Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@all: mình bỏ bẵng fic cũng được một tháng rồi ha. Fic diễn biến có hơi nhanh, mình nghĩ vậy, mong là người đọc không bị hẫng và chán.

Chapter 03

Liền những tháng sau đó, sự phản hồi tích cực của công chúng và các nhà phê bình đã mang đến cho cô ấy những lời mời biểu diễn, thỉnh thoảng, nhìn những tấm áp phích treo trên đường phố, cô không ngăn nổi bản thân mỉm cười.

Khó mà diễn tả nổi sự chộn rộn trong lòng cô, vào một buổi tối trở về từ thư viện, khi ở trạm dừng xe bus quen thuộc, tấm áp phích quảng cáo cho vở nhạc kịch Legally Blonde bừng sáng trong ánh đèn. Cô thậm chí hào hứng đến nỗi không chần chừ mà chụp lại một bức ảnh. 

Mái tóc nhuộm vàng óng hoàn toàn phù hợp với nước da và nụ cười rạng rỡ của cô ấy. 

Và...., dù chỉ qua một tấm ảnh thôi, cô vẫn không thể nào dứt ra khỏi đôi mắt thẫm màu luôn rực sáng lấp lánh. Yuri có thể ở đó hàng giờ, bỏ qua cả việc trời đang có mưa tuyết, và cái lạnh lẽo ẩm ướt của băng ghế đang thấm dần vào da thịt cô. Không gì có thể mê hoặc cô hơn cô gái kia.

Bằng một cách nào đó, cô vẫn luôn thu xếp được thời gian, để tới xem tất cả các đêm diễn, cho tới tận ngày bán vé cuối cùng. Và dù rằng đã thuộc nằm lòng các câu thoại, cô vẫn thấy bồn chồn mỗi khi dáng người nhỏ nhắn ấy bước ra, bằng lòng với việc chỉ được thấy nó trên sân khấu.

Những thành công ập đến khiến cô ấy nổi tiếng. 

Một tháng sau đó, như chẳng để bản thân được nghỉ ngơi, cô ấy nhận lời tham gia vở nhạc kịch thứ hai và sức hút của Sooyeon mỗi lúc một lớn hơn qua từng đêm diễn. Các khán phòng luôn được lấp đầy và các nhà báo cũng bắt đầu xuất hiện ở các buổi biểu diễn. Khi cô ấy rời khỏi nhà hát bằng cửa sau, nó luôn khiến cho cả khu phố trở nên nhộn nhạo và cứ như có vòi rồng đi qua, cuốn theo tất cả mọi người về hướng đó.

Sooyeon bắt đầu có những bài phỏng vấn trên các tạp chí, cùng những sự xuất hiện ngập tràn các phương tiện truyền thông, họ nhắc đến cô ấy như một phát hiện ngàn vàng của các đạo diễn.

Cô vui vì cô ấy đã hoàn thành ước mơ của mình, nhưng hơn lúc nào hết, cô ấy dường như đã ở quá xa. Cô sợ rằng, hào quang sân khấu sẽ khiến cô ấy quên đi một con người nhỏ bé, lẫn trong những gương mặt cô ấy thấy hàng ngày.

~oOo~

Cuối năm ấy, Sooyeon đã nhận được một giải thưởng nho nhỏ như là nghệ sĩ mới xuất sắc nhất của làng nhạc kịch.

Tối hôm đó, trên tài khoản Twitter mới mở của mình, cô ấy đã để một lời nhắn

"Giải thưởng này, dành tặng cho người đã luôn ủng hộ tôi. Hãy tin rằng, tôi vẫn luôn mơ về một ngày chúng ta gặp lại"

Lặng người trước màn hình, cô thậm chí vẫn còn hoài nghi về người được nhắc đến trong lời cảm ơn kia. Dẫu rằng trong đầu cô, nỗi lo về việc người đó là một ai khác vẫn cứ đang bay lượn, nhưng như một phản xạ vô điều kiện, Yuri vội vàng lấy áo khoác và rời khỏi nhà.

Chân của cô ríu cả lại, và cô đã vài lần suýt ngã khi tự vấp phải dây giày. Và thậm chí, tới ngã tư, vì quá phấn khích, cô đã suýt lao ra ngay lúc đèn đỏ, may mắn là có một người phụ nữ kịp giật ngược cánh tay cô lại. 

Để có sức chạy, cô đã bắt buộc thở bằng miệng, gió hanh liên tục tốc ngược lại đã khiến cho cổ họng cô khô khốc, và giờ cô đương phải cúi gập người trong những cơn ho dữ dội, đẩy lên khoang miệng cô một vị tanh nồng như máu. Lồng ngực cô nhức buốt, gương mặt đỏ lên khổ sở và nước mắt chỉ chực ứa ra. Cô biết mình không khỏe như Yoona và không thể nào theo kịp sức bền của em ấy, nhưng cô thất vọng rằng, chỉ một quãng đường ngắn ngủi vậy thôi, mà đã đủ để khiến cô muốn quỵ gối. Người phụ nữ đó sau một vài lời nhắc nhở về sự thiếu cẩn trọng khi đi đường, cũng đã bắt đầu nhìn cô ái ngại.

Ngay khi đèn chuyển màu, cô xốc lại chiếc áo khoác, lao vụt qua và đâm phải một vài người đi hướng ngược lại, miệng lầm bầm những câu xin lỗi.

Bước chạy cô dần chậm hơn và thưa hơn gần trạm dừng xe bus quen thuộc ấy đang ở rất gần.

Ngày nào cô cũng đi qua nơi này, với hi vọng sẽ bắt gặp dáng người nhỏ nhắn đang đứng dưới mái hiên. 

Cô ấy vẫn không thay đổi. Trái ngược với hình ảnh trên sân khấu, tỏa sáng và tự tin, cô ấy chỉ cúi đầu trầm lặng trong chiếc áo khoác đen dài.

"Sooyeon ~" cô khẽ gọi. Gần như ngay tức khắc, cô ấy quay đầu lại, nở một nụ cười

Dường như mặt đá xung quanh cô bỗng chốc thành cát lún, chôn chặt chân cô ở đó. Đôi môi cô hơi hé mở và cong lên thành một nụ cười. Đầu cô hơi nghiêng sang và đôi mắt đột nhiên trở nên đờ đẫn. Có một điều gì đó, đã bén gót, đâm thật ngọt ngào vào trái tim cô

" Yuri vẫn nhút nhát y như vậy" cô ấy khúc khích cười, đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú, từ lúc nào đã tới trước mặt, chỉnh lại cổ áo của cô gái cao hơn. Cô chớp chớp mắt để nhìn rõ người trước mặt mình.

"Yuri cứ nghĩ rằng, Sooyeon đã quên Yuri rồi" cô run rẩy nói, nghẹn lại, giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn, hơi ấm ấy quá mỏng manh. Dù đã chuẩn bị cho ngày nay không biết bao nhiêu lần, nhưng cô quá xúc động để có thể kìm nó lại trong giọng nói của mình. 

" Sooyeon sẽ không bao giờ quên, người đã đưa Sooyeon đến ước mơ của mình" đôi chân mày có hơi nhếch lên vì ngạc nhiên trước cảm xúc của Yuri, cô nhanh chóng tìm cách xoa dịu nó. Cô sợ rằng việc bỏ rơi cô ấy bốn năm trước và cả trong suốt thời gian vừa rồi sẽ khiến cô gái này tổn thương. Cô biết bên trong đôi mắt nâu kia là một tâm hồn sâu sắc.

Hình ảnh cô ấy nhòe đi trước mắt cô trong làn nước, tới tận lúc này, cô mới biết mình đã nhớ cảm giác này nhiều như thế nào, cô ấy thật gần, để có thể chạm vào. Giọng nói ấy, êm ái chạm vào tai cô, khiến cảm thấy mình đang bay khi nghe thấy nó.

" Nếu không có buổi tối ấy, Sooyeon sẽ không bao giờ có được hôm nay, Yuri không biết chúng có ý nghĩa nhiều như thế nào đâu"

Yuri không để lỡ thêm một giây, nhoài người ôm lấy cô ấy, bàn tay cô với tới sau lưng Sooyeon, đẩy cô ấy sát vào người mình và cô gái kia, ngoan ngoãn làm theo điều đó. 

"Yuri rất nhớ Sooyeon" 

Cô gái tóc vàng không trả lời chỉ siết chặt lấy người đang chực chờ nức nở trong vòng tay cô.

Cô khó khăn hít thở, hương thơm dịu dàng, làn da mịn đang cọ khẽ vào cổ cô, mọi thứ đều rất thật, cô ấy không còn là một hình bóng trong những giấc mơ

" Yuri?" cô khẽ buông ra, đưa ngón trỏ quẹt khẽ vệt nước trên mi, lo rằng họ có thể bị ai đó bắt gặp. Điều đó ắt hẳn là sẽ gây phiền hà cho cô ấy" Sooyeon.....Sooyeon có thể tới nhà Yuri không?" cô ấy nhập ngừng, Yuri hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi ấy

"Tất nhiên là được, nhưng Sooyeon không sợ sao? Ý Yuri là, dẫu sao thì Sooyeon cũng đã là người của công chúng, vậy nên..." 

"Không" cô ấy chỉ đáp ngắn gọn nhưng chắc chắn

Họ cùng nhau đi bộ về nhà, cô cảm thấy không khí giữa họ có phần ngượng ngùng. Đôi khi, cô bấm nhẹ những ngón tay vào lòng bàn tay mình để lấy chút can đảm mở lời. Nhưng rốt cuộc, khi lời nói tưởng chừng như đã được cất lên, cô vẫn im lặng, lo lắng.

Mở cửa căn hộ và bật đèn, cô thật sự lúng túng, vội vàng quơ tay dọn dẹp vài thứ trong tầm mắt. Một người nổi tiếng như cô ấy hẳn là đã quá quen với những chung cư đắt tiền, trong khi đó, nơi ở của cả hai chỉ ở mức bình thường. Thêm vào đó, Yoona, cô em gái lười biếng của cô, luôn thích tạo thêm công việc cho cô bằng cách bày bừa mọi thứ.

" Sooyeon ngồi ở sô pha nhé? Yuri sẽ lấy chút nước"

Yuri lóng ngóng đặt ly nước quả lên bàn, nó va chạm mạnh với mặt kính tạo thành một âm thanh khá lớn. Cô ấy nhìn cô mỉm cười, gương mặt Yuri đang hồng lên và cánh mũi đỏ ửng.

" Lần sau hãy mang khăn, ngoài trời lạnh lắm" cô gái vươn bàn tay nhỏ nhắn, mang theo hơi lạnh chạm vào cổ Yuri, nó khiến cô thoáng giật mình, hơi lùi lại. Trước phản ứng đó, Sooyeon có chút thất vọng, nhưng Yuri là một người nhút nhát, và cô biết điều đó.

" Được...rồi" cô gái tóc đen lắp bắp, bàn tay đan siết vào nhau

"Yoona đâu? Sao chỉ có mình Yuri ở nhà?"

" Em ấy đi du lịch với lớp" 

"Vậy tối nay Sooyeon có thể ngủ ở đây không?" đôi mắt to tròn nhìn cô chờ đợi

"Gì kia?" cô không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trong giọng nói, cả người hơi giật lùi lại phía sau

"Yuri thấy phiền à?" cô ấy xụ mặt, siết nhẹ lấy quai túi xách, chực đứng dậy

" Dĩ nhiên là không" cô cuống lên, cố cao giọng phủ nhận "Yuri rất vui" bàn tay đưa ra giữ lại chiếc túi, ấn nó xuống ghế

"Vậy thì tốt, Sooyeon đã mang theo cả đồ ngủ, phòng tắm ở đâu vậy?" gương mặt Sooyeon dãn ra, một nụ cười tinh quái xuất hiện cùng vẻ hài lòng trước sự luống cuống của Yuri

~oOo~

"Yuri sẽ ngủ chung với Sooyeon chứ?"

Cô dừng lại việc loay hoay trong tủ quần áo, lập cập xếp trở lại chiếc chăn mà mình vừa lấy ra để trải xuống sàn.

Dường như mọi thứ đang là một giấc mơ kì lạ nào đó. Vài ngày trước, Yuri còn đang khổ sở với suy nghĩ sẽ chẳng khi nào được nói chuyện với cô ấy, thì chỉ trong chưa đầy 3 tiếng đồng hồ của buổi tối hôm nay, diễn viên nhạc kịch nổi tiếng Jung Sooyeon đang ở trong nhà cô.

Thật sự xấu hổ, cô đưa tay xoa xoa cổ, chậm chạp tiến lại giường. 

Cô ấy nằm sang một bên, để chừa lại cho cô một khoảng trống. Và dù chính cô gái kia đã đề nghị việc ngủ chung, nhưng Yuri vẫn leo lên giường theo một cách gượng gạo khó hiểu. Dường như cô sợ rằng chiếc giường sẽ sập xuống, hay cô sẽ vô tình đè lên bàn tay đang vỗ vỗ trên tấm ga kia.

Cuối cùng cô cũng đã nằm xuống, hoàn toàn chìm vào khoảng không "của cô ấy", cô đã ao ước nó biết bao.

" Yuri đã luôn ở đó, phải không?" cô ấy chống khuỷu tay xuống giường, nhấc người dậy, nhẹ nhàng hỏi khi gương mặt được đưa sát đến gần cô hơn. Cô gần như mắc nghẹn, đến nỗi sẵn sàng ho sặc sụa để lấy lại hơi thở. Cô ấy quá thơm và mùi hương pha trộn của trà xanh và thảo mộc đã khiến Yuri chết ngạt.

" Yuri đã cố gắng đến tất..tất cả" cô lắp bắp, cố cho cô gái kia thấy sự kiên trì của mình "nhưng trên đó sáng lắm, sao Sooyeon thấy Yuri được?"

" Sooyeon chỉ cảm nhận vậy thôi " cô ấy nằm xuống, gối đầu trên vai cô, và toàn thân cô ấy thả lỏng " Sooyeon vui lắm"

Cô rụt rè chạm vào mái tóc ấy, nó mềm mại, trơn mượt như tơ, rất đỗi tự nhiên, Sooyeon nằm sát hơn vào người cô, quàng cánh tay qua eo cô, khẽ lầm bầm một điều gì đó, và quãng độ năm phút sau, hơi thở của cô ấy trở nên đều đặn. Có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi sau tất cả.

~oOo~

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô thất vọng nhận ra cô ấy không còn ở đó. Phòng khách, chỉ có Yoona đang xem tivi

" Yoona, cô ấy đâu?"

"Cô nào cơ? " em ấy tròn mắt nhìn cô tò mò "khi em về chị đang ngủ ở nhà kia mà, một mình"

Cô ngạc nhiên đến độ cứng đờ người, cô ấy đã đi, không nói một lời nào.

" Yuri, cô ấy đã ở đây à?" Yoona từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt cô, những ngón tay phe phẩy trong khoảng không trước mặt, em ấy đang cố kéo cô trở lại với thực tại "Yuri"

" Không, không có gì cả" lặng lẽ trở lại phòng ngủ của mình, cô muốn yên tĩnh, em ấy hiểu ý, và cũng chẳng nói gì thêm

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, một mảnh giấy được gài ngay ngắn dưới chân chiếc đèn ngủ

" Yuri, xin lỗi vì đi mà không đánh thức Yuri dậy, Sooyeon sợ họ sẽ đến và làm phiền Yuri bằng những câu hỏi khó chịu nào đó. Sooyeon đã rất hạnh phúc, hãy tin là như thế. Sooyeon sẽ lại tìm đến Yuri."

" Ổn cả thôi, cô ấy chỉ đi vì sợ chị gặp rắc rối" Yoona ôm vai cô, kéo thân hình mảnh khảnh dựa vào người em ấy " Đừng suy nghĩ tiêu cực, chị tin cô ấy mà"

Phải, cô tin cô ấy

Mình chỉ lưu ý nhỏ thôi, Yuri đã không ho ra máu nhé, chỉ là nếu gặp vấn đề với xoang hay đường hô hấp thì khi ho thường hay cảm nhận được mùi như máu.

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic