Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc này ở một bệnh viện bên Úc…

- Anh có thể lấy cho tôi liều mạnh hơn được không? - Vũ đang ho và hình như là có máu trên tay.

- Được rồi! Phiền cậu đợi tôi một chút? - Vị bác sĩ trẻ đang lấy thuốc.

- Này anh gì ơi, anh có thể lấy dùm tôi lọ thuốc bên cạnh anh được không? - Cô gái chỉ tay chỗ lọ thuốc vừa được để ra ngoài bục để tay.

- Ừm của cô đây! - Vũ quay lại đưa cho cô gái.

- Cảm ơn anh nhiều! - Cô gái nhẹ nhàng cười.

- Có cần tôi đưa cô về phòng không? - Nhìn cô gái ngồi trên chiếc xe lăn thật tội nghiệp.

- Không cần đâu anh cũng bị bệnh mà… - Cô gái thở gấp.

- Này anh! Thuốc của anh đây. - Bác sĩ gọi cậu ấy.

- À mà nếu có thể anh dẫn tôi đi dạo một lúc được không? - Cô gái nhờ thử.

- Được chứ! Nếu không phiền cô. - Vũ quay lại cười và đẩy xe cho cô ấy.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ và có vẻ hợp ý nhau nên mọi chuyện đều diễn ra nhẹ nhàng, thì ra cô ấy còn một người anh trai, anh cô ấy mất cha từ sớm nên phải ở cô nhi viện, sau đó thì mẹ cô ấy đã đón cậu ấy về, dù là anh em họ nhưng anh ấy rất tốt với cô ấy, có gì ngon hay tốt anh ấy đều nhường cho cô ấy, từ nhỏ cô ấy đã được chiều chuộng khi có được một người anh tốt như thế, nhưng chỉ vì một lần đi chơi và cô bị tai nạn không muốn có nên đã làm anh phải hủy đám cưới mà đến chăm sóc cô ấy, còn hứa sẽ ở vậy để nuôi cô ấy suốt đời, cô ấy rất thương anh nhưng không muốn anh vì mình mà không có cuộc sống riêng, bây giờ cô ước có thể khỏi bệnh để anh không phải lo nữa, còn không cô thà chết chứ không thể chịu đựng thế này được nữa, hoặc là…

- Ủa sao em lại ra đây? - Có một cậu con trai đang tiến lại chỗ của Vũ và cô ấy.

- Dạ em đi dạo một chút đó mà, anh không phải… - Đang nói nữa chừng.

- Là… Huy hả? - Vũ hơi bất ngờ.

- Vũ đây sao? Thật không thể tin vào mắt mình được, dễ thương thế này rồi à! - Huy luôn nói thật.

- Cậu cứ trêu tớ hoài… - Vũ không nghĩ anh trai cô ấy lại là Huy.

- Không tin là có ngày mình gặp lại cậu… - Huy cũng còn bồn chồn.

- Ừ tớ cũng thế…

Cô gái ngạc nhiên nhìn hai người vì không nghĩ là họ biết nhau…

- Ủa hai anh quen nhau sao?

- Ừm cậu ấy là bạn cùng phòng với anh ở cô nhi viện đó em? – Huy nhìn sang cô em gái.

- Thôi hai anh nói chuyện đi, em tự về phòng được… - Cô vui vì lâu rồi mới thấy anh cởi mở.

- Em về được thật chứ? - Huy hỏi.

- Được mà anh cứ làm như em còn con nít không bằng… - Nói xong cô ấy đẩy xe đi.

- Thế cậu dạo này sao rồi vẫn ổn chứ, mình nghe em cậu nói là cậu mới hủy hôn lễ - Vũ hỏi thăm.

- Mình khỏe, chuyện đó không quan trọng giờ mình chỉ muốn em mình hạnh phúc thôi. - Huy tâm sự.

- Cũng đúng! Mà còn cậu thì sao? - Vũ hỏi tiếp.

- Tớ thì sao chả được mà sao cậu không về thăm cô nhi viện thế? - Huy thì vẫn thường xuyên.

- À! Tớ có một số chuyện đột ngột quá nên quên bén luôn. - Vũ nghĩ là thế.

- Đừng nói cậu quên luôn Tú rồi nha? - Huy nhắc thử.

- Tú… mà từ khi tớ đi thì cậu ấy vẫn ổn chứ? - Giả bộ như chưa biết gì.

- Không hề! Còn thê thảm hơn cậu ngày trước? - Huy nhớ lại.

- Vậy sao? Lý do là gì chứ. - Vũ không tin lắm.

- Thì từ khi cậu đi, chuyện cậu với Tú ai ai cũng biết nên họ xem thường Tú đó mà. - Huy không muốn nhắc lại.

- Rồi sao nữa? - Vũ cảm thấy sao sao đó.

- Rồi Tú trở nên yếu đuối hơn, cứ thế mà bị họ chà đạp và nhất là Hân, không có cậu nên hắn đã chuyển sang đùa giỡn với Tú, làm nhục Tú… - Huy kể mà không thể kiềm được cảm xúc.

- Có thật là như thế không? - Vũ hỏi lại lần nữa.

- Cậu tin hay không thì tùy, nhưng cậu biết rồi đó một khi chuyện nhạy cảm mà lộ ra ngoài thì thiếu gì người suy nghĩ không đúng đắn… - Huy hiểu cảm giác đó khi phải chứng kiến.

- Thật là không thể tin được… - Vũ cảm thấy thương cho anh lắm.

Thì bỗng có một cuộc gọi… là số của Luân…

- Alo em nghe?

- Vũ à! Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa với em nhưng anh sẽ không bao giờ hối hận khi đã yêu em… - Luân đã suy nghĩ rất kĩ.

- Lời hứa? Khoan đã anh nói vậy là sao! - Vũ chưa hiểu.

- Không sao cả, nhưng chắc anh sẽ không thể ở bên cạnh em được nữa, thứ lỗi vì anh đã nuốt lời… - Tít… tít…

- Không?! - Vũ gào lên trong điện thoại.

- Ai vậy Vũ? Có chuyện gì à! - Huy thấy nét mặt Vũ có vẻ lo lắng.

- Là Tú, chuyện dài lắm mình sẽ kể cậu sau nhưng bây giờ anh ấy đang nghĩ điều gì đó dại dột… - Vũ đang suy tính.

- Cậu cứ bình tĩnh đi đã, mọi chuyện rồi đâu còn có đó, cậu xem thử có ai giúp được không? - Huy nghĩ cách.

Một lúc sau…

- Alo Nguyên hả? Mày đang ở đâu thế! - Giọng Vũ gấp rút.

- Ở chỗ anh Lâm, mà sao có chuyện gì à? - Nguyên đoán.

- Giờ tao không giải thích được, nhưng mày có thể tới chỗ anh Luân ngăn ảnh lại được không, tao nghĩ ảnh đang làm chuyện gì đó… - Vũ không kịp tạm biệt Huy mà đã lên xe ra sân bay.

- Được! Để đó cho tao. - Nguyên an ủi Vũ.

- Chuyện gì vậy em? Mình còn chưa nói xong mà… - Lâm còn muốn biết lý do của anh Hoàng.

- Cứ đi đi đã rồi em nói sau cho… - Nguyên kéo anh xuống nhà.

Sau khi tới nơi Nguyên thấy có một đám người mặt mày dữ tợn đang bao vây chỗ ở anh Luân, tính xông vào thì anh Lâm ngăn lại…

- Em muốn chết hả? Tay không sao chơi lại súng! - Anh quan sát rất tinh.

- Chứ bây giờ phải làm sao? Hay là mình gọi cảnh sát đi - Nguyên bắt đầu lo.

- Không được, làm như thế bọn chúng dễ manh động hơn. - Lâm đang tính cách.

- Chứ cứ thế này không ổn? - Nguyên nghe có tiếng xe khác chạy tới nên cho xe lách vô một bụi rậm.

- Ủa? sao Khôi lại tới đây, ruốc cuộc là có chuyện gì? - Nguyên lại hỏi bản thân.

Cả hai đang quan sát tình hình, thấy người đi từ trong cửa đi ra là Ngọc, có vẻ cô ta đang có mục đích gì đó khi báo động cho cả Vũ và Khôi, nhìn cách nói chuyện thì cô ta đang cầu xin Khôi điều gì đó nhưng bị từ chối, Khôi đang yêu cầu cô ta thả Luân ra và không được làm hại tới Vũ, nhưng không đơn giản như vậy, nếu Khôi không đồng ý cô ta sẽ khống chế Luân và giết chết Vũ, mọi chuyện trở nên căng thẳng.

- Được thôi! Tôi đồng ý, nhưng với một điều kiện. - Khôi rò xét cô ta.

- Điều kiện gì? - Ngọc đang muốn chắc chắn.

- Cô hãy buông tha cho anh Hoàng? - Ngoài nó ra thì Khôi nghĩ gia tài kết xù đó không ngoại lệ.

- Tại sao lại là anh ta? - Ngọc lại hơi bất ngờ vì nghĩ là Vũ hoặc Luân thôi.

- Cô không cần biết, chỉ cần cô đồng ý hay không? - Khôi hỏi lại.

- Được thôi! - Cô vui mừng vì sắp có tất cả.

Một tiếng sau khi bọn chúng đã vô trong, bên ngoài thật lỏng lẻo khi không có mấy tên canh gác nhiều…

- Được vô đi em… - Lâm ra hiệu.

Hai chúng nó lẻn vào và đánh ngất hai tên ngoài cổng rồi lôi vào một góc trong bụi, cùng lúc đó khi vừa xuống máy bay thì Vũ đã gặp phải bọn tay chân lần trước ở quán bar, nên cậu ta phải tìm cách chạy trốn khỏi bọn chúng, cậu ta chỉ biết chạy và chạy không nhìn lại, lao thẳng ra chiếc taxi chưa kịp xin lỗi vì dành chỗ đã lên nhưng quá gấp.

- Từ từ hẳn vào, có cái cửa sổ kìa anh… - Nguyên chỉ ra phía sau.

- Bàn tính đủ chưa hai đại ca? - Ngọc cùng với hai tên tay sai chỉa súng vào đầu Lâm.

- Chậc… - Nguyên bất động để bọn chúng trói cả hai.

Khi bị đưa vào trong thì Ngọc cho hai nó ngồi vào một cái ghế và trói tay hai chúng nó lại ra sau lưng…

- Sao hai cậu lại đến đây? - Luân ngước lên, khuôn mặt và thân xác anh bị xay xướt rất nhiều.

- Thì cứu người chứ còn làm gì… - Nguyên đáp trả.

- Tôi không mượn hai người bỏ mạng vì tôi… - Luân đang rất đau đớn.

- Ai nói… - Nguyên hơi lớn tiếng.

- Im đi mấy thằng chó… ồn ào quá… - Một tên đầu gấu quất roi vào người Nguyên.

- Mày dám… - Lâm gào lên.

- Cả mày nữa nín đi… - Hắn tiếp tục quất vào Lâm.

Cả hai phải chịu đựng những vết roi cứa vào da thịt như muối sát vào tim…

Khôi nhìn thấy nhưng không làm được gì, vì cần phải theo dõi Ngọc thêm một chút nữa, thừa lúc sơ hở mà hành động, nghĩ vậy nên cậu vẫn chưa ra tay…

- Tôi xin lỗi… - Luân nhìn hai người đau khổ vì mình.

- Chúng nghĩ chúng là ai… - Thật ra trong túi Nguyên có sẵn một con dao.

- Người cậu xin lỗi phải là Vũ kìa… - Lâm hiểu ý Nguyên nên cố với tay vô túi Nguyên.

- Suỵt… - Nguyên ra hiệu.

Tên đầu gấu lại đi vô, nhìn mặt hắn thật gian tà và hung ác, Nguyên hứa là sẽ đập bầm dập hắn mới thôi, chứ không nó sẽ không phải họ Tôn…

Còn về phía Vũ, sau một hồi chạy đua xe bốn bánh lạng lách trên xa lộ, cậu thật may vì anh tài xế còn trẻ nên quá dư sức để cắt đuôi bọn chúng, cậu đưa tiền và nhờ anh ta gọi cảnh sát dẫn tới đây sẽ tốt hơn, anh tài xế tốt bụng dặn cậu cẩn thận và hứa sẽ đưa viện trợ tới càng nhanh càng tốt…

Cậu linh tính rằng mọi thứ đang nguy hiểm, nên cần phải quan sát tình hình rồi mới hành động, nhưng cậu không biết rằng đang có người theo dõi mình từ phía sau, cậu thấy Khôi đang bên ngoài cửa nên giả tiếng sáo mà cậu với Khôi hay ra hiệu…

- Bên trong sao rồi? - Vũ hỏi Khôi, khi hai người ra một chỗ đủ xa để không ai nghe thấy.

- Nguyên và cả Lâm đều bị bắt rồi… - Khôi lo lắng.

- Sao cơ… - Vũ cần bình tĩnh.

- Bây giờ anh cứ bình tĩnh, em sẽ dụ Ngọc khỏi đây rồi anh hãy tùy cơ ứng biến! - Khôi nghĩ thế.

- Được rồi! Anh tin cả vào em đấy… - Vũ càng cảm thấy sợ hơn thì lại phát ho.

- Ai đấy… - Tiếng tên đàn em đang tiến lại gần.

- Là tao… giải quyết chút đó mà… - Khôi nói ác tiếng ho của Vũ.

- … - Máu trên tay Vũ làm Khôi lo nhưng vẫn phải quay lưng lại nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro