Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Văn Kiếm Tái Xuất Giang Hồ
                              ***
Đoàn người của Trân Nương đã gặp bọn người không rõ lai lịch kia. Trước sự tấn công như vũ bão của bọn người kia, Trân Nương mới bày thế trận hoa mai năm cánh để chống đỡ.
Tuy  đẩy lui bao nhiêu đợt tấn công của bọn người không rõ lai lịch kia, nhưng để trở về tổng đàn Bách Hoa lâu thì không phải dễ. Trân Nương chợt nhớ đến sơn cốc này, giờ cứ như ba ba trong rổ, tuy vậy đây là nơi dễ phòng thủ khó tấn công, cứ bảo toàn tính mạng cho các tỉ muội rồi từ từ tính tiếp. Trân Nương cứ ngồi thừ trên một tảng đá mà suy nghĩ, chẳng hề biết Tiểu Hạ đang đến gần. Tiểu Hạ nhìn thấy Trân Nương cứ ngồi yên lặng như vậy, đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trân Nương ngồi như vậy, cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ khi ngẩng đầu lên thì thấy, Tiểu Hạ đang quay người định bước đi mới hỏi:
_ Tiểu Hạ! Muội định nói gì với tỉ, sao mới đến đã bỏ đi rồi, hay là tỉ có cái gì đó làm cho muội không muốn nói?
Tiểu Hạ nghe Trân Nương hỏi mình như vậy thì tròn xoe đôi mắt, đưa tay chỉ vào mình.
_ Trân Nương tỉ! Tỉ bảo muội giận tỉ ư? Giận tỉ nên mới bỏ đi sao?
Trân Nương mỉm cười, nhìn Tiểu Hạ gật đầu  và nói:
_ Tiểu Hạ! Thế muội không giận tỉ, sao muội vừa đến đã bỏ đi?
Tiểu Hạ lúc này lắc đầu lia lịa.
_ Trân Nương tỉ! Tỉ có biết muội đến nơi đây bao nhiêu lần hay không?
Trân Nương lúc này mới sực nhớ liền hỏi:
_ Tiểu Hạ! Là thật sao? Trân  Nương này thật đáng trách, muội hãy thứ cho tỉ nhé? Nhưng muội đến gặp tỉ có việc gì vậy?
Tiểu Hạ chỉ lắc lắc đầu, rồi nói:
_ Trân Nương tỉ! Muội đâu có gì để mà giận tỉ, muội chỉ muốn hỏi tỉ giờ đây chúng ta phải làm sao mà thôi.
Nghe Tiểu Hạ hỏi thế, Trân Nương mới bảo:
_ Tiểu Hạ! Muội hãy nói với Tiểu Xuân hãy dẫn mấy vị tỉ muội còn khỏe canh giữ con đường dẫn vào sơn cốc, còn các tỉ muội khác thì đi kiếm thức ăn, hãy kiếm càng nhiều thức  ăn càng tốt. Những người bị thương nhẹ thì hãy chăm sóc cho người bị thương nặng.
Tiểu Hạ nghe Trân Nương bảo vậy liền gật đầu rồi bước  đi. Tiểu Hạ đi rồi, Trân Nương đưa mắt nhìn vẻ tất bật của Tiểu Hạ mà bật cười. Trân Nương mới tự nhủ:
_ Cho dù như thế nào đi nữa, thì Trân Nương cũng phải bảo vệ an toàn tính mạng của mọi người. Ở nơi đây là ba ba trong rổ đi nữa, thì vẫn còn sống.
Trân Nương hít một hơi thật dài rồi bước đi. Trân Nương bước tới trước sơn cốc, là nơi Tiểu Xuân và mọi người đang canh giữ. Con đường dẫn vào cốc là một con đường độc đạo, một bên là vực sâu thăm thẳm, một bên là vách núi dựng đứng. Con đường chỉ một người đi, giờ đây đã được Tiểu Xuân cùng với mọi người canh giữ. Họ lấy đá tạo thành một bức tường ngăn phía bên ngoài sơn cốc.
Tiểu Xuân vừa nhìn thấy Trân Nương bước đến liền hỏi:
_ Trân Nương tỉ! Muội làm như vậy có được không? Bọn chúng có ba đầu sáu tay, muốn vào trong sơn cốc, thì phải vượt qua bức tường đá này, mà vượt qua được cũng phải bỏ mạng ở nơi đây.
Trân Nương nhìn thấy Tiểu Xuân cùng với mọi người đã vô cùng mệt nhọc, ấy vậy mà còn dựng một bức tường đá ở nơi đây để phòng ngừa bọn người không rõ lai lịch kia tấn công, thì vô cùng hài lòng, nhưng cũng trêu chọc Tiểu Xuân với mọi người.
_ Tiểu Xuân với các tỉ muội, thể mọi người không muốn trở về Bách Hoa lâu nữa sao?
Tiểu Xuân nghe Trân Nương hỏi như vậy, thì nước mắt lăn dài trên má.
_ Trân Nương tỉ! Tiểu Xuân nhớ Bách Hoa lâu, Tiểu Xuân muốn trở về nơi đó.
Trân Nương gật đầu, nhưng vẫn hỏi:
_ Tiểu Xuân! Tỉ cũng muốn về, nhưng thế thì sao muội lại chặn lối ra, không để đường cho chúng ta trở về Bách Hoa lâu.
Tiểu Xuân lúc này mới giải thích.
_ Trân Nương tỉ! Tiểu Xuân cũng có nghĩ đến việc đó, nhưng bây giờ việc chúng ta cần là bảo toàn thực lực, mới là việc quan trọng nhất, vả lại chúng ta cũng không biết bọn người không rõ lai lịch kia sẽ hành động như thế nào nữa?
Trân Nương nghe Tiểu Xuân nói như vậy, liền tiếp lời.
_ Tiểu Xuân! Không những  thế, nếu như chúng ta cứ liều mình trở về Bách Hoa lâu, sẽ bị bọn người kia chặn đánh dọc đường, thì hậu quả không biết thế nào mà tưởng tượng, có khi chúng ta cũng như Mộc phủ.
Trân Nương nói đến đó thì không nói tiếp nữa. Tiểu Xuân lúc này liền hỏi:
_ Trân Nương tỉ! Thế i muội làm đúng phải không?
Trân Nương nhìn Tiểu Xuân khe khẽ gật đầu. Lúc này Tiểu Hạ với khuôn mặt hớn hở cùng với mấy tỉ muội khác đang cầm đuốc, vạt áo được dùng để đựng trái cây. Tiểu Hạ vừa chạy vừa gọi.
_ Trân Nương tỉ! Tiểu Xuân! Tỉ tỉ! Muội muội! Ở trong này có đủ loại trái cây ăn được, có nước, có cá, có cả thú nhỏ nữa, trước mắt chúng ta không bị chết đói.
Nghe Tiểu Hạ nói như vậy, Trân Nương liền quỳ xuống chắp tay nhìn lên bầu trời đêm mà nói:
_ Xin cảm ơn trời đất đã không tuyệt đường sống của chúng con.
Thế là mọi người đều quây quần bên cạnh nhau cùng ăn trái cây, uống nước, mà Tiểu Hạ vừa đưa tới. Những thiếu nữ xuân sắc ngồi bên cạnh nhau trò chuyện, ăn trái cây, chẳng mấy chốc họ quên đi cái mệt mỏi của những ngày bôn ba đường trường và từng trận tử chiến với bọn người không rõ lai lịch kia. Họ cất tiếng hát, tiếng ca, trêu chọc, cười đùa, như chưa từng có việc gì đã xảy ra với họ, nếu như có ai trông thấy sẽ nói họ là những nàng tiên giáng trần, chứ có ai ngờ họ đã trải qua những trận đánh sinh tử với bọn người không rõ lai lịch, hay là bọn người mượn gió bẻ măng, thừa nước đục thả câu kia chứ.
Những cô gái tuổi đôi mươi vừa trải qua những trận đánh sinh tử với bọn người không rõ lai lịch mà vẫn bảo toàn lực lượng, trong khi Mộc phủ, Phúc Yên tiêu cục, Âm Dương Ma, Thiên Sơn thiền viện đều như cây cỏ xơ xác khi bị một trận bão lớn quét qua.
Bọn người không rõ lai lịch kia là ai?
Thì chẳng ai có câu trả lời, chẳng ai giải đáp.
Trong lúc, mọi người dưới sự chỉ huy của Trân Nương đã rút lui an toàn vào trong sơn cốc. Những cô gái của Bách Hoa lâu đang dưỡng sức nghỉ ngơi và chờ đợi bọn người không rõ lai lịch kia, thì ở nơi đây có bốn con người, ba nam một nữ đang đi tìm bọn họ.
Bốn con người đó là Thạch Lang, Đoàn Tử Trực, Mộc Yến Yến, Mộc Từ Quang. Bốn người bọn họ âm thầm, lặng lẽ đi từng bước, xem từng dấu vết mà đoàn người Bách Hoa lâu và bọn người không rõ lai lịch kia để lại.
Đoàn Tử Trực đang chăm chú nhìn từng ngọn cỏ bị giày xéo, từng vết máu vương trên nhành cây bị chặt đứt, rồi quay sang nói với mọi người.
_ Căn cứ những gì còn sót lại, thì mọi người của Bách Hoa lâu chưa có người tử thương.
Mộc Từ Quang nghe thế liền kêu lên.
_ Bọn họ chưa có người tử thương sao? Đến như....
Mộc Từ Quang muốn nói đến Mộc phủ cũng bị đánh cho tơi tả,  mỗi người phải chạy mỗi nơi, cũng không biết ai còn ai mất, thế mà một Bách Hoa lâu bé tẻo teo lại chịu đựng được những đợt tấn công của bọn người không rõ lai lịch kia. Trong lúc Mộc Từ Quang kêu lên với vẻ ngạc nhiên như vậy, thì Thạch Lang khẽ nói:
_ Có người.
Cả bốn người nhanh như chớp, lao vào một bụi cây rậm rạp mà nằm yên lặng. Lúc này có một người mặc áo dạ hành, bịt mặt, chỉ chừa lại đôi mắt chạy đến, đưa mắt nhìn quanh rồi lao đi.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                      Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro