Chương 3: Gia nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu công trường, Thanh Linh đang cố gắng làm việc, cô ấy chạy tới chỗ của quản lý sau khi bưng gỗ đưa vào trong kho.
"Quản lý có gì cần em ạ?"
"Em bưng mấy miếng lát gỗ này tới khu B nha, bên đó đang cần gấp!" Quản lý nói.
"Dạ vâng!"
Thanh Linh nhanh chóng chạy tới chỗ đặt miếng lát gỗ rồi bưng lên, vì sức khỏe phi thường của mình nên vác 3 tới 5 miếng là không vấn đề, hơn nữa, hiệu suất còn rất nhanh.
Thế nên mấy việc bưng vác này hầu như đều là Thanh Linh đảm nhiệm.
Khi mà cô bé vác xong thì quản lý đưa cho cô ấy một ly nước: "Uống đi, để còn lấy sức!"
"Dạ vâng!"
Thanh Linh cầm lấy và uống thật nhanh.
Trong khi đó, những người công nhân khác cũng nhìn cô ấy.
"Quản lý ưu ái cho cô bé thật đấy!"
"Điều đó là đương nhiên, có cô bé ở đây thì hiệu suất của chúng ta đã tăng lên gấp nhiều lần rồi, mấy khu công trình này ít nhất cũng phải cần 4 tháng để hoàn thành, vậy mà khi cô bé ở đây thì nó được đẩy nhanh lên chỉ còn có 2 tháng mà thôi!"
"Có cô bé hăng hái như vậy cũng đủ tiếp thêm sức lực cho chúng ta rồi!"
"Chúng ta cũng phải làm nhanh lên thôi, không thể chỉ để cho cô bé làm một mình được!"
"Ờ!!" Tất cả mọi công nhân chỗ đó đề đồng thanh vang lên.
Sự ồn ào đó khiến cho quản lý khó chịu: "Các ngươi không đi làm việc đi, ở đó hò hét cái gì!"
"Quản lý nổi cáu rồi kìa, mau làm việc thôi!"
"Đúng đấy đúng đấy!"
Sau khi quản lý quát tháo như vậy, bọn họ cuối cùng cũng làm việc tiếp, điều này khiến cho ông ấy phải thở dài.
"Xin lỗi nha, để còn phải thấy cảnh này!" Quản lý nói.
Nhưng mà Thanh Linh thì lại không để ý đến chuyện này: "Không sao đâu ạ, bọn họ cũng chỉ hào hứng lên thôi mà!"
Khi nghe câu đó, quản lý lại vui mừng trong lòng.
Sao mà cô bé hiểu chuyện thế cơ chứ, đúng thật là tốt mà, không như thằng con nhà mình, chỉ biết phá hoại là tốt.
Vừa nghĩ đến thằng con trai, ông ấy lại tức giận thêm một phần, điều này khiến cho Thanh Linh khi nhìn thấy quản lý có hành động kì lạ nên có chút khó hiểu: "Quản lý, ngài sao vậy ạ?"
"À à! Không có chuyện gì đâu!" Quản lý khi nghe thấy tiếng của Thanh Linh thì phản ứng lại, ông ấy không muốn để cô bé nhìn thấy mặt không tốt của mình.
"Con đi vác mấy khúc gỗ này đến khu gia công đi, bên bọn họ đang cần!" Quản lý nói.
"Dạ vâng!"
Thanh Linh liền nghe lệnh và lập tức đi làm việc tiếp.
Quản lý nhìn Thanh Linh tháo vát như vậy, trong lòng có chút buồn, một phần là vì phải để cô ấy làm mấy việc nặng nhọc này, phần còn lại là có chút thương sót hoàn cảnh của cô bé.
Nhưng mà ông ấy cũng không thể quản được, việc Thanh Linh có sức khỏe hơn người như vậy thì phải tận dụng triệt để, chứ không thể nào để nó bị bỏ sót được, nếu không thì cái danh quản lý của ông biết để đâu, hơn nữa, việc bưng vác này chỉ nhờ vào sức lực, là công việc có ít nguy hiểm nhất rồi.
Khi mà Thanh Linh đang làm việc thì có một nhóm người ở phía bên ngoài quan sát.
Đó là Hàn Cơ và Hàn Vũ, cả hai người nhìn Thanh Linh làm việc như vậy thì đã sinh ra sự nghi ngờ.
"Phải cô bé đó không?" Hàn Cơ hỏi.
"Chắc là như vậy rồi, ta chắc rằng cô bé đó chính là người mà chúng ta cần tìm!" Hàn Vũ đáp lại.
"Vậy thì chúng ta tới hỏi xem?" Hàn Cơ nói.
"Được!"
Cả hai bắt đầu tới khu công trình, khi mà quản lý quay sang thì bắt gặp hai người, cả hai người tới chỗ quản lý để hỏi vài chuyện, quản lý cũng trả lời lại, cả ba người trò chuyện một lúc đến khi Thanh Linh quay trở lại thì nhìn thấy ba người đó đang nói chuyện.
Và rồi Hàn Vũ và Hàn cơ bắt gặp cô bé, bọn họ nói chuyện với quản lý vài câu thì quản lý cũng nghe theo: "Thanh Linh ơi, có người tìm tới con nè!" Quản lý nói, ông ấy lại thêm động tác tay kêu Thanh Linh lại.
Thanh Linh cũng nghe theo mà chạy tới: "Quản lý có chuyện cần gọi con ạ?"
"Hai vị này tới tìm con!"
"Dạ?" Thanh Linh làm ra vẻ mặt khó hiểu, cô ấy không biết hai người này tìm tới cô bé có việc gì.
Cả hai người dò xét một chút để đánh giá, và rồi cả hai cảm thấy một cỗ lực lượng nhỏ phía bên trong đang luân chuyển.
"Đúng là cô bé này rồi!" Hàn Vũ nói.
"Vậy sao!" Hàn Cơ tỏ ra vui mừng, Thanh Linh lại không hiểu bọn họ đang nói gì.
"Chào tiểu muội, tôi là Hàn Vũ, đệ tử chân truyền của Băng Long môn, còn đây là Hàn Cơ, sư muội của tôi!" Hàn Vũ nói.
Hàn Cơ cũng làm theo mà chào lại: "Chào tiểu muội!"
Khi nghe thấy hiệu tông môn của bọn họ, tất cả mọi người ở đó và cả quản lý đều kinh ngạc, bọn họ không biết rằng người của tông môn lớn như vậy lại tới nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì.
Riêng chỉ có Thanh Linh là không biết tông môn này, cô bé nhìn theo biểu cảm của những người đó mà suy đoán rằng đây là tông môn rất có tiếng tăm.
"Kính chào hai vị, tôi là Thanh Linh, không biết hai vị tìm tôi là có chuyện gì?" Thanh Linh hỏi.
"Bọn ta là muốn mời vị tiểu muội này gia nhập vào tông môn của bọn ta!" Hàn Vũ đáp.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, nhưng mà kinh ngạc nhất vẫn là quản lý.
"Không thể được! Cô bé này hiện đang đảm nhiệm chính việc khuân vác của bọn tôi, không thể nào mà bọn tôi có thể đưa cô bé cho các vị dễ dàng thế đươ…" Lời quản lý chưa kịp nói hết thì Hàn Vũ đã đưa ra một bọc tiền.
"Chừng này đủ chưa?" Hàn Vũ nói.
Quản lý cầm lấy bọc tiền đó và mở ra xem, khi nhìn thấy thứ ở trong đó thì ông ấy bị chấn kinh.
Tất cả những đồng tiền trong đó đều là tiền vàng, hơn nữa còn là văn tiền, đây là đủ để thuê hơn 5 người khuân vác rồi, đủ để lấp đầy khoản trống của Thanh Linh.
Nhưng mà ông ấy không đồng ý vội, ông ấy bắt đầu hỏi Thanh Linh: "Thanh Linh, liệu con có đồng ý việc đi với những người này không?"
Lời của Thanh Linh bây giờ rất quan trọng, ông ấy muốn Thanh Linh chọn như thế nào, nếu như cô bé muốn ở lại thì ông ấy sẽ từ chối số tiền này, còn nếu cô bé muốn đi thì ông cũng không thể cưỡng cầu được.
"Con đồng ý!" Thanh Linh dứt khoát đáp lại.
Cô bé bây giờ đã có thể tìm được manh mối về mẹ của mình, hơn nữa, nếu như số tiền lớn đó có thể chuyển giao cho quản lý thì nó cũng có lợi cho cả hai.
Khi nghe cô ấy nói vậy, quản lý cũng chỉ thở dài mà nói: "Nếu con đã muốn như thế, ta cũng không cưỡng ép được!"
Mọi người ở công trường khi nghe thấy quản lý nói vậy thì rất buồn, bọn họ không ngờ rằng phải tạm biệt Thanh Linh nhanh như vậy, nhưng mà bọn họ cũng không có tư cách giữ chân Thanh Linh lại, dù sao thì đó cũng là lựa chọn của cô bé.
"Sống tốt nhé!" Những công nhân ở đó đồng thanh, Thanh Linh khi nghe thấy câu đó thì cũng chỉ biết gật đầu.
"Chào tạm biệt xong rồi nhỉ, vậy thì đi thôi Thanh sư muội!" Hàn Vũ nói.
"Vâng!"
Mẹ, con sẽ tìm được mẹ, và sẽ hỏi mẹ rằng, tại sao lúc đó lại bỏ rơi cha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro