Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeonghan mở cánh cửa sắt một cách nhẹ nhàng rồi dìu Seungcheol vào. Cậu để anh ngồi trên sofa sau dó nói với giọng ra lệnh:

-Cởi quần!

Anh ngạc nhiên:

 - Cởi quần? Để làm gì?

-Thoa thuốc, coi bộ bọn nó dùng lực không nhẹ đâu. -Jeonghan nói đồng thời tiến lại tủ gỗ nhỏ lấy một lọ rượu thuốc.

Seungcheol thấy thế cũng nghe lời mà cởi quần ra, dĩ nhiên anh có mặt quần đùi ở trong rồi, mà cái quần này 'đẹp' đến nỗi làm Jeonghan suýt chút nữa thì cười ra tiếng luôn ấy. Là con cua, cái quần in đầy ắp hình con cua màu đỏ trên phông nền xanh dương. "Quả đúng với tính cách ngang như cua của anh ta mà. "-Jeonghan nghĩ.

Nhìn Jeonghan cố gắng nhịn cười như vậy Seungcheol không khỏi cảm thấy lạ lạ. Chừng năm giây sau, anh mới sực nhớ hôm nay mình mặc cái gì, và mặt anh bắt đầu đỏ. Anh với nhanh cái gối trên sofa che lại cái quần trẻ con ấy, Jeonghan thấy cũng không nói gì.

Cậu bắt đầu ngồi xuống thoa rượu thuốc cho anh. Anh bị đánh trúng ở chân phải, ngay phiá trên đầu gối. Jeonghan thoa thuốc thật chuyên nghiệp làm anh không thấy đau hay nhức, hơn nữa anh còn cảm thấy mình như đang trong tiệm massage.

Cúi đầu xuống, thứ anh thấy đầu tiên là mái tóc của cậu, nó thật đẹp. Lúc Seungcheol vừa định đặt môi lên mái tóc ấy thì Jeonghan đã ngẩn lên và bảo :"Xong rồi! "

Nhìn thấy cái tư thế đáng suy ngẫm của anh, cậu cất tiếng hỏi:

-Anh đang làm gì đấy?

-À.. Không.. Không có gì.

-Anh ăn tối chưa? -Jeonghan đứng lên cất chai rượu thuốc.

-Vẫn chưa. - "Dù sao cũng đến nhà của Jeonghan lần đầu, tranh thủ thời gian ở lại càng lâu càng tốt. "Seungcheol nghĩ.

-Ngồi đợi, tôi đi nấu bữa tối. -nói rồi Jeonghan li khai khỏi gian phòng khách, đi đến phòng bếp.

Seungcheol hỏi vọng vào, đồng thời vác cái chân bị uýnh đó vào bếp:

-Cậu biết nấu ăn?

-Hỏi thừa. Sống một mình không biết nấu ăn, anh nghĩ tôi ăn gì để sống hả? -hí hoáy rửa rau, Jeonghan chỉ đáp trả Seungcheol mà không ngẩn lên.

-Tôi nghĩ cậu sẽ ăn pizza hoặc cái gì đó đại loại vậy. -Seungcheol tựa người vào bức tường nhà bếp.

Nhìn khung cảnh này xem, hai người trong bếp, anh một câu, em một ý, thật giống vợ chồng mới cưới mà a,

Cả hai dùng xong bữa tối cũng đã là 8gìơ,thế là hai người ngồi xem TV.

-Jisung.

-Ơ, hả? - do vẫn chưa quen với cái tên mới nên Jeonghan có chút giật mình.

-Cậu có học võ sao? -"Những đòn võ của cậu thật xuất sắc và không bình thường. "-vế sau Anh ấy nuốt lại trong miệng rồi.

-Do tự vệ nên có học đôi chút. -cái này là nói dối không chớp mắt a.

Seungcheol chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì. Cả hai vẫn ngồi xem giá thành cổ phiếu trong trạng thái yên lặng tuyệt đối tuyệt đối yên lặng, cho dù họ không chơi cổ phiếu và càng không có hứng thú với chúng.

Ngồi một chút cũng đã đến 9 gìơ, Jeonghan ngỏ ý tiễn Anh về nhà nhưng coi bộ ai đó mặt chai lì nhất quyết không chịu ly khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro