-Chúng ta nên đi thôi. Còn phải sắp xếp lại để chuẩn bị ăn cơm nữa. - Duy Phong quay đầu, nở nụ cười.

-Ơ... Cậu hôm nay cũng muốn ăn cơ đấy ah... Chuyện lạ ngàn năm hiếm có nhak... - Thiên Long vui vẻ chạy theo bá cổ đứa bạn lạnh lùng hôm nay thay đổi bất ngờ.

~~~END CHAP 8~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pey