Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xán Liệt không ngờ rằng bữa chiều hôm đó lại vui vẻ đến thế, cả Khánh Tú và Bạch Hiền đều đã cười rất nhiều. Hắn thì tất nhiên vẫn luôn yêu cái kiểu cười híp mắt nhăn tít cả mặt mũi lại của Khánh Tú, những lúc như thế nhìn cậu rất trẻ con. Nhưng hôm nay hắn mới thực sự thấy Biện Bạch Hiền, người ở bên cạnh hắn, ở cùng nhà với hắn gần 1 tuần nay cười sáng lạn đến thế. Nụ cười của cậu không đáng yêu mà là rực rỡ đến chói mắt. Và cũng có thể vì nó chói lọi quá nên tim hắn lại hẫng nhịp chăng?

Hắn còn không ngờ tới, càng ở bên cạnh Biện Bạch Hiền thì hình ảnh của Khánh Tú trong đầu hắn cũng ít đi. Hắn không còn buồn khi nghĩ tới việc Khánh Tú sắp cùng Chung Nhân về một nhà mà hắn chỉ nghĩ tới Bạch Hiền, nghĩ xem giờ này cậu đang làm gì, đã đỡ sốt chưa và nghĩ xem tại sao hình ảnh của cậu lại tràn ngập trong suy nghĩ của hắn như thế..... Liệu hắn có nên cho cả hai một cơ hội, hay nói đúng ra là cho hắn một cơ hội hay không?

- Phác Xán Liệt! - Tiếng hét của Bạch Hiền khiến hắn giật mình phanh gấp - Anh làm sao vậy, đèn đỏ mà.

- Xin lỗi tôi không để ý. 

- Đi đường phải tập trung một chút chứ - Bạch Hiền cau mày - Không tập trung dễ bị tai nạn lắm đấy. Còn nữa, anh có đi uống rượu cũng đừng có lái xe, tỉnh táo lái còn mất tập trung thế này.......

Phác Xán Liệt cứ vậy ngồi nghe cậu càm ràm bên tai mà không hề có ý định ngăn cậu lại. Hình như cũng lâu rồi mới có người càm ràm hắn mấy thứ lặt vặt vì lo cho hắn. Khóe môi hắn cũng tự động kéo lên thành một nụ cười.

Thật ra Bạch Hiền cũng không nghĩ quá nhiều khi nói hắn như thế, bản thân cậu cũng hay lo lắng cho người khác, hơn nữa người kia lại là người mà cậu đem lòng yêu thương.

Chỉ là có lẽ người đó không biết cậu thương hắn mà thôi......

Mới một lúc đã về đến nhà, Bạch Hiền trước khi xuống xe còn dặn hắn đi cẩn thận. Thế nhưng vào đến tận cửa nhà quay lại vẫn thấy hắn chưa đi. Ngược lại còn thấy hắn mở cửa bước xuống xe nhìn đi về phía cậu

Bạch Hiền nhíu mày rồi chợt nghĩ ra áo của hắn cậu vẫn đang khoác, đang định đưa tay cởi trả hắn thì cả không gian đã bị một bóng người che khuất, vì ngược sáng, Bạch Hiền không nhìn ra biểu cảm của hắn là gì, chỉ theo phản xạ lùi vào sát cửa.

Xán Liệt cúi xuống tai cậu thì thầm

- Biện Bạch Hiền.....

Cả người Bạch Hiền run lên

- Chúng ta......

Hai tay cậu siết chặt lấy vạt áo

- Yêu nhau đi......

Ngay khoảnh khắc Phác Xán Liệt khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, Biện Bạch Hiền biết có lẽ cả đời này cậu không thoát được khỏi vở kịch của hắn rồi.

Đột nhiên tiếng còi xe khiến hai người giật mình

- Vào nhà đi đã nhé, cận thận hàng xóm ghen tị sang đánh hội đồng đấy - Khánh Tú mở cửa kính xe xuống nháy mắt trêu hai người

Biện Bạch Hiền đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng

- Nếu là bên đấy thì là 2 đánh 2 không gọi là hội đồng được đâu - Xán Liệt thản nhiên nhún vai rồi quay lại nói với Bạch Hiền - Em vào nhà nghỉ ngơi trước đi

Bạch Hiền cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ vụng về mở cửa rồi chạy vội vào nhà

- Gớm ai bắt nạt người yêu anh đâu mà đã bảo vệ người ta gớm - Khánh Tú bĩu môi xuống xe tiếp tục trêu Xán Liệt

- Cái miệng em cũng đã đủ làm điều đó rồi - Xán Liệt lấy tay xoa đầu Khánh Tú - Chung Nhân, tớ với cậu đi cùng xe nhé, dù sao cũng là gặp mặt 3 gia đình, tớ cũng lười lái xe.

- Yên tâm, Chung Nhân của em lái xe chuyên nghiệp luôn rồi - Khánh Tú giơ ngón cái với Xán Liệt

- Này này, chồng em là giám đốc đấy nhé, không phải tài xế lái taxi đâu - Chung Nhân ngồi trong xe oan uổng kêu to

Xán Liệt nhìn hai vợ chồng cãi nhau mà buồn cười. Hắn giật mình nhận ra, giờ phút này nhìn Khánh Tú hạnh phúc hắn đã không còn đau đớn nữa rồi.

- Hai người uống ít thôi nhé - Trước khi đi vào nhà, Khánh Tú vẫn còn đứng dặn dò rất ra dáng một bà mẹ chăm hai thằng con trai sắp đi nhậu nhẹt be bét - Còn nữa, Xán Liệt anh để ý hộ em cái cô Động hay Đống gì đấy nhé.

- Em cũng biết tiểu thư nhà họ Lệ sao? - Xán Liệt nhíu mày - Mà người ta tên là Lệ Mạc Đổng, không phải Động cũng chẳng phải Đống

- Em cũng chẳng quan tâm tên cô ta - Khánh Tú nói mà mắt không rời Chung Nhân, người vẫn đang không ngừng bày ra ánh mắt hối lỗi - Còn muốn biết vì sao em biết cô ta thì cứ hỏi tài xế lái xe cạnh anh kìa kìa

Nói xong Khánh Tú bỏ lại cho hai người bóng lưng, một mạch đi thẳng vào trong nhà.

Xe cũng bắt đầu chuyển bánh

- Có chuyện gì sao? - Xán Liệt quay sang nhìn Chung Nhân - Thái độ em ấy có vẻ không thích Đổng tiểu thư.

Chung Nhân thở dài, một lần nữa kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra. 

- Khánh Tú rất yêu cậu, đừng để em ấy buồn - Xán Liệt nghe xong chỉ nói như vậy

- Tớ còn yêu em ấy nhiều hơn - Chung Nhân thở dài rồi nhanh chóng đổi chủ đề- Mà hôm nay Lệ gia làm cái gì mà mời cả Phác gia đến nhỉ? Tớ tưởng vụ làm ăn này là Kim gia với Lệ gia thôi chứ nhỉ?

- Gớm chưa - Xán Liệt bật cười - Phác gia tớ quản rồi nên cậu cũng chẳng phải lo cướp mất hần lợi nhuận nào của Kim giám đốc đâu

- Phác lão gia giao lại công ty cho cậu rồi à? 

- Ừ - Nụ cười Xán Liệt nhanh chóng vụt tắt - Hôm nay có lẽ là ông ta chủ động hỏi tham dự bữa tiệc này

- Chủ động hỏi? - Lần này đến lượt Chung Nhân ngạc nhiên

- Muốn tớ làm quen với tiểu thư nhà họ Lệ - Xán Liệt khẽ thở dài - Ông ta không muốn tớ yêu con trai

Chung Nhân không nói gì

Có lẽ hắn thực sự may mắn vì có một gia đình đúng nghĩa. Họ có thể sẻ chia, thông cảm và thấu hiểu cho hắn. Nhưng Phác Xán Liệt thì không.

Là bạn với nhau từ nhỏ, hắn hiểu rõ Phác Xán Liệt gần như không có quyền quyết định bất kì điều gì, từ yêu ai, học gì đều do cha hắn sắp xếp. Chung Nhân biết, Xán Liệt hoàn toàn không phải con người lạnh lùng như vẻ bề ngoài. 

Một con người tươi sáng, vui vẻ, luôn là người bày trò cho đám nhóc có lẽ đã biến mất rồi 

Giờ là một Phác Xán Liệt lạnh lùng cao ngạo, một Phác tổng quyền lực hơn vạn người nhưng hạnh phúc trong tâm lại chẳng có.

Cuộc đời mà.....

Đôi khi chúng ta chẳng thể sống thật với chính bản thân mình....

Mệt mỏi không?

Có lẽ....

Nhưng liệu có thể làm gì khác ư?

Tất cả chỉ là tự tạo cho mình một lớp mặt nạ mà thôi.......

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Phải cắt ở đây thôi để chap sau cho liền mạch. Chắc cuối tuần lại có chap nữa nhé <3

À mà album lần này giết chết trái tim bé bỏng của tớ rồi =((((( 

Bản thân dạo gần đây đã không vui nghe xong Light Out kiểu rất muốn nhảy lầu tự tử. 

Universe thì khỏi nói, thấm thía kinh khủng khiếp

Còn Fall thì nghe nguyên 1 ngày không biết chán.....

Mà nói chung là cả ngày hôm qua sang hôm nay chỉ ngồi nghe nguyên cái album, bật đi bật lại không thấy điểm dừng

Nói chung là album lần này xuất sắc luônnnnnnn =(((((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro