Chap 94: Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải nghe được tin tức của cậu xong thì nôn nóng như bị lửa thiêu đốt.

Đã có tín hiệu từ chiếc nhẫn của Vương Nguyên, xác định cậu đang ở khu công nghiệp ngoại ô thành phố.

Thiên Tỉ đã cho thuộc hạ đến xem xét và xác nhận ở đó có một vài nhà máy đã bỏ hoang nhiều năm.

Anh tựa lưng vào ghế,  khép hờ mi tâm, hai bàn tay đan chặt vào nhau, tự thì thầm với bản thân:"Vương Nguyên. Em nhất định phải bình an. Anh đang tới cứu em đây. Em nhất định phải bình an..."

Vương Nguyên bị 6 tên đàn ông vây quanh thì tột cùng kinh sợ, đưa tay giữ chặt cổ áo của mình. Nước mắt đã rơi đầy mặt:"Làm ơn...đừng..."

Bọn chúng thấy bộ dáng yếu đuối này của cậu thì càng muốn bọc lộ bản năng cầm thú.

Một tên trong số đó bước đến nâng cầm cậu lên và nói:"Bé con. Đúng là cực phẩm nha. Nhìn xem, da thịt còn trắng hơn cả con gái"

Cậu hất tay hắn ra và hét lên:"Không được chạm vào tôi"

Hắn cười nói:"Em đang muốn chúng tôi chạm chổ khác đúng không? Tiểu mỹ nhân"

Bọn người còn lại thấy cậu bị bỡn cợt thì bắt đầu cười lớn khiến cậu càng thêm thập phần sợ hãi, hạ giọng van xin:"Đừng...đừng...xin các người tha cho tôi đi"

Hắn hất tay Vương Nguyên ra rồi xé toạt áo cậu làm cậu không ngừng khóc lớn:"Đừng...cầu xin các người mà...đừng..."

Hắn nhìn chằm chằm nơi da thịt lộ ra của cậu thì thở gấp nói:"Đúng là tiểu yêu tinh nha. Chưa gì đã làm ông đây cứng lên cả rồi"

Một tên khác nói:"Bọn mày xem. Tuy là nam nhân nhưng lại gợi cảm thế kia. Nghe nói là cục cưng của Tổng tài tập đoàn lớn đó nha"

Một tên khác nói:"Hàng cực phẩm có khác phải không? Rất muốn thử mùi vị thế nào"

Nói rồi bọn chúng lại thi nhau cười lớn rồi nhìn cậu bằng ánh mắt đỏ ngầu chứa đựng đầy rẫy dục vọng.

Vương Nguyên đưa tay che ngực, lắc đầu:"Không...xin đừng mà..."

Một tên ngồi xuống nhìn chằm chằm cậu:"Tiểu mỹ nhân đừng sợ. Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút thì bọn anh sẽ nhẹ nhàng với em"

Nói rồi hắn đè cậu xuống sàn nhà, giữ  chặt hai tay cậu cố địng ở đỉnh đầu, cúi xuống hôn lên cổ vào ngực cậu.

Vương Nguyên vùng vẫy hai chân:"Buông tôi ra...không...dừng lại đi..."

Nhưng hắn vẫn không ngừng làm càn trên da thịt cậu làm cậu câm phẫn cùng uất ức, lớn tiếng hét lên:"Vương Tuấn Khải...mau cứu em..."

Đột nhiên đối phương ngừng lại nhìn cậu:"Mày vừa gọi tên ai hả?"

Cậu lập tức đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, thu mình vào một góc, sợ hãi nói:"Vương....Tuấn Khải...là chồng của tôi. Các người... đừng làm càn..."

Hắn ngồi dậy nhìn đồng bọn của mình, không ai lên tiếng nhưng cả đám đều không dám manh động. Trong giới Hắc đạo ai mà không biết tới người mang tên "Vương Tuấn Khải"

Trong lúc bọn chúng đang phân vân không biết làm gì thì Hứa Mặc đã kéo Hồ Điệp tới.

Một tên bước lại nói với Hứa Mặc:"Đại ca. Thằng nhóc này..."

Nhưng hắn chưa nói hết thì Hứa Mặc đã lớn tiếng quát:"Tụi mày đã làm gì nó chưa hả?"

Tên kia chưa trả lời thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn. Cánh cửa cứ thế tan tành..

Tất cả chưa kịp định hình thì mỗi một người đã bị một sát thủ chỉa súng vào đầu.

Đập vào mắt Vương Tuấn Khải chính là thân ảnh quen thuộc, Vương Nguyên đang sợ hãi thu mình lại một góc, trong ánh mắt chưa đựng thập phần kinh hãi, cậu đang không ngừng khóc, áo đã bị xé rách, gương mặt cũng có vết bầm tím.

Khoánh khắc này khiến rái tim anh bị bóp nát, thâm tâm thập phần tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nổi cả gân xanh và khớp xương.

Nhanh chân chạy về phía cậu, cởi áo vest khoác lên thân thể đang rung rẩy gì sợ hại kia, ôm chặt lấy cậu:"Em có sao không?"

Lại một lần nữa bị người khác đụng chạm khiến cậu kinh sợ vùng vẫy:" Buông ra...đừng chạm vào tôi..."

Anh rất đau lòng nên ôm cậu chặt hơn, trấn an lập tức:"Vương Nguyên... là anh. Anh là Vương Tuấn Khải. Em đừng sợ..."

Nghe thấy giọng nói cùng mùi hương quen thuộc thì trái tim Vương Nguyên như đánh rơi vài nhịp, ánh mắt thất thần đã trấn định đôi phần, nhìn anh rồi khóc lớn:"Tuấn Khải...bọn họ..."

Thấy cậu sợ hãi cùng uất ức tới nói không thành lời thì vỗ về:"Có anh ở đây rồi. Em đừng sợ..."

Cậu ôm chặt lấy anh:"Tuấn Khải... Em..." sau đó liền ngất xỉu vì bản thân đã quá mệt mỏi, quá sợ hãi, quá kích động. Mọi thứ ập tới cùng lúc khiến cậu không thể trụ thêm được nữa.

Anh bế cậu lên rồi lớn tiếng hỏi:"Là đứa nào dám đụng đến em ấy hả?"

Bọn người của Hứa Mặc sợ hãi nhìn nhau rồi cứ thế lắc đầu liên tục

Một tên trong số đó lấy hết can đảm còn lại lên tiếng:"Vương lão đại. Chúng tôi chưa...làm gì cả. Xin tha mạng...xin tha mạng..."

Hứa Mặc cũng nói:"Vương lão đại tha mạng. Chúng tôi không biết cậu ấy là người của Vương gia. Nếu biết thì có 100 cái mạng cũng không dám làm càn"

Nói rồi hắn chỉ tay về phía Hồ Điệp rồi nói tiếp:"Mọi chuyện là do con tiện nhân này. Nó muốn bắt cóc trả thù. Chúng tôi không hề biết. Xin tha mạng...xin tha mạng..."

Vương Tuấn Khải nhìn Hồ Điệp với ánh mắt tràn đầy lửa giận:"Người của Vương Tuấn Khải mà cô cũng dám đụng vào?"

Hồ Điệp sợ hãi đến rung bần bật, không dám nhìn thẳng vào anh vì ánh mắt anh bây giờ không chỉ chứa đựng sự tức giận mà còn mang theo sự chết chóc, muốn hủy diệt mọi thứ.

Anh nói với sát thủ:"Dẫn hết về mật đạo giao cho Thiên Tỉ xử lý"

Nói rồi bế Vương Nguyên rồi lập tức tới ngay bệnh viện.

Vương Tuấn Khải ngồi cạnh giường bệnh, nhìn thấy cậu hiện hữu ngay trước mắt nhưng tâm tình anh vẫn chưa thể nguôi ngoai, nắm chặt lấy tay nhỏ bé của cậu, cảm giác như vậy mới thật sự chân thật. Anh rất sợ nếu buông tay ra thì cậu sẽ lập tức biến mất.

Vương Nguyên mơ màng, chân mày nhíu chặt, vừa xua tay loạn xạ vừa hét lên:"Làm ơn...đừng...dừng lại đi..."

Anh vội vàng ôm chặt cậu lấy cậu:"Không sao rồi... Anh ở đây...Anh ở đây..."

Cậu yếu ớt mở mắt ra nhìn anh, trên trán là một tầng mồ hôi, trái tim đập loạn như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Anh hôn trán cậu:"Anh ở đây. Em đừng sợ nha"

Ánh mắt Vương Nguyên vẫn còn rất mông lung, khoảnh khắc ám ảnh kia lại ùa về, nước mắt cứ thế tuôn ra, khóc thảm thương:"Tuấn Khải...bọn họ muốn..."

Anh ôm cậu chặt hơn, trấn an:"Đừng sợ. Anh sẽ cho bọn chúng trả giá vì dám động đến em. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Đừng khóc..."

Cậu vẫn cảm thấy bất an:"Em rất sợ...rất sợ..."

Anh hôn tóc rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu:"Đừng sợ...có anh ở đây...đừng sợ..."

Thấy nhịp tim cậu đã bình ổn trở lại thì anh nâng mặt cậu lên và hỏi:"Bọn chúng đánh em?"

Cậu uất ức nói:"Là Hồ Điệp đánh"

Anh hôn lên má cậu rồi nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh sẽ cho cô ta trả giá thật đắc"

Nói rồi cúi xuống hôn lên đôi môi tái  mhợt của cậu. Ban đầu chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ qua rồi dần dần biến thành nụ hôn sâu. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một hành động thân mật ngay lúc này.

Trịnh Hồng nghe tin Vương Nguyên đã an toàn thì thắp nhang tạ ơn tổ tiên rồi đích thân nấu cháo và hầm canh mang đến bệnh viện thăm cậu.

Vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người đang ôm hôn nhau đến không còn biết gì thì âm thầm thở dài bước ra ngoài. Hiện tại chính là không nên quấy rầy, trải qua loại chuyện này sẽ khiến hai người càng trân trọng nhau hơn. Hành động như vậy cũng không có gì lạ cả.

Trịnh Hồng ngồi bên ngoài được một lúc thì Lưu Nhất Lân bước đến, lễ phép chào hỏi:"Bác Vương. Sao bác lại ngồi đây?"

Bà khó xử:"À...chúng nó..."

Lưu Nhất Lân thấy thái độ của bà như vậy thì hiểu ý tứ:"Vậy bác ngồi đợi một chút. Cháu đi hỏi tình hình Nguyên Nguyên rồi sẽ quay lại"

Bà hỏi:"Vương Nguyên bị làm sao? Có nguy hiểm gì hay không?"

Nhất Lân trả lời:"Cháu cũng vừa xuống máy bay nên không rõ. Nghe bác sĩ nói có gì đó không ổn nên cháu muốn đích thân đi xem thế nào"

Bà nghe vậy thì gật đầu nói:"Được. Cháu đi mau đi. Có gì nhớ báo cho ta biết sớm"

Lưu Nhất Lân cúi đầu chào rồi ly khai.

Ngẫm nghĩ một lúc thì bà sợ Vương Nguyên tĩnh lại sẽ đói bụng nên quyết định đứng dậy mở cửa đi vào.

Vương Nguyên thấy bà đến thì cúi đầu chào:"Phu nhân"

Vương Tuấn Khải cũng lên tiếng hỏi:"Bánh Bao không tới cùng mẹ sao?"

Bà đặt hộp thức ăn lên bàn rồi nói:"Mẹ nấu cháo xong thì mang đến đây ngay. Một chút Chí Hoành sẽ dẫn nó và tiểu Phong đến sau"

Vương Nguyên khẽ mỉm cười đón nhận thành ý của bà. Kì thật cậu vẫn muốn rút ngắn khoảng cách của cả hai nhưng trong lòng vẫn mãi suy tư trước sau nên không dám. Mặc dù bà không phản đối anh và cậu sống chung nhưng điều đó không có nghĩa là chấp nhận cậu.

Trịnh Hồng cẩn thận đưa chén cháo cho anh chứ không đưa cho cậu, đây là thiện ý của ba nhưng bà cũng không biết là hành động này có khiến cho cậu nghĩ khác đi hay không? Chỉ là bà thật sự không hề chán ghét cậu:"Cho cậu ấy ăn đi, nếu không sẽ nguội. Ăn xong còn phải uống thêm chén canh giúp định thần"

Anh nhận lấy chén cháo ngồi xuống cạnh giường, nhìn thấy rõ sự quan tâm của mẹ mình nên trêu cẫu:"Em xem. Em còn được mẹ cưng hơn anh"

Cậu mỉm cười nhìn bà:"Cảm ơn phu nhân"

Bà nhẹ nhàng thở ra:"Được rồi, ăn nhanh đi kẻo nguội"

Cậu nhìn anh rồi nói:"Em có thể tự ăn"

Anh kiên quyết nói:"Để anh đúc cho em. Ngoan"

Vương Nguyên vẫn không muốn bày ra bộ dạng thân mật này trước mặt người khác nhất là với mẹ anh. Cũng không phải cậu xấu hổ, chỉ là lo sợ bà sẽ vì những hành động này mà không vui.

Bà nghĩ cậu ngượng ngùng nên nói:"Ta ra ngoài một lát sẽ quay lại". Nói rồi vội ly khai.

Trù nghệ của Trịnh Hồng cũng rất tốt mặc dù không thường xuyên vào bếp. Cộng thêm thành ý của bà nên Vương Nguyên rất ngoan ngoãn ăn hết chenq cháo, còn có thể uống thêm một chén canh.

Một lúc sau thì Trịnh Hồng mở cửa đi vào, trên tay là một giỏ trái cây và một túi giấy nho nhỏ.

Bà đưa túi giấy kia cho Vương Tuấn Khải rồi nói:"Lăn hộp gà đi. Hai má của cậu ấy vẫn còn bầm tím"

Anh nhận lấy rồi nhẹ nhàng lăn lên hai má cậu:"Đau không?"

Cậu khẽ cười nhìn anh, kì thật sao có thể nói là không đau nhưng biết rõ anh vẫn còn đang lo lắng nên lúc này là lúc cậu cần phải mạnh mẽ:"Em chịu được"

Anh hôn trán cậu:"Em rất giỏi"

Trịnh Hồng đang gọt táo ra đĩa thì Chí Hoành dẫn Bánh Bao và Dịch phong tới.

Bánh Bao liền chạy tới ôm lấy cậu rồi khóc lớn:"Daddy có sao không? Bánh Bao lo cho Daddy lắm..."

Cậu cảm thấy ngực có gì đó đè nén rất khó chịu, không muốn nhìn thấy con trai cưng khóc nên hôn má bé, trấn an:" Bánh Bao đừng khóc. Con xem, Daddy vẫn rất khỏe mà"

Bé nghiến răng nghiến lợi:"Con đã bảo chú Thiên đánh cho bọn họ một trận để trả thù cho Daddy"

Cậu xoa xoa má bé:"Được rồi. Daddy biết con thương Daddy rồi mà"

Dịch Phong đưa bó hoa oải hương cho cậu:"Ba nuôi. Chúc ba nuôi mau khỏe lại"

Cậu mỉm cười nhận lấy hoa rồi nói:"tiểu Phong ngày càng ra dáng người lớn rồi, rất trầm ổn. Càng nhìn càng thấy giống Thiên Tỉ nha"

Chí Hoành cũng cười nói:"Ai cũng nói vậy. Ngay cả tính cách cũng giống nữa"

Vương Nguyên mỉm cười nhìn Dịch Phong. Cũng may bé không biết mẹ ruột của mình là người muốn hãm hại cậu. Nếu không thì sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện phiền lòng. Chuyện của Hồ Điệp thật sự không thể giấu mãi, chỉ là lúc này không phải lúc để nói cho một đứa trẻ biết. Cậu tin Chí Hoành có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa về sau.

Có lẽ vì tình thương của Thiên Tỉ và Chí Hoành quá lớn nên càng lớn diện mạo Dịch Phong càng có rất nhiều nét giống Thiên Tỉ, nhìn không khác gì ruột thịt. Đó cũng là một dạng duyên phận.

Với sự có mặt của Bánh Bao thì cả phòng bệnh nhanh chóng tràn ngập tiếng cười cười nói nói của trẻ con và cả người lớn. Ai cũng vui mừng và thở phào nhẹ nhõm khi Vương Nguyên bình an vô sự.

*30-1-2018*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro