Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chiêu Văn Kiếm Tái Xuất Giang Hồ
                              ***

Dương Bình muốn đưa mọi người ở trong Phúc Yên tiêu cục, đến Trúc Lĩnh sơn của Linh Nhân tránh nạn, nhưng lại sợ làm phiền đến Linh Nhân, nhưng nay nghe Trúc Chi lí giải như vậy, Dương Bình mới cởi bỏ hết những nút thắt trong lòng. Dù sao Dương Bình cũng là tổng tiêu đầu của Phúc Yên tiêu cục, dù cho lâm vào cảnh bi đát đi nữa, thì Dương Bình cũng ra tay giúp đỡ cho người huynh đệ, từng một thời cùng vào sinh ra tử vì chính nghĩa của võ lâm đất Việt. Thế là Dương Bình cùng mọi người trong Phúc Yên tiêu cục nhằm hướng Trúc Lĩnh sơn mà đi đến.
Trúc Lĩnh sơn đã từ lâu không có người qua lại. Con Ma Nữ Ngọc Vô Tâm ngày ngày cùng chủ nhân Long Tuyền kiếm ngắm trăng, thưởng hoa, uống rượu, cùng nhìn hoàng hôn, chờ ánh bình minh, lại trông từng làn gió thổi với những bầy chim đang ríu ra ríu rít trên những ngọn trúc xinh. Ngọc Vô Tâm, Linh Nhân, hai người giờ đây chẳng khác gì đôi tiên đồng ngọc nữ ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống trên Trúc Lĩnh sơn. Ngọc Vô Tâm với Linh Nhân, hai người đang ngồi bên cái bàn được làm bằng trúc. Trên bàn là ấm trà Bắc Thái, đĩa bánh nếp, với một ít kẹo đậu phộng. Hai người ngồi yên lặng nhìn mặt trời lặn, nhấp từng ngụm trà thơm, ngước mắt nhìn chờ ánh trăng lên. Mặt trời đang từ từ khuất dần sau rặng núi, hắt lên chút ánh sáng từ đằng chân trời. Trên bầu trời xanh cuối ngày, một đàn chim đang hối hả bay về phương Nam. Từng đám mây tím nhẹ nhàng trôi về phía xa xôi. Ngọc Vô Tâm đưa đôi mắt tựa như mặt nước hồ thu, quay sang nhìn Linh Nhân, nhưng chỉ thấy Linh Nhân đang đưa mắt nhìn về phía xa xôi và thở dài. Ngọc Vô Tâm nhìn thấy Linh Nhân như vậy, mới hỏi:
_ Linh Nhân huynh! Ánh hoàng hôn mùa thu đẹp như vậy, sao huynh có vẻ không được vui? Không lẽ trời thu vào lúc hoàng hôn, lại làm cho một vị anh hùng hào kiệt như huynh cảm thán phải thở dài?
Linh Nhân mắt vẫn nhìn về phía xa, tâm ý như đang để ở nơi đâu, một lúc sau mới nói:
_ Vô Tâm! Huynh cảm thấy không sớm thì muộn, giang hồ đất Việt lại trải qua một trận mưa tanh gió máu.
Ngọc Vô Tâm đưa mắt nhìn ánh hoàng hôn, hai tay chống cằm mà nói:
_ Linh Nhân! Huynh cũng thật là.. nhìn ánh hoàng hôn mà cũng biết chuyện giang hồ, cho dù có như thế đi nữa, chỉ cần cùng với huynh sánh bước giang hồ, vào sinh ra tử đạp bằng sóng dữ thì muội cũng cam lòng.
Nghe Vô Tâm nói như vậy, Linh Nhân quay sang nhìn rồi nhẹ nhàng bảo:
_ Vô Tâm! Chúng ta ăn bánh uống trà chờ trăng lên.
Linh Nhân với tay cầm lấy ấm trà rót ra chén, đưa lên mũi ngửi và tấm tắc khen ngợi.
_ Trà thơm! Không biết ai pha lại khéo như vậy?
Linh Nhân uống một ngụm trà, lại bóc cái bánh nếp đưa lên miệng cắn một miếng, nhìn Vô Tâm và cười bảo:
_ Không ngờ Vô Tâm muội đã xinh đẹp lại khéo tay đến như vậy, chỉ tiếc những ngày tháng chúng ta ngồi ngắm ánh hoàng hôn, chờ trăng lên ở nơi Trúc Lĩnh sơn này không còn nhiều nữa.
Ngọc Vô Tâm nghe vậy mới nhìn Linh Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, rồi hỏi:
_ Linh Nhân huynh! Huynh có bị làm sao không vậy? Cảnh đẹp nên thơ lại thật yên bình như thế này, vậy mà huynh lại nói phong ba bão táp sắp nổi lên là sao? Không lẽ huynh có thuật thông thiên nhĩ, ngồi một chỗ mà biết được chuyện thiên hạ hay sao?
Linh Nhân chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Ngọc Vô Tâm. Linh Nhân đứng dậy rời khỏi ghế, bước vào trong nhà cầm lấy thanh Long Tuyền kiếm. Linh Nhân bước ra giữa sân, đưa mắt nhìn quanh, rồi rút thanh Long Tuyền kiếm ra khỏi vỏ. Một làn hàn quang lạnh lẽo tỏa ra dưới tiết trời mùa thu.
Ngọc Vô Tâm nhìn thấy vậy mới hỏi:
_ Linh Nhân huynh! Có chuyện như vậy sao? Chúng ta phải rời khỏi Trúc Lĩnh sơn thật sao?
Linh Nhân không trả lời câu hỏi của Ngọc Vô Tâm, chỉ vung thanh Long Tuyền kiếm đi một bài kiếm. Ngọc Vô Tâm thấy Linh Nhân luyện kiếm, cũng bước vào trong nhà cầm lấy thanh nhuyễn kiếm của mình rồi bước ra sân và nói lớn:
_ Linh Nhân huynh! Muội cùng đối luyện với huynh nhé.
Ngọc Vô Tâm nói xong, liền vung thanh nhuyễn kiếm bước đến. Ngọc Vô Tâm, Linh Nhân cùng nhau luyện kiếm. Một vị anh hùng cùng với nàng tuyệt sắc giai nhân. Một thanh cương kiếm, một thanh nhuyễn kiếm đang ánh lên những làn quang kiếm. Nhìn Linh Nhân, Ngọc Vô Tâm giờ đây chẳng khác gì đôi tiên đồng ngọc nữ đang bay lượn dưới ánh trăng thu.
Đêm đó vào canh ba thì người Phúc Yên tiêu cục đến nơi.
Trăng treo trên Trúc Lĩnh sơn tròn như cái mâm, tuy đã qua rằm trung thu, nhưng trăng vẫn soi tỏ mọi vật như ban ngày. Ánh trăng vàng đang chiếu sáng trên những ngọn trúc đang đứng yên lặng, với những chiếc lá ướt đẫm sương, những bóng cây trúc nghiêng nghiêng theo ánh trăng đã vội nở hoa. Trúc Lĩnh sơn! Bầu trời không gợn mây, chỉ có một vầng trăng vàng đang treo giữa bầu trời đêm. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng xào xạc của từng ngọn trúc đang lay theo làn gió nhẹ thổi. Không gian chẳng chút bụi trần, ở nơi đây vẫn còn có hai người đang luyện kiếm dưới ánh trăng vàng. Ánh kiếm loang loáng dưới ánh trăng, thân người như bay lượn, chân chẳng chạm đất, hai người đó chẳng phải ai khác mà chính là Linh Nhân và Ngọc Vô Tâm. Linh Nhân trong cái áo màu nâu giản dị, tóc búi cao, khuôn mặt tươi tắn, chân đi giày, chẳng phải như lúc còn là tên Tửu Quỷ, hành hiệp chốn giang hồ, một gã đầu tóc bù xù, áo quần nhàu nhĩ, nồng nặc mùi rượu. Bên cạnh, Linh Nhân là Ngọc Vô Tâm với tà áo màu xanh càng tô điểm cho một đóa hoa đang đến kì khoe sắc, một vẻ đẹp của vị tuyệt sắc giai nhân. Linh Nhân, Ngọc Vô Tâm, hai người vẫn đang luyện kiếm cho đến canh ba vẫn chưa nghỉ, thì lúc này Ngọc Vô Tâm mới ngừng tay lại đưa mắt nhìn ra xa và hỏi:
_ Linh Nhân huynh! Huynh có thấy là có rất nhiều người đang tiến về phía Trúc Lĩnh sơn hay không?
Lúc này, Linh Nhân đã thu thanh Long Tuyền kiếm vào vỏ và bảo:
_ Vô Tâm! Huynh biết rồi, không biết là địch hay là bạn, là bạn sao lại tới lúc canh ba, là địch thì mấy năm nay chúng ta quy ẩn ở nơi Trúc Lĩnh sơn này, chẳng qua lại chốn giang hồ, chẳng gây ra chuyện ân oán thị phi.
Ngọc Vô Tâm đưa đôi mắt nhìn Linh Nhân, buồn bã nói:
_ Linh Nhân huynh! Không lẽ là kẻ thù năm đó, giờ đây tìm đến Trúc Lĩnh sơn này, để tìm muội trả thù.
Linh Nhân nghe Ngọc Vô Tâm, nói như vậy thì lắc đầu:
_ Không thể có chuyện đó, vì bọn họ không biết muội ở nơi đây, vả lại chúng cũng biết nơi đây còn có ai. Vô Tâm! Dù sao cũng là khách thì chúng ta cũng nên đón tiếp những vị khách không mời mà đến này.
Ngọc Vô Tâm nghe Linh Nhân nói như vậy liền gật đầu. Linh Nhân, Ngọc Vô Tâm, hai người lặng lẽ tiến về phía những người đang tiến đến Trúc Lĩnh sơn.
Một đoàn người mệt mỏi đang hướng đến Trúc Lĩnh sơn, đó là đoàn người của Phúc Yên tiêu cục, bọn họ vừa trải qua một trận đánh thập tử nhất sinh, may nhờ con người kì lạ, lại đầy bí ẩn kia tương trợ, nếu không giờ đây người của Phúc Yên tiêu cục cũng đã bị diệt môn như Mộc phủ. Đoàn người của Phúc Yên tiêu cục với những chiếc áo loang lổ vết máu, vết thương, giờ đây máu đã đông cứng dính vào áo. Ánh trăng soi sáng, cho bước chân của họ thêm nhanh, bọn họ đang tiến vào Trúc Lĩnh sơn.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                      Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro