Chap 70: Sẽ không bắt em chờ thêm nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ MANG RA NGOÀI PHẢI HỎI Ý KIẾN TỚ. XIN CẢM ƠN.

"Đưa anh." Simon tóm lấy vali nặng trĩu trên tay cậu xách ra xe. Hôm nay là ngày cậu bay đến Paris, lần đầu tiên kể từ khi ở cùng anh mà ra nước ngoài không có anh bên cạnh.

"Chỉ là đi ba ngày, có nhất thiết phải mang nhiều như vậy không?" Cậu bỏ nốt chiếc cặp vào cốp rồi tự mình bước vào xe.

Simon cũng vào ghế lái, chầm chậm lái chiếc xe rời khỏi cổng lớn "Anh chỉ sợ em ở đó quá thích thú, liền gọi điện về xin anh ở lại thêm vài ngày."

Cậu không đáp lại, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng trong như giọt mật rọi vào gương mặt của cậu, cậu thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ. Đã lâu rồi không được ra ngoài, hôm nay cảm thấy hứng thú lạ thường.

"Em có chắc không cần anh đi theo?"

Cậu lắc đầu "Không cần mà. Chỉ là ra ngoài vài ba hôm, sẽ không có chuyện gì."

"Anh chỉ lo có chuyện không hay."

Cậu mỉm cười, nắm lấy bàn tay cứng nhắc của anh "Sẽ không sao đâu. Em sẽ trở về mà."

Anh vì câu nói của cậu mà an tâm phần nào. Không phải anh lo ngoài đó có người ăn hiếp cậu, chỉ lo cậu vô tình lần nữa gặp được Vương Tuấn Khải. Anh biết cậu thời gian qua đã cố gắng quên đi biết nhường nào, giờ gặp lại chỉ sợ lại khiến tim cậu đau thêm một lần nữa.

Anh lái xe đến trước cổng nhà Dạ Uyên, từ xa đã thấy cô nàng vẫy tay chạy tới, đằng sau là vài người hầu xách đống vali kệ nệ của cô.

Dạ Uyên thò mặt vào xe, cười tít mắt vui đùa "Chào Tiểu phu nhân, chào Nam tổng."

Cậu thò tay ra véo mũi cô nàng, răng nghiến ken két "Gì mà Tiểu phu nhân cả Nam tổng chứ? Gan cậu hôm nay quả nhiên lớn."

Cô nàng la lên oai oái, vùng vẫy như một đứa con nít "A a, xin lỗi Tiểu Nguyên mà. Mau mau bỏ ra, đau chết mất."

Cậu bật cười bỏ tay ra rồi mở cửa xe "Lần sau còn vậy tớ sẽ nhổ đứt mũi cậu."

Dạ Uyên mặt ỉu xìu, ngón tay thon bóp bóp mũi đã đỏ ửng "Đau quá đi. May là hàng thật, bằng không giờ đã vặn vẹo xấu xí rồi."

Simon ngồi đằng trước nhìn hai người trêu trọc nhau mà trong lòng cũng cảm thấy ấm áp "Được rồi hai đứa nhóc này. Nếu ngay bây giờ không ra sân bay, kiểu gì cả hai cũng lỡ chuyến bay cho xem."

Nhắc đến đây Dạ Uyên mới giật mình nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi la toáng lên "Chết rồi, đã muộn thế này sao? Nam tổng, làm ơn lái xe nhanh một chút. Chuyến bay này không được phép lỡ, bằng không sẽ không thể tham gia buổi hòa nhạc."

Anh không nói gì nhiều, đạp ga lái xe đi. Suốt chặng đường cậu cả Dạ Uyên cứ ngồi trêu trọc nhau, anh thi thoảng nhìn qua gương chiếc hậu rồi một mình cười. Có lẽ sau nhiều năm cố gắng, anh cũng đã tìm được thứ gọi là hạnh phúc.

Đứng trước khu vực soát vé, cậu mặc dù đứng cạnh Dạ Uyên cười nói nhưng vẫn một mực nắm chặt lấy tay anh. Không phải cậu không nỡ rời anh, chỉ là nắm tay anh đem lại cho cậu cảm giác an toàn.

"Tiểu Nguyên, mau vào trong thôi. Đến giờ rồi." Dạ Uyên kéo vali chạy trước, để lại cậu và anh đứng với nhau.

"Nắm chặt tay anh như vậy, có vẻ như không muốn rời đi nhỉ?" Anh ghé xuống nói vài lời trêu cậu.

Cậu thẹn quá thành giận, buông thẳng tay anh ra rồi tự mình tóm lấy vali định đi thẳng. Nhưng chưa kịp bước đã bị anh tóm lại, anh cười cười ôm cậu vào lòng.

"Trêu thôi, đừng có giận anh."

Cậu tức giận véo mạnh vào eo anh khiến anh giật mình vì đau nhưng vẫn không buông cậu. Anh lấy trong túi áo ra chiếc lắc vài tuần trước giơ trước mặt cậu.

"Lần này, đừng từ chối anh nữa được không?"

Cậu nhìn chiếc vòng tay nhỏ tỏa sáng trên tay anh rồi lại quay sang nhìn anh. Lần này cậu không đẩy tay anh đi nữa, cậu mỉm cười rạng rỡ rồi đưa tay về phía anh.

Anh như bị đánh bất tỉnh khi nhận ra hành động của cậu nhưng sau đó liền hạnh phúc đeo nó vào tay cậu. Sau 22 lần, rốt cuộc anh cũng thành công chiếm trọn trái tim cậu. Cuối cùng, cậu cũng gỡ đi quá khứ mà chấp nhận anh.

Anh xúc động ôm chặt lấy cậu, giọng không che giấu cả xúc thật lòng "Anh rất vui, thực sự rất vui."

Cậu cười ngọt ngào, đưa tay lên xoa tóc anh như xoa đầu một đứa nhỏ "Được rồi. Đến giờ em phải đi rồi. Khi xuống máy bay chúng ta sẽ nói chuyện này sau được không?"

Anh từ từ buông lỏng vòng tay, đưa cho cậu chiếc vali. Trước khi đi còn không quên hôn nhẹ lên trán cậu, đem mọi hạnh phúc gửi gắm nơi cậu, để cậu đến đâu cũng sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Cậu đứng phía trong giơ tay ra vẫy tạm biệt anh, anh mỉm cười đứng đó nhìn hình bóng cậu dần biến mất sau cánh cửa. Giờ thì anh an lòng rồi, cho dù có chết cũng đã có thể nhắm mắt rời đi, ít nhất anh cũng đã một lần cảm thấy tình yêu mà anh đã đánh rơi một lần từ rất lâu trước đó.

Tuấn Khải đem xe đỗ trong sân, dựa người ghế tĩnh lặng. Trên tay anh là tấm ảnh cách đây vài hôm và rất rất nhiều tấm ảnh chụp từ trước, trong đó tất cả đều là hình ảnh anh vui đùa cùng rất nhiều nữ nhân xinh đẹp khác, hai người dính sát vào nhau, trao cho nhau những cử chỉ âu yếm vô cùng chướng mắt.

"Vương tổng, hành lý của ngài tôi đã để vào cốp xe, còn đây là vé máy bay tôi đã theo lời nói của ngài mà đặt trước." Cậu thư kí trẻ tuổi đưa cho anh chiếc vé máy bay, anh không nhìn mà đặt nó xuống ghế sau.

Anh trước khi lái xe đi đã cầm tập ảnh đưa cậu thư kí, không quên dặn dò kĩ càng "Cho vào phong thư. Tối nay hãy gửi đến cho Dư Mẫn."

"Vương tổng, ngài làm vậy không phải rất bất công với cô Mẫn sao? Dù sao con của ngài......"

Anh ngăn lại lời của thư kí bằng giọng nói lạnh lẽo "Cô ấy đã ở lại đây quá lâu rồi. Tôi không thể cho cô ấy một danh phận tử tế, chi bằng để cho cô ấy tự rời đi. Còn đứa trẻ, khi cô ấy sinh ra, tôi sẽ nuôi nó."

Cậu thư kí không dám nói nhiều, liền lui để anh rời đi. Chiếc xe mạnh mẽ rời khỏi cổng, biến mất trong giây lát. Cậu thư kí cầm trong tay tập ảnh mà run run "Vương tổng, mặc cho ngài đã có con với người phụ nữ khác, ngài vẫn nhất quyết phải đưa cậu thanh niên đó trở về sao?"

Anh lái xe nhưng đầu óc không hề tập trung. Anh cứ nhớ lại hình ảnh của hơn một năm trước, trong đám cưới của Đình Phong, cậu cùng người khác tay trong tay chống lại anh, còn đem đời mình chấp thuận gả cho người khác.

Từng lời nói của Thiên Tỉ ngày hôm đó đến hiện tại vẫn luôn in sâu trong tâm trí anh khiến cho anh không tài nào có thể quên đi.

"Vậy hãy bỏ Dư Mẫn đi."

Một năm qua, báo chí đưa tin rất nhiều về chuyện của anh và Dư Mẫn, họ luôn đặt ra câu hỏi rằng tại sao anh và Dư Mẫn đã đính hôn, ở bên nhau một thời gian khá dài mà anh luôn đẩy lùi những buổi hôn lễ đã được sắp đặt trước. Họ nghi vấn về tình cảm giữa anh và Dư Mẫn khiến gia đình hai bên rất nhiều phen đau đầu, nhiều lần phải đứng lên giải quyết vì sợ mọi chuyện đi quá giới hạn.

Điện thoại của anh đặt bên cạnh vang lên những hồi chuông lớn khiến anh bị lôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh nghĩ ngợi một lúc sau đó mới bắt máy.

"Tiểu tử, giờ này rồi mà con còn dám đi đâu? Con có biết ba ngày nữa là đến hôn lễ rồi không?"

Anh mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, chán nản đáp lại "Con có công việc gấp ở Paris. Lần này đối tác rất nhiều, nếu thành công có thể đem lợi thuận về một lần gấp đôi mà những gì một năm trước cố gắng mãi mới có. Ba, ba đẩy lùi lễ cưới đi."

Ông Vương ở đầu dây bên kia tức giận, đứng bật dậy nói lớn "Lùi? Vương Tuấn Khải, anh có biết anh đã đẩy lùi lễ cưới bao nhiêu lần rồi sao? Anh không giữ thể diện cho anh ít nhất anh cũng phải giữ thể diện cho tôi chứ."

Anh bực mình cắt ngang lời nói "Ba, ba ép con cưới Dư Mẫn không phải vì muốn tiền nhà cô ấy sao? Con giờ đi gặp đối tác, không phải cũng sẽ mang tiền về cho ba sao?"

Ông Vương khó chịu trước thái độ của anh liền ra lời răn đe "Vương Tuấn Khải, đây là lần cuối cùng tôi thay anh đẩy lùi lễ cưới. Dư Mẫn không nói không có nghĩa là con bé không biết đau lòng. Anh đừng có chỉ nghĩ cho tình cảm của mỗi bản thân. Anh cả con bé tính đến nay cũng đã yêu nhau tám năm, chẳng lẽ anh nghĩ con bé không mong chờ lễ cưới của mình? Thanh xuân người ta có hạn, anh đừng để người ta chờ anh đến bạc già tuổi đời."

Anh lập tức ngắt điện thoại sau khi nghe ba mình trách cứ. Anh không tự chủ liền nhếch miệng cười, đưa ngón tay chạm lên tai mình, chiếc khuyên tai tỏa ánh xanh lấp lánh đến mê hồn.

"Phải, thanh xuân của ai cũng có hạn, con cũng không nên để cho Vương Nguyên chờ thêm nữa."

End chap 70.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro