Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng cung thật sự là một nơi rộng lớn.

Đẹp đến mê hồn.

Tuy nhiên, vẻ ngoài hào nhoáng bóng bẩy không che dấu nổi sự lạnh lẽo đến vô cảm của chốn cấm cung.

Baekhyun đã ở trong cung được một vài ngày. Với tư cách là bạn của hoàng hậu, đám lính canh không dám khi dễ cậu nên việc đi lại khắp mọi nơi đối với cậu không gặp chút khó khăn gì. Hoàng cung tuy rộng lớn nhưng Baekhyun gần như đã nắm rõ mọi ngóc ngách trong lòng bàn tay với trí thông minh sắc sảo của mình. Phép thuật thì đã mất hết, nhưng trí não thì vẫn không hề giảm đi sắc bén.

Đám thị nữ trong cung, hay là đám cận vệ, nơi nào cũng vậy, cho dù là nam hay nữ, lịch sự, cung kính, luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Chức vụ càng cao thì càng nắm giữ nhiều bí mật, càng lạnh lùng, càng vô cảm.

Tuy nhiên, cậu vẫn không hề nắm được chút manh mối nào về Park Chan Yeol. Đã bước chân được vào đến tận nơi này, vậy mà mọi thứ thu về vẫn chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.

Các người, thật sự là ấn náu giỏi đến phi phàm.

Cậu được Lay sắp xếp cho ở trong một cung điện khá thoải mái bên cạnh Đông cung. Từ khu vực của cậu đi thẳng ra ngoài sẽ là hồ sen tỏa hương thơm ngát. Giữa hồ là một lầu trà, được nối với bờ bằng một chiếc cầu nhỏ. Nơi này tuyệt đối không có người ngoài xâm phạm, là nơi riêng tư của hoàng hậu.

-Sao giờ này ngài lại ở đây?

Đó là câu hỏi đầu tiên khi Baekhyun thấy Lay ngồi bệt xuống dưới nền đất, tựa lưng vào cột gỗ và đặt một đầu cây đàn lên đùi của ngài.

Vẫn là nụ cười thờ ơ, Lay khẽ mỉm cười.

-Ý cậu là đáng ra tôi nên ở bên hoàng thượng vào lúc này?

Baekhyun khẽ cắn môi.

-Tôi và người ấy, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi. Cậu biết đấy, là cuộc hôn nhân chính trị.

Lay búng một sợi dây đàn, thanh âm trầm thấp vang lên nặng nề trong đêm. Lần đầu tiên khi nhìn thấy người đó, vẻ anh tuấn, hào khí vương thất, khuôn mặt góc cạnh nam tính, giọng nói âm trầm vang vọng khiến trái tim cậu đập liên hồi, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng vì trái tim đã trót yêu người đó nên dần biến thành tự đày đọa bản thân.

Đêm tân hôn, người đó không hề ở bên cạnh. Đêm hôm sau, và những đêm sau nữa, hoàng thượng vẫn chưa hề một lần ở bên. Một mình thui thủi giữa chốn cung cấm, bị lưu lạc nơi xứ người, đám người hầu dù là phận kẻ dưới nhưng vì biết hoàng hậu không được sủng ái nên cũng không hề coi trọng, bản thân đành tự phải gắng gượng mỉm cười. Từ bé cậu đã mang trong mình danh phận hoàng tử út, được vua cha mẫu thân yêu chiều hết mực, các huynh cũng luôn nhường nhịn chăm lo nên bản thân luôn sống trong một thế giới màu hồng, đâu ngờ có ngày bước chân đi lấy chồng cuộc đời lại nhuốm một màu xám tro đến tàn nhẫn.

Dù sao cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ, đâu thể tỏ ra yếu ớt trước người đời.

Tuy nhiên, trái tim vẫn không thể ngừng yêu người đó.

-Ngài yêu người đó đúng không?

Baekhyun tựa mình xuống đối diện.

-Cậu đã từng yêu sao?

Khóe môi Lay khẽ nhếch lên.

-Không, tôi chưa được nếm trải cái gọi là rung động đầu đời. Có lẽ tôi là một kẻ ngoài cuộc sáng suốt.

Sau đó, hàng đêm, Baekhyun thổi sáo ở lầu trà, trong khi Lay gảy đàn. Tiếng thanh thoát, bay bổng của sáo hòa với tiếng thanh trầm, sâu lắng của đàn, tựa như một khúc hát của đêm khuya. Đôi khi xen lẫn vào những bản hòa âm sẽ là những câu chuyện không đầu không cuối của hai người.

Đêm nay Lay không đến, ngài ấy nói rằng tối nay sẽ phải tiếp đón một đoàn sứ thần quan trọng.

Baekhyun vẫn lẳng lặng một mình trong lầu.

_______

Kris dang rộng cánh tay, để cho đám nữ tỳ chỉnh trang lại y phục cho bản thân. Một chút nữa, ngài sẽ phải đón tiếp đoàn sứ thần của nước lân bang, cũng là quê hương của hoàng hậu.

Kris nhếch miệng, hoàng hậu.

Vốn dĩ không hề yêu người đó, nhưng vẫn đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này, rốt cuộc làm khổ mình khổ người. Đêm đêm, Kris vẫn ra vào chốn hậu cung, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa một lần đến Đông cung.

Lấy nhau đã 2 năm, nhưng mặt mũi người đó ra sao vẫn còn chẳng nhớ rõ. Vài lần yến tiệc có ngồi cạnh nhau, nhưng căn bản là vẫn chưa một lần muốn để ý đến người bên cạnh. Những gì còn lưu lại trong trí não chỉ là một cậu bé nhỏ nhắn, trắng trẻo với nụ cười hồn nhiên.

Kris ghét nụ cười đó, là nụ cười không hề vướng bụi của nhân gian, hồn nhiên đến ngờ nghệch.

-Các người lui ra ngoài đi.

Âm thanh trầm bổng vang lên phía sau.

Kris ngoảnh đầu lại, là hoàng hậu.

Đám nô tỳ cúi đầu lùi dần ra ngoài, để chừa lại khoảng riêng tư cho hai người.

-Hoàng hậu đến đây có việc gì vậy?

-Chỉ là muốn thực hiện chức trách của một người vợ, đến chỉnh lại trang phục cho chồng mình.

Lay khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười.

Lời nói sao mà xa cách, giống như hai kẻ đối diện nhau trên bàn tròn chính trị.

Kris nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, nhạt nhẽo đến vô vị.

Nụ cười hồn nhiên ngày đó, giờ tan biến rồi, là bị cái chốn cung cấm này phá hủy rồi.

-Cũng là muốn đến để nhắc nhở ngài, rằng ta là hoàng hậu.

Lay nói trong khi vuốt lại nếp áo của chiếc long bào.

Giờ đây bản thân đã cứng cáp đến mức có thể nói ra những lời như vậy, hẳn là đã chịu không ít đả kích, Kris nhướn đôi lông mày.

-Hôm nay người nhà đến, bản thân muốn thể hiện một chút sao?

Kris bất ngờ ôm lấy thắt lưng Lay, đẩy cậu mạnh vào tường, kẹp hai cổ tay cậu lại, đưa sát khuôn mặt xuống người đối diện.

-Bản thân yếu ớt như vậy, lại muốn đi thách thức ta sao?

Kris di chuyển ngón tay, lướt trên bờ môi nhỏ nhắn.

-Thân là hoàng hậu, vậy trên người ta có đặc điểm gì? Hoàng hậu có biết hay không?

Kris luồn những ngón tay vào bên trong nếp áo Lay, kéo lớp vải mỏng mảnh xuống, để lộ ra vùng xương quai xanh trắng nõn, khóe miệng trưng ra nụ cười tà mị.

-Bây giờ có muốn kiểm tra hay không?

Nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, Lay hất mạnh nó và vùng mạnh ra khỏi thân hình cao lớn đang đàn áp cậu.

Cậu kéo lại cổ áo cho ngay ngắn, rồi thong thả buông vài lời.

-Đã sắp đến giờ hẹn với đoàn sứ thần, ta đợi ngài ở bên ngoài.

Lay bước ra bên ngoài, cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Tại sao người lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao người lại đi chà đạp lên tôi? Tại sao lại muốn hành hạ một kẻ chỉ biết yêu đơn phương người từ xa như tôi?

Đã không yêu, xin đừng làm cho nhau phải đau khổ.

Chỉ có tôi ngu dại mới tự yêu người mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro