Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baekhyun sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay, khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc mà cậu chọn lựa từ bỏ cuộc sống của một phù thủy, biến đổi để trở thành một con người.

Đêm nay là nguyệt thực, vầng trăng sáng tròn vành vạnh trên nên trời đen thẫm, hất vài ánh sáng mỏng mảnh của mình lên những đám mây đang lượn lờ trôi qua.

Cậu đang ở trên đỉnh đồi, ngồi bệt dưới thảm cỏ, cảm nhận từng cơn gió khẽ mơn man đùa trên da thịt cậu. Vẫn là vị trí ấy, vẫn là con người ấy, chỉ khác là cậu không thổi sáo nữa mà thôi.

Ánh trăng phủ sáng khắp mọi nơi.

Người phù thủy già khuấy đảo nồi chất lỏng sóng sánh màu bạc trên bếp lửa. Bà phất tay, khiến cho ngọn lửa bùng lên, thứ chất lỏng đó sôi lên sùng sục và phát ra tiếng kêu khi từng chiếc bong bóng bị vỡ tan trong nồi. Bà ném vài nhánh cỏ khô vào trong nồi trong khi niệm những câu thần chú cổ xưa, khiến chúng càng sôi lên dữ dội và biến thành màu đỏ thẫm như máu.

Baekhyun thề là cậu chưa bao giờ ngửi thấy thứ mùi gì kinh khủng hơn thế.

Không gian xung quanh dần trở nên tối thẫm lại, cuối cùng thì khoảnh khắc này cũng đến.

Nguyệt thực đang xảy ra.

Baekhyun uống cạn thứ chất lỏng vừa được rót vào trong chiếc bát sứ. Cậu có thể cảm nhận được sự nóng rát nơi đầu lưỡi khi chúng chảy trong khoang miệng cậu, tiếp đến là vị đắng ngắt thấm sâu vào từng tế bào. Cảm giác tê dại và đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm chọc vào làn da. Cả cơ thể cậu như run lên khi dòng chất lỏng chảy theo những tĩnh mạch đến khắp mọi nơi trong cơ thể.

Đau đớn, không đủ để diễn ta điều mà cậu đang phải chịu đựng.

Chiếc bát bị đánh rơi xuống nền đất, lăn lông lốc.

Cậu cũng ngã xuống đó, ngất lịm.

________

Baekhyun tỉnh dậy, cảm nhận được một điều gì đó lạ lẫm đang diễn ra trong cơ thể.

Là một trái tim, đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực trái.

Kéo lê thân thể ra khỏi giường, cậu bước ra ngoài phòng khách. Bà phù thủy ngồi sau chiếc bàn, đang chăm chú đọc một quyển sách dày cộm.

-Cháu phải rời khỏi đây thôi.

Baekhyun ngồi xuống đối diện với bà.

-Cháu sẽ đi đâu?

-Cháu cũng không biết nữa. – Baekhyun lắc đầu chán nản – Cháu có thể tìm hắn ở đâu được ạ?

-Những thợ săn đó thường không có nhà riêng của mình, nên ta không thể cho cháu một địa chỉ cụ thể được.

Baekhyun cúi mặt, cậu không có nhiều thời gian, và giờ thì cậu không biết phải tìm đám người đó như thế nào. Ngoài cái tên và khuôn mặt, cậu không còn biết điều gì cả.

-Ta nghĩ cháu nên đến hoàng cung.

-Cảm ơn bác rất nhiều.

Baekhyun quỳ xuống trước mặt bà, thực hiện nghi lễ một cách trang trọng. Cậu đứng dậy, rồi bước đi. Nhưng ngay khi cậu vừa mở cánh cửa để bước ra bên ngoài kia, bà phù thủy đã nói tiếp.

-Baekhyun à. Cháu đã ngủ được 7 ngày rồi. Cháu hiểu ý ta không?

-Tạm biệt bác.

Lời chào, cũng là lời tạm biệt cuối cùng.

_______

Baekhyun men theo con đường mòn quen thuộc mà bước xuống. Ngay dưới chân đồi này là một ngôi làng khá đông đúc. Cậu thường xuống dưới đó để dạo chơi mỗi khi buồn chán. Cũng vài trăm năm đã trôi qua, nhưng sự nhộn nhịp ở nơi này vẫn chưa bao giờ ngừng. Mọi người buôn bán, trao đổi hàng hóa gần như cả ngày lẫn đêm. Nhưng điều hấp dẫn cậu hơn cả là thức ăn được bày bán ở đây, chúng có hương thơm ngào ngạt và hương vị thì không thể tuyệt vời hơn, tất nhiên là vẫn thua thức ăn do mẹ của cậu nấu.

Nhưng mọi thứ giờ đây không còn hấp dẫn với cậu nữa.

Cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất mà thôi.

Giết Park Chan Yeol!

Trước hết, cậu phải tìm cách để vào bên trong hoàng cung, như vậy thì cậu mới có cơ may được gặp hắn.

-Cho hỏi đi đường nào để đến kinh thành ạ?

Baekhyun lễ phép hỏi một người đang uống nước trong một quán ven đường.

Được một thiếu niên đẹp như hoa nhờ cậy, lòng người đâu có dễ gì mà không rung động. Người đàn ông trung niên mỉm cười hòa nhã đáp lại.

-Cậu thiếu niên muốn tới kinh thành sao? Chúng tôi có thể cho cậu đi nhờ, từ đây đến đó cũng phải mất khoảng 8 dặm nữa. Chúng tôi đang nghỉ ngơi nên lát nữa sẽ khởi hành.

-Vậy cảm ơn ngài.

Cậu cúi đầu cảm ơn. Được một lúc, người đàn ông dẫn cậu đến chiếc xe ngựa được đỗ gần đó cùng với vợ và một cậu con trai nhỏ nhắn. Sáng hôm sau, cậu đã có mặt ở kinh thành.

Nơi này thật sự còn nhộn nhịp đông đúc hơn cả ngôi làng quen thuộc của cậu, đáng lẽ cậu nên thường xuyên đi xa nhiều hơn. Bây giờ có muốn thì cũng không thể được nữa rồi. Cậu không còn có nhiều thời gian nữa.

Cậu muốn vào trong thành, nhưng kết cục bị đám lính đuổi đi. Không có giấy tờ hợp lí, một thằng vô danh tiểu tốt như cậu đâu thể nói muốn vào là được vào. Phép thuật đã mất hết, thân thể cũng không còn hoạt bát nhanh nhẹn như trước, không thể muốn lẻn vào là lẻn vào được.

Cậu chán nản đứng trên cây cầu yên tĩnh mà thổi sáo, trút hết tâm tư tình cảm của bản thân vào trong giai điệu.

Đến khi cậu buông cây sáo xuống, thở dài mệt mỏi mà chán nản tựa vào thành cầu, có một chàng trai mảnh dẻ, khuôn mặt cao quý ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn lướt qua trang phục đang khoát lên mình, hẳn không phải người thường.

-Tiếng sáo của cậu thật tuyệt.

-Anh là ai vậy? – Baekhyun hỏi.

-Tôi nói, có lẽ cậu không tin đâu. Có thể còn cười tôi là một thằng điên nữa ấy chứ.

Chàng trai đó đáp lời cậu, khuôn miệng hé ra nụ cười nhỏ nhắn, để lộ má lúm đồng tiền bên má trái.

-Anh là vua à?

Baekhyun hỏi, cười rộ lên với câu nói đùa cợt của mình.

Chàng trai đó quay ra nhìn cậu ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhàn nhã mà trả lời.

-Không, nhưng người đó là chồng tôi.

Lần này thì đến lượt Baekhyun bị giật mình. Cậu nhìn chằm chằm vào chàng trai bên cạnh. Vậy ra cậu ta là hoàng hậu sao? Nhất định phải thân thiết với cậu ta. Như vậy việc ra vào hoàng cung chỉ còn là chuyện nhỏ mà thôi. Lần này, chẳng phải ông trời đang giúp đỡ cậu hay sao?

-Thấy chưa? – Chàng trai đó lại cười vang, nhưng sao trong tiếng cười đó lại nghe thật chua xót – Tôi biết là cậu không tin mà.

-Không! Thần tin. – Baekhyun quả quyết. Ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng tới người đối diện. – Thần chỉ thắc mắc tại sao một người cao quý như ngài lại ra ngoài cung một mình mà thôi.

-Đừng xưng hô như vậy. Gọi tôi là Lay là được rồi.

-Nhưng sao có thể gọi như vậy, dù sao ngài cũng là...

-Gọi tôi là Lay! – Lay ngắt lời cậu – Tôi chỉ muốn tìm một người bạn để trò chuyện mà thôi, trong cung thực sự rất ngột ngạt.

-Được rồi Lay, vậy anh cứ gọi tôi là Baekhyun.

-Baekhyun? Tôi nhớ rồi. – Lay khẽ nói rồi ngước lên nhìn cậu, khóe miệng lại tươi cười – Cậu có thể vào trong cung được không? Tôi không thể ra ngoài thường xuyên được.

Điều mà Baekhyun luôn mong muốn lâu nay chẳng phải là đây hay sao. Không chút do dự, Baekhyun đáp nhanh.

-Tôi xin lỗi vì đề nghị cậu một cách như vậy. Cậu có thể từ chối cũng được. – Lay nói, tiếp tục mỉm cười.

-Cũng được thôi, dù sao thì tôi cũng là kẻ không có nhà để về.

-Là sao?

-Chuyện dài lắm, có lẽ tôi sẽ kể với ngài sau. Trời cũng sắp tối rồi, tôi nghĩ ngài nên trở về cung thì hơn.

-Ừ! Phải trở về rồi.

Lay đứng dậy, khẽ đáp lời nhưng lại nhanh chóng dùng nụ cười của mình để che dấu đi sự mệt mỏi trong giọng nói.

-Ngài lúc nào cũng cười như vậy sao?

Lần này thì Lay không trả lời câu hỏi của cậu. Anh, chỉ đơn giản là tiếp tục mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro