Chương 7: Bệnh cũ tái phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật người cần được lo lắng là anh chứ không phải tôi.

Chúng tôi quỳ đến chiều thì tôi bắt đầu cảm thấy chân tê nhức, đầu óc bắt đầu choáng váng đôi chút, cả người đều trở nên rã rời không còn sức sống.

Tôi nhận thấy tay anh bỗng nhiên trở nên run rẩy trong tay tôi, tôi liền đoán được là có chuyện gì. Nhìn đến anh, đã thấy anh nhắm mắt lại, người bắt đầu nghiêng ngã, tôi lập tức xoay sang dùng thân hình nhỏ bé của mình để đỡ lấy dáng người to lớn kia.

Mang một bụng trống rỗng, liên tục quỳ giữa trời sương lạnh của đêm khuya lại còn kéo dài tới trưa dưới cơn nắng gay gắt khi mặt trời đứng bóng, dù anh có khỏe như nào cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Cộng thêm anh vốn bị bệnh nhạy cảm với đường huyết thấp, nên cơn mệt mỏi kia nhanh chóng đem anh trở nên kiệt sức mà dường như muốn ngất đi.

Tôi lập tức hét lớn về phía trước để cho cha nghe thấy:

“Cha Tiểu Khải ngất rồi, đừng phạt anh ấy nữa.”
Nói xong, không đợi để nghe hồi đáp từ cha, tôi liền kêu gia nhân nhanh chóng giúp tôi dìu anh ấy về phòng.

Đám gia nhân bối rối hết nhìn vào trong nhà lại lo sợ nhìn tôi, họ biết đại thiếu gia đang bị lão gia phạt, không có chỉ thị của ông họ sao dám làm càn nhưng cũng không muốn chọc giận nhị thiếu gia là tôi.

Thấy họ duy trì bộ dáng im lặng không di chuyển, làm tôi tức giận quát lớn:
"Các người đứng đó làm gì? Không thấy tình trạng của anh ấy sao? Còn không mau tới giúp tôi.”

Bọn họ nghe tôi quát lập tức giật thót mà sợ hãi, không biết nên làm sao cho đúng.

"Đem đại thiếu gia đi nghỉ ngơi đi."
Lúc này đột ngột tiếng của cha từ bên trong nhà vọng lớn ra mới khiến họ thở phào nhẹ nhõm, liền nhanh chóng tới giúp tôi đem anh hướng về phòng. Sau khi an ổn đặt anh trên giường, tôi không quên bảo gia nhân chuẩn bị một ly nước ấm mật ong và một chút bánh kẹo ngọt. Vì biết rõ bệnh của anh nên tôi thường nhắc họ luôn phải dự trữ sẵn đồ ngọt ở trong nhà phòng trường hợp xảy ra như hôm nay. Cá nhân tôi cũng luôn không quên mang theo chúng bên mình để khi bệnh của anh tái phát, chúng sẽ có ích mà dùng đến. 

"Tiểu Khải..."
Tôi vỗ nhẹ lên mặt gọi tên anh, anh trong cơn choáng váng từ từ mở mắt, mày đang nhíu lại giãn ra một chút nhìn tôi:
"Anh không sao, không cần lo lắng."

Anh ra hiệu, tôi liền biết ý vươn người tới kê lại gối ở sau lưng, đỡ anh ngồi dậy.

Nhìn thấy anh uống hết ly nước ấm mật ong tôi đưa, tôi sau đó mới đưa cho anh một thanh kẹo Kitkat vị Matcha, đã được tôi mở vỏ sẵn.

Đây là vị tôi thích, anh bảo rằng anh cũng thích hương vị giống tôi. Tôi lại nhớ anh có vẻ thích ăn vị Hojicha.
Tôi không hiểu sao anh sau khi nghe tôi bảo thích Matcha thì lại thay đổi khẩu vị giống tôi. Tôi vẫn cảm thấy khẩu vị của anh thật kì quái, có thể lập tức thay đổi bất thường như vậy sao.

Nhìn anh ăn cũng có chút hưởng thụ, không có điểm nào bất mãn hay khó chịu nên tôi cũng bỏ cái giả thiết có phần trẻ con của mình là anh muốn bắt chước khẩu vị giống tôi. Tôi mới là người hay làm trò, bắt trước thói quen để trêu trọc anh mới đúng.

Bữa dự tiệc náo động lần này thật khiến tôi khó quên mà. Tôi đương nhiên rất uất ức khi phải chịu nhục nhã để cho tên Mã Khiết đó suýt nữa làm điều đồi bại lên mình. Nhưng sau đó không lâu, không biết từ đâu có tin rằng Mã thiếu gia thua cá độ người ta một số tiền không nhỏ, đủ để Mã gia trên dưới cũng náo loạn một hồi mà chi trả tiền nợ, khiến cổ phần Mã thị đang nắm giữ bị giảm xuống không ít, các cổ đông đã bắt đầu lấn át giành quyền. Mã gia lần này kêu trời không thấu không ngừng oán trách, có trách thì trách gia chủ sinh ra nghịch tử phá gia chi tử đem gia sản cất công nhiều năm gây dựng mà đổ đi.

Tôi không biết chuyện Mã gia lần này có phải do cha tôi có phần nhúng tay vào không, tôi hỏi ông cũng qua loa vài câu đối phó, không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ bảo rằng có thể có người chướng mắt Mã gia nên thay trời hành đạo.

Mã Khiết bị một vố như vậy cũng khiến tôi vui vẻ mà nguôi đi cơn hận. Nhưng tôi sau này mới biết rằng là tôi vui mừng quá sớm, lại hối hận tại sao khi xưa không nhân cơ hội đem tên Mã Khiết hắn diệt cỏ tận gốc, để sau này hắn lại có cơ hội khiến tôi so với lần trước càng nhiều hơn thống khổ không nguôi.

_Miu_

Cầu comt cho au có động lực viết tiếp đi mà~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro