Chương 10 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Trịnh Nghiên an phận nằm trên giường không bao lâu, cơ thể đột nhiên trở nên nóng bức, nàng khó chịu lấy hai tay vò nhàu nát vạt áo của mình. Ngồi dậy khó khăn cởi bỏ lớp ngoại bào bao bọc thân thể kia chỉ còn lại trung y, đột nhiên bên cạnh "Ân" một tiếng, nàng hốt hoảng liếc mắt nhìn sang hướng phát ra âm thanh kia, chỉ thấy một nữ nhân khác trong tình trạng giống hệt mình.

Nữ nhân kia thân mình uốn nẩy, như mời gọi Du Trịnh Nghiên tiến đến mà tùy ý chà đạp, làm nàng cảm thấy ở cổ một trận khô khóc, nhiệt trong người càng phát ra nhiều hơn, định đưa thân mình hướng ngoài cửa mà chạy đi nào ngờ nữ nhân kia lập tức gắt gao ôm lấy tấm lưng của Du Trịnh Nghiên kéo về phía mình làm cả người nàng đổ nhào lên người nữ nhân kia. Hai bàn tay Du Trịnh Nghiên lập tức mò mẩm tìm kiếm điểm tựa trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo này.

Nữ nhân kia kích tình bị người trước mắt xoa nắm bộ vi mềm mại hừ nhẹ một tiếng.

"Mau cởi y phục của ta ra... a ưm... Ta khó chịu quá" Lâm Nhã Nghiên nói đoạn còn cố ý ưỡn ngực nâng hai khỏa vũ khí kia lên, làm hai khỏa mềm mại nằm gọn trong lòng bạn tay của Du Trịnh Nghiên mặc nàng xoa nắn.

Đại não của Du Trịnh Nghiên giờ đây hoàn toàn trống rỗng, hô hấp trở nên gấp rút, đôi con ngươi mờ đục, hai tay run run đặt nơi thắt lưng của Lâm Nhã Nghiên mà bắt đầu cởi bỏ đi từng lớp y phục. Đến khi chỉ còn lại cái yếm nhỏ che chắn bộ vi sữa cùng với cái khố nhỏ bao bọc nơi mẫn cảm nhất của Lâm Nhã Nghiên, lúc này mới nhẹ nhàng cuối xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.

"Ân... a" Lâm Nhã Nghiên rên ngắt quãng giữa những nụ hôn cuồng nhiệt mà Du Trịnh Nghiên dành cho mình.

Du Trịnh Nghiên mân mê môi trên lẫn môi dưới tựa hồ không muốn bỏ qua một chút căng mọng nào trên đôi môi đỏ hồng kia. Hôn thôi vẫn chưa đủ Du Trịnh Nghiên liền vươn đầu lưỡi của mình ra quấn quýt lấy đầu lưỡi của đối phương mà mút mà càng quấy. Đôi tay hư hỏng bất giác luồn vào cái yếm nhỏ bé kia tìm kiếm thứ tròn tròn xoa nắn đủ mọi hình dạng.

Lâm Nhã Nghiên trước sự tấn công dữ dội kia thân thể trở nên mền nhủn mà nằm gọn trong lòng Du Trịnh Nghiên, yếu ớt đáp lại cái lưỡi không xương của nàng đang quậy phá trong khoang miệng của mình, hai cánh tay mảnh khảnh câu lên cổ Du Trịnh Nghiên đẩy nụ hôn nồng nàn này càng thêm sâu.

Sau khi hôn chán chê đôi môi đáng thương kia, Du Trịnh Nghiên rời đi hướng tai của Lâm Nhã Nghiên mà phả từng làn hơi thở ấm nóng vào làm vành tai nàng ửng hồng, lại tiếp tục rê đôi môi yêu nghiệt của mình hôn lên cái trán trơn láng, rồi đến đôi mắt và cái mũi xinh xắn. Du Trịnh Nghiên ngẩng đầu nhìn người dưới thân mình nhẹ hừ vài tiếng sau đó lại chậm rãi cuối thân, mở miệng khẽ cắn cắn vai từ từ lên cổ rồi trở lại xương quai xanh của đối phương. Đôi môi ma mảnh của Du Trịnh Nghiên chạm đến đâu nơi đó đều để lại vô số các ấn kí đỏ hồng bắt mắt.

Giờ khắc này, nhìn toàn thân đã phát dục của Lâm Nhã Nghiên Du Trịnh Nghiên nhịn không được đưa tay kéo đi cái yếm nhỏ trước mắt lập tức bị hai cái bánh bao trắng hồng, đầy đặn trước mắt câu mất hồn phách, tim truyền đến một trận đập kịch liệt. Du Trịnh Nghiên đôi con ngươi đỏ rực hướng một bên đồi núi cao ngạo nghễ kia đưa miệng ngoạm lấy, ra sức bú mút, bên còn lại cũng đã dùng một bàn tay nhào nặn ra đủ mọi hình dạng kì thú.

Lâm Nhã Nghiên cúi đầu nhìn đối phương như tiểu hài tử chôn trước ngực mình quậy phá, tâm trí trở nên trống rỗng chỉ mơ hồ nghĩ đến một người mà mình ngày đêm mong nhớ, đôi môi bất giác rên rỉ: "Nghiên nhi a Nghiên nhi, ta muốn nhiều hơn... ưm... nhiều hơn...nữa"

Lời nói kia tựa hồ làm cho dục vọng trong Du Trịnh Nghiên tăng đến đỉnh điểm, đôi chân hướng hạ bộ Lâm Nhã Nghiên liên tục ma sát, nâng niu một bên đồi núi vẫn là chưa đủ a, miệng lập tức hướng bên còn lại tiếp tục bú mút, hai tay không an phận đưa ra sau xoa nắn cặp mông mềm mại của đối phương.

Lâm Nhã Nghiên lần đầu tiên bị khoái cảm dồn dập nhiều như vậy có chút không chống đỡ nổi, hai chân gắt gao kẹp lấy thân mình Du Trịnh Nghiên kéo nàng ngày càng gần về phía mình.

Vốn trong người đã thấm xuân dược mà buổi tối lại là lúc động tình tốt nhất, Du Trịnh Nghiên cảm giác được đúng thời điểm liền bắt tay chậm rãi khai mở hai chân của Lâm Nhã Nghiên, nhắm thẳng hoa viên mà đi. Nơi bí mật kia là một mảnh phá lệ cực kì ẩm ướt. Cơ hồ vừa đụng vào, ngón tay Du Trịnh Nghiên liền ẩm ướt.

"Ân...a" Nơi tư mật của Lâm Nhã Nghiên cứ như vậy mà bị khai phá, nàng nhịn không được hai tay ôm lấy lưng Du Trịnh Nghiên mà bấu chặt, đôi môi cũng phát ra những từ ngữ gây xấu hổ.

Du Trịnh Nghiên vẫn thủy chung dùng ngón tay xoa cánh hoa bên trong cùng với hoa thạch đã bắt đầu sưng tấy. Lâm Nhã Nghiên vốn gương mặt đã đỏ ửng hiện tại còn không thể đỏ hơn, giờ khắc này lấy màu đỏ của máu để so sánh càng chuẩn xác, hốc mắt cũng bởi vì thẹn thùng mà phủ kín một tầng hơi nước, nhìn qua phá lệ đáng thương cùng kiều nhược.

Rõ ràng biết thân thể Lâm Nhã Nghiên khẩn cấp chờ đợi nàng đi vào, nhưng Du Trịnh Nghiên lại chậm chạp không chịu tiến bước, chỉ đơn giản ở bên ngoài không nhẹ không mạnh khiêu khích hoa hạch sưng đỏ kia. Phát hiện hạt đậu nhỏ trong tay mình càng ngày càng lớn, càng ngày càng hồng, nhiệt độ so với bên ngoài càng nóng rực mới nhẹ nhàng giương ánh mắt đục ngầu lên nhìn Lâm Nhã Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên bị nhìn như vậy xấu hổ chui vào cổ Du Trịnh Nghiên nhỏ giọng nỉ non "Ngươi nhẹ tay một chút a... ta muốn ngươi đi vào bên trong ta... ưm"

Du Trịnh Nghiên mặc dù một thân thấm xuân dược nhưng vẫn nhớ lời sư phụ nói, lần đầu của người con gái thực sự rất đau đớn nên động tác càng quấy bên ngoài hạt đậu kia cũng bắt đầu ôn nhu chứ không dùng nhiều lực như trước.

Đôi tay Du Trịnh Nghiên thăm dò nơi khe suối tươi mát, cảm thấy đã đủ ướt, liền vươn ngón tay giữa nhẹ nhàng đi vào hang động thần bí kia, trên môi mấp mấy câu nói: "Ta xin lỗi"

"A"

Chờ lâu khiến cho thân thể sớm không phòng bị, lúc này lại lập tức bị lấp đầy, hạ thân truyền đến một cơn đau cộng khoái cảm dồn dập làm Lâm Nhã Nghiên phải vật lộn trong mớ xúc cảm hỗn độn này, bình sinh bao nhiêu lực đạo đều hướng lưng của Du Trịnh Nghiên mà ra sức bấu nát.

Du Trịnh Nghiên cố nén đau đớn, đợi cho đối phương quen dần với sự xâm nhập này, ngón tay ma mị kia lập tức theo lực đạo nhẹ nhàng mà nhấp nhô ra vào, mỗi lần như vậy Du Trịnh Nghiên đều cảm nhận được nơi mẫn cảm kia gắt gao tiếp nhận lấy hành động cản rỡ này của mình.

"Nhanh... Nhanh một chút... a... làm ơn" Lâm Nhã Nghiên lúc này như một con hồ ly dùng thân thể hoàn mĩ của mình liên tục câu dẫn khiến Du Trịnh Nghiên điên đảo tâm can.

Người phía dưới đã yêu cầu lí nào người phía trên lại không làm theo. Tay Du trịnh Nghiên gia tăng lực đạo dùng sức ra vào, chà đạp lên toàn bộ cơ thể Lâm Nhã Nghiên.

"Ta đến... a" Lâm Nhã Nghiên cong người đem toàn bộ những gì tinh túy nhất của mình bắn tất cả ra ngoài cái tay càn rỡ của Du Trịnh Nghiên, đôi tay trắng mịn hung hăn bấu chặt vào thành giường. Lực đạo kia giống như hận không thể đem giường phá hư đi.

Bàn tay cảm nhận một cỗ chất lỏng ấm nóng trào ra cùng với ngón giữa ở trong hang động kia đang bị nó gắt gao hút lấy, Du Trịnh Nghiên từ từ rút ngón tay mình ra, tò mò nhìn thứ chất lỏng màu trắng đục hòa quyện với tia huyết đỏ dưới ánh trăng càng thêm phần xinh đẹp, miệng không tự chủ khẽ liếm một chút, ánh mắt kinh ngạc "Ngọt a" cuối cùng nói ra một từ khiến Lâm Nhã Nghiên đang nằm bẹp dí ở dưới hận không có cái lỗ chui xuống.

Thứ chất lỏng ngon ngọt ngư vậy sao nỡ lòng nào thưởng thức một mình, Du Trịnh Nghiên chẳng nói chẳng rằng hướng đôi môi Lâm nhã Nghiên mà hôn tới tấp trao đổi mật ngọt cho nàng, xem như cho nàng tự thưởng thức hương vị của mình vậy.

Sau một hồi hành hạ, đôi môi kia giờ trở nên sưng đỏ, Du Trịnh Nghiên mới luyến tiếc dời ra ngắm nhìn thành quả của mình. Lâm Nhã Nghiên một thân vì hoạt động mất sức vừa rồi mà nhiểm một tầng mồ hôi mỏng dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng thập phần bóng loáng, thập phần câu hồn.

Du Trịnh Nghiên ta còn muốn nữa, muốn nhiều lắm a. Nghĩ là làm, lập tức đưa đầu lưỡi hướng hai khõa mềm mại ra sức liếm sạch đi lớp mồ hôi kia, lại tiếp tục liếm dọc từ khe rảnh giữa hai đồi núi cao ngất ngưỡng thẳng xuống cái rốn đáng yêu của Lân Nhã Nghiên, xoay đầu lưỡi vòng vòng lại còn tinh nghịch chọt chọt vào cái lỗ giữa rốn.

Cái rốn là chỗ mẫn cảm nhất của Lâm Nhã nghiên a, lửa tình vừa được dập tắc lúc này lại một lần nữa hừng hực bốc cháy mãnh liệt. Lại tiếp tục cùng Du Trịnh Nghiên dây dưa thêm ba bốn lần nữa, cuối cùng đợi đến khi cơ thể không còn chút lực mới mệt mỏi ngã vào lòng Du Trịnh Nghiên tùy hắn hành hạ.

Du Trịnh Nghiên học võ nhiều năm như vậy tất nhiên bấy nhiêu đây làm sao khiến nàng mất sức được. Sau khi Lâm Nhã Nghiên mệt mỏi tựa vào lòng mình thiếp đi, Du Trịnh nghiên vẫn tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm hết dòng chất lòng liên tục rỉ ra ở nơi hoa hạch mẫn cảm của Lâm Nhã Nghiên, đợi đến khi không còn một chút nào xót lại mới gắt gao ôm lấy thân hình mềm nhủn của đối phương vào lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Căn phòng vẫn còn lưu giữ nồng đậm mùi vị hoan ái sau một đêm dài của hai nữ nhân khuynh quốc khunh thành kia.

Bên ngoài, mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro