Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Khải An đã trở lại, Thoại Mỹ không dám nói cho y, vẫn ôm mộng tưởng, mộng tưởng làm thê tử của y, mộng tưởng về sau y sẽ không để ý đến chuyện này.

Nàng ngày ngày trông ngóng đến đại hôn, cùng lúc đó, hoàng tử của tộc Cổ Lạc dẫn sứ giả vào kinh, thương thảo chuyện chỉnh lý cống phẩm năm sau. Mấy chuyện quốc gia đại sự nàng không quan tâm, nhưng cũng nhờ nó mà cung đình thiết yến tiệc, nàng có được cơ hội quang minh chính đại gặp Kim Khải An.

Ngày ấy Thoại Mỹ trang điểm mất đến hai canh giờ, cài trâm ngọc hoa trên búi tóc, mặc váy lụa Đông Dương, càng tôn được sự thanh mảnh của vóc dáng, đeo khăn che mặt bằng lụa mỏng, tựa như thoát xác thành tiên. Tất cả, chỉ dành cho An lang của nàng chiêm ngưỡng.

Ai ngờ, ánh mắt âm trầm trên nghế rồng đã khóa chặt lấy nàng từ lúc nàng tiến đến bàn. Nàng theo An lang ngồi xuống, cố gắng né tránh tầm mắt đó.

Tiệc rượu qua được hơn nửa, Kim Khải An nhỏ giọng hỏi:

- Hôm nay sắc mặt nàng không tốt lắm, có tâm sự ư?

- Ta ra ngự hoa viên một chút đã.

Thoại Mỹ cúi người lùi ra. Nàng có thể tự ý rời khỏi chỗ ngồi, nhưng hoàng đế hẳn không thể bỏ mặc quần thần và sứ giả để tìm nàng phải không?

Trong ngự hoa viên sương mù dày đặc, dù trên cao có thắp đuốc sáng rực, nhưng không thể nhìn quá khoảng cách ba thước. Vì thế nàng bất ngờ đụng phải người khác, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là hoàng tử Cổ Lạc say rượu, gã híp mắt nói:

- Nàng không phải phi tần!

Tất nhiên nàng không phải phi tần, xiêm y và trang sức của hoàng gia vừa nhìn đã nhận ra rồi.

Thoại Mỹ có ý tốt cười nói:

- Điện hạ say rồi, để ta gọi người đến dìu điện hạ.

Gã đột nhiên dùng sức nắm chặt tay nàng, nàng cảm thấy lúng túng, không thể không đẩy ra.

- Xin điện hạ tự trọng, đây là Kim Triều!

- À, phải phải, không được sờ cô nương của Kim Triều.

Đột nhiên gã nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười, gương mặt đỏ gay vì men rượu, vô cùng xấu xí.

- Nhưng ta không chỉ muốn sờ nàng, ta còn muốn hôn nàng...

Gã vồ lấy nàng như một con gấu, có lẽ là thói quen xấu ở phiên bang, say rượu xong thì đùa bỡn vũ nữ, đến Kim Triều cũng không đổi bản tính!

Thoại Mỹ lùi về phía sau, miệng hô lớn:

- Xin điện hạ tự trọng!

- Theo bổn vương không tốt à, bổn vương có thể cưới nàng làm phi...

Miệng gã nói xằng nói bậy, ánh mắt hưng phấn rực lên, ngày càng nóng.

Thoại Mỹ ngã dựa vào một bộ ngực ấm áp, bỗng có bóng người xuất hiện trước mắt. Nàng nhìn thấy vạt áo thêu hoa văn rồng bay, ngửi được mùi long tiên hương nồng đậm mạnh mẽ. Sau đó một tiếng hét thảm cắt ngang trời đêm, mùi máu tràn ngập sống mũi khiến nàng cảm thấy buồn nôn, hắn thuận thế xoay người nàng, kéo nàng vào lòng. Phía sau có âm thanh kéo lê, hẳn là thị vệ lôi xác của hoàng tử Cổ Lạc đi.

Phía trên đầu nàng truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Kim Tử Long.

- Dám xúc phạm đến nữ nhân của trẫm, đây là kết cục của ngươi!

[...]

Hoàng tử Cổ Lạc chết, sứ giả nổi giận, hoàng đế cũng lập tức hạ lệnh xử trảm sứ giả, Cổ Lạc khởi binh đánh xuống phía Nam. Vì lựa chọn ai sẽ thống soái quân đội mà triều đình tranh chấp không ngừng, cuối cùng hoàng đế chọn trọng thần trong gia tộc họ Lư bên nhà ngoại của mình làm nguyên soái, đồng lời lệnh cho nhi tử của Trấn Quốc công Kim Khải An làm phó soái tiên phong.

Thoại Mỹ bước ra khỏi phòng, nhìn bầu trời, trong lòng bất an. Nàng không khỏi hoài nghi đây là âm mưu của Kim Tử Long. Hắn đã sớm có ý muốn tiêu diệt Cổ Lạc, trừ khử hoàng tử khiến Cổ Lạc vương đau đớn vì mất con, còn lệnh cho Kim Khải An làm thống soái tiên phong, để y chết trên chiến trường... Thật tàn nhẫn!

Cơn ớn lạnh lan khắp thân thể, Thoại Mỹ vòng tay ôm lấy chính mình, đột nhiên một câu nói vang lên bên tai, tựa như âm thanh từ a ti địa ngục đến đòi mạng...

- Phu nhân, hoàng thượng triệu người vào cung.

Một lần nữa nàng bị hoàng đế ôm vào lòng, thân thể và trái tim đều tê liệt. Nàng không biết giờ giấc, chẳng phân rõ đêm ngày, thời gian chỉ luân phiên khi ngọn đèn trong cung thắp rồi tắt, không gian chỉ hạn hẹp trên chiếc long sàng hoa lệ đến tột cùng.

Mùi long tiên hương nồng đậm bủa vây quanh giường dường như là một phần của hắn, khiến nàng ngày đêm yếu ớt mệt mỏi, dù đến nơi tắm rửa cũng do hắn tự ôm đi.

Thoại Mỹ cơ hồ không có sinh mệnh, thậm chí không cần nói chuyện, ý nghĩa tồn tại của nàng chỉ là chấp nhận những cơn mây mưa của hắn lần này qua lần khác. Hắn hôn nàng say đắm, vòm ngực rộng ôm trọn lấy nàng, hắn nói hắn yêu nàng. Thì ra mùi vị rơi vào sự độc chiếm của thiên tử lại là như thế.

Giữa sắc tường vi, sương sớm lăn theo cốt hoa, rơi xuống đất. Mong manh như giọt lệ.

Thoại Mỹ chưa bao giờ căm ghét bản thân mãnh liệt đến thế... nhưng mà, mặc cho thân thể này đã nhơ nhuốc không chịu nổi, lòng nàng vẫn nhớ đến An lang của nàng, ngày nhớ đêm mong. Hạnh nhi giúp nàng tìm hiểu tin tức, nói rằng y đã mấy lần vào sinh ra tử, nàng lo lắng nước mắt vòng quanh.

Sinh thời, nàng muốn gặp lại y một lần. Cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương.

Đánh suốt một năm rưỡi, Cổ Lạc rốt cuộc đã chủ động nghị hòa, binh sĩ của Kim Khải An khải hoàn về triều. Nghe nói ngày ấy y quần áo hào hoa, cưỡi ngựa chiến cường tráng, tựa như thần tiên đi vào kinh thành, khiến toàn bộ cô nương trong thành phơi phới xuân tình.

Gần như tất cả mọi người đã quên nàng, đã quên vị hôn thê của Kim Khải An.

Cùng ngày y về kinh, nàng hạ sinh hoàng tử đầu tiên của Kim Triều. Con rồng biết bao phi tần mỏi mắt ước ao tha thiết, hoàng đế không cho họ, mà lại cho nàng.

Ngày Kim Khải An lên điện nhận ban thưởng, nàng vẫn còn đang ở cữ. Nàng đánh hôn mê thị nữ, thay váy cung nữ, gượng từng bước chân yếu ớt cùng Hạnh nhi đến điện Kim Loan. Nàng nghĩ giờ phút này nàng đã điên rồi, hoàn toàn không để ý tới tính mạng, chỉ thầm mong gặp y một lần.

Thị vệ canh gác nghiêm ngặt bên dưới điện, Thoại Mỹ đứng trên lầu hai ở đài gác, thấy triều thần ra khỏi điện Kim Loan theo từng nhóm nhỏ. Nàng cố hết sức tìm kiếm bóng hình tuấn tú kia, cho dù hai năm không gặp mặt, nàng cũng có thể nhận ra bóng dáng y.

An lang, An lang, nàng lên tiếng gọi trong lòng, không thể mở miệng. Móng tay cào vào đá bị gãy, tơ máu chảy ra.

Nhưng y trước sau không quay đầu.

Nàng mỏi mắt mong chờ, trông hết chúng sinh phồn hoa, nhưng chung quy không nhìn thấy y bước về phía nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro