Chương 13: Biện trưởng ngã bệnh rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Vừa đi lấy hàng về Xán Liệt đi ngang qua tiệm bánh đáng yêu của Viền phô mai nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu, có vẻ như cũng bận rộn lắm nhỉ?

" Này anh tìm Biện trưởng à!"

Lộc Hàm lúc ấy cũng vừa chạy xe về thấy cái tên Xán Liệt đứng ở trước nhìn vào quán một hồi rất lâu, chắc là muốn tìm Bạch Hiền cho một trận gì đi.

" Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi"

Người muốn gặp lại không thấy đành tiếc nuối trở về Starlight, người kia chắc là Lộc Hàm mà Thế Huân kể với anh. Ôi miệng mồm người này cũng chẳng kém gì tiểu miêu cả.

Chẳng thèm quan tâm một thứ không quan trọng, Lộc Hàm cũng không vui vẻ gì mà bước vào trong quán báo lại với mọi người là Biện trưởng không khỏe nên xin về nghỉ trước.

Ôi thất tình nên tâm trạng không tốt không thể làm bánh được đâu, cậu ta có tật hay để tâm lý ảnh hưởng lắm. Vui sẽ làm ngon còn buồn là ăn cảm thấy không giống ngày thường.

Điện thoại trong túi vang lên, chẳng biết ai lại kiếm đến một tên hiếm ai gọi đến thế này. Nhìn vào màn hình chỉ muốn tắt ngay là vừa, Vương Minh vẫn còn mặt dày mà gọi cho cậu sao? Muốn biết Bạch Hiền làm gì không bắt máy phải không?

" Làm ơn đừng có làm phiền tôi"

Nếu là người khác thì mở miệng đầu tiên phải là "Alo" hoặc là " Có chuyện gì không?" nhưng đối với Lộc Hàm thì người này không nên tiếp và không muốn tiếp xúc một tí nào.

" Bạch Hiền em ấy ở đâu không bắt máy tôi"

Đúng rồi, Lộc Hàm đã đoán chính xác là Bạch Hiền sẽ không nhận cuộc gọi của tên phản bội này. Thì ra cũng biết đường mò đến gọi cho tôi mà hỏi à, bộ tôi là hộp thư trả lời tự động chắc.

" Không có ở đây, tôi không biết"

Lộc Hàm dù không thích đóng vai lạnh nhạt cho lắm nhưng đối với một tên thối tha thế này phải cho hắn một xô nước mặt. Bạch Hiền đáng yêu nhà cậu mà anh ta lại dám làm tổn thương, đừng để tôi gặp không thì chết đấy.

" Nói đi! Chắc chắn cậu biết"

Trời ơi, chỉ nghe cái giọng của Vương Minh thôi cũng đủ để Lộc Hàm nhàm chán đến mức nào. Thứ giả tạo, anh làm như mình thánh thiện lắm à.

" Thứ cặn bã như anh biết làm gì? Bộ định đến làm tổn thương Biện trưởng à, nói cho anh biết thứ đáng ghét như anh nên biến đi! Đừng để làm tổn thương cậu ta"

Chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng một tí thôi nhưng không đủ kiên nhẫn rồi, Lộc Hàm trong bếp đập tay mạnh lên bàn bột một tiếng, đủ to để nhân viên bên ngoài biết hôm nay là ngày tận thế.

" Tôi thì làm gì?"

Cái kiểu nói chuyện này, anh mà đứng trước mặt tôi thử xem, đã cho anh một cái tán cho tỉnh ngủ rồi. Dám ngoại tình với người khác, lại còn nồng nàn như thế bảo không làm gì. Đểu trá.

" Đúng rồi làm gì nhỉ? Nụ hôn lúc nãy của anh với Nhã Nhã thực sự rất nồng nàn nha, tôi nghĩ hai người nên kín một tí không thì để chó săn chụp được không hay đâu. Tạm biệt"

Ôi dạng con trai này tại sao lại có trên đời này, thì ra bản mặt đẹp trai đó cũng đi kèm với cái tính trăng hoa và dối trá đó. Tin đồn quả là thật, Vương Minh chính là tên hai mặt.

Tắt máy trước, đặt điện thoại vào trong túi lại trở lại làm việc của mình. Chẳng hiểu sao tâm trạng không vui cho mấy mà mạnh tay làm bánh hơn mọi ngày, có vẻ như Bạch Hiền ảnh hướng cho cậu đi?

Vừa kịp dứt hạt mưa cuối cùng thì bình minh đã lên, đồng hồ điểm 8:00 sáng của ngày mới. Sáng sớm mà đã mưa chắc hôm nay thời tiết không được tốt lắm rồi đây, đường hơi ẩm mùi mưa cây hai bên đường có vẻ tươi hơn.

Đến giờ này Bạch Hiền mới mệt mỏi mở mắt dậy, thật ra trong cơ thể cậu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu một tí nên mới dậy muộn thế này. Vừa tắm rửa sạch sẽ xong nhìn mình trước gương, mặt hơi trắng bệch một tí người còn ấm hơn mọi ngày.

Vẫn còn nhớ liều thuốc mà từ lâu mua còn ở trong tủ lấy mà uống, thuốc cảm này cũng lâu rồi chẳng đụng tới. Bạch Hiền không thích uống thuốc nên mỗi lần bệnh Lộc Hàm mua thuốc là quăng chúng vào trong hộp tủ này. Tìm đại một cái mà uống, chẳng biết thuốc gì.

Tìm một bộ quần áo vừa vặn, cảm thấy bản thân hơn lạnh một tí mà giờ lại trời khá mát nên mặc kệ chỉ mặc một chiếc áo thun xám với chiếc quần jeans.

Cơ thể không được khỏe cho lắm nên chẳng còn sức sống mà nhìn gái hay liếc mắt đưa tình nữa. Thất tình rồi giờ đi đâu cũng cảm thấy có mây đen đi theo mình không tha.

" Biện trưởng, hôm nay anh dám đến trễ nha!"

Lộc Hàm đứng ở cửa chính chờ đợi người chủ nhân đến, người này sau khi thất tình thời gian làm việc cũng buồn theo mà chẳng chịu đến sớm. Còn tặng kèm theo gương mặt chẳng có sức sống gì cả.

" Hôm nay cảm thấy hơi mệt nên dậy hơn trễ, xin lỗi"

Cổ họng khó chịu đến mở miệng cũng lười nhác, trong người cảm thấy lúc nóng lúc lạnh thực muốn nằm ở nhà. Lộc Hàm nhìn gương mặt có nét trắng bệch ấy, lo lắng cản đường vào tay sờ lên trán của Bạch Hiền.

" Này, cậu nóng quá đấy! Đừng bảo với tôi là tối uống thuốc ngủ tự tử nha"

Trán của cậu rất nóng, Lộc Hàm nhìn hôm nay cậu mệt mỏi như thế chắc chắn là do thất tình mà dại dội phải không? Cơ mà Bạch Hiền rất quý mạng sống, chác chắn là không phải tự tử rồi.

" Tôi không ngu ngốc vì một thằng khốn nạn mà chết đâu. Chỉ là cảm nhẹ thôi, chắc tối qua tắm hơi lâu nên cảm thôi. Không sao"

Mạng sống do ba mẹ ban tặng cho mình làm gì để một thằng chẳng ra gì mà chết, nếu chết phải vinh quang như hi sinh cho tổ quốc chứ vì tình yêu nó được gọi là dại khờ. Đẩy Lộc Hàm qua bước chân vào trong Je t'aime.

" Vậy thuốc uống chưa? Để tôi đi mua cho cậu"

Đã rất lâu chẳng thấy Bạch Hiền thê thảm thế này, Lộc Hàm cảm thấy năng lực của cậu ta chỉ còn lại 1% để duy trì đi đứng mà thôi. Biện trưởng ồn ào, náo nhiệt của cửa hàng đã đi nghỉ ngơi rồi.

" Uống rồi, thuốc hồi đó cậu mua cho tôi vẫn còn"

Bạch Hiền cũng được gọi là chúa tiết kiệm đi, thuốc không quăng vào thùng rác mà để đó đến hết hạn cũng không biết nên chỉ bóc đại mà uống. Chỉ là thuốc, lâu lâu mới bị thì tốn làm gì.

" Sao cậu lại uống? Cậu bị cảm gần đây nhất cũng là gần một năm trước còn gì. Này lỡ hết hạn rồi sao hả?"

Người này đúng là lúc bệnh tật chẳng hề chịu lo lắng cho bản thân gì cả, thuốc cũng lười uống mà còn ở nhà. Chắc đống thuốc đó giờ đã hết tác dụng rồi, uống cũng như không.

" Chắc không đâu, tôi thấy bình thường mà. Làm việc thôi!"

Mệt mỏi mặc chiếc áo đồng phục vào, ước gì giờ ai có năng lượng nạp cho cậu khoảng 50% thôi để cậu có sức làm bánh nào. Sức yếu như vầy sao mà nhào bộp bánh đây.

" Vậy để tôi nhào bột, cậu làm phần nhân cho nhẹ. Không có sức sao mà nhào được"

Bạch Hiền vừa định đụng tay vào bột thì Lộc Hàm nhanh nhẹn kéo cậu qua kế bên đã chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ chỉ đứng đó xếp nhân là được. Cậu mỉm cười nhìn tên tiểu tử độc miệng này cũng có lúc dễ thương đấy.

Tình hình cơ thể không khả quan lên một miếng nào lại còn trầm trọng xuống, vừa làm được 4 nhân bánh thì mồ hôi lạnh chảy ra đứng cũng không vững mà ngồi xuống ghế. Lộc Hàm cảm thấy không ổn định bảo Lương Trạch chở đi khám thì Biện trưởng bảo không cần.

Bản thân không muốn làm ảnh hưởng đến ai nên nhắc Lộc Hàm quản lý cửa hàng cậu thay đồ đi ra tiệm thuốc mua rồi về ngay. Nhân viên bên ngoài quán cũng lo lắng nhìn cậu, ai cũng đòi đi theo cho chắc chắn liền bị cậu quăng cho một bản mặt " Không được cãi lời tôi", tất cả liền im lặng trở về vị trí.

Chắc là do thuốc không đủ tác dụng với cậu rồi, cơ thể quả thực rất khó chịu chỉ muốn nằm xuống giường yên mà ngủ một giấc thôi. Bước chân ra khỏi quán, tiệm thuốc gần đây nhất cũng cách đây hơn mười cửa hàng.

Bước ra khỏi khu vực trước của Je t'aime đến với Starlight, ánh mắt nhìn vào trong nhà hàng này thực là đông đúc lại còn rất nhiều người. Bây giờ cảm thấy từ đây đến tiệm thuốc còn xa hơi cả Đường Tăng đi thỉnh kinh nữa.

Xán Liệt vừa lúc đi qua cửa kính trong suốt thấy một người vóc dáng nhỏ quen thuộc, hôm nay tốc độ đi lại rất chậm chạp chẳng giống Biện điệp viên gì cả. Định ra chọc ghẹo một tí, cởi áo đồng phục treo lên giá đồ giao lại cho Thế Huân.

" Này, rốt cuộc cậu là chủ quán hay là khách vậy?"

Chưa thấy một tên chủ quán như thế này, vừa ở tiệm được một hai tiếng là bỗng chợt bay ra bên ngoài đi chơi, đúng hơn là nhìn thấy thứ gì đó mà bám theo. Chẳng lẽ tìm được đối tượng?

" Dĩ nhiên là Xán Liệt rồi"

Quay người lại tặng cho Thế Huân một nụ cười tươi như hoa, cảm thấy tiểu miêu lâu mới xuất hiện khỏi quán rất là hiếm nên phải nắm bắt mà ra chọc mèo một tí không chừng lại thấy gương mặt đáng yêu đó.

Bước chân nhẹ nhàng theo dõi Bạch Hiền đi phía trước, có vẻ như hôm nay không được tốt hơn tốc độ đi rất chậm mà cảm thấy người khi rất mệt mỏi đi mà chẳng ngước mặt lên nổi.

Cứ đi theo cậu một đoạn đến cửa hàng đồ chơi kế bên Starlight, Xán Liệt cảm thấy người này thật chậm chạp chỉ muốn chọc cho một câu để cậu ta cáu lên.

" Chậm chạp như thế lại định đi đâu?"

Bạch Hiền lúc này không được khỏe, bây giờ còn xuất hiện đầu hơi ong ong nhưng vẫn nghe được cái giọng đáng ghét đó vang ở phía sau lưng. Chân nặng nề xoay người lại nhìn tên Xán Liệt đang khoăn tay, người nghiêng tựa vào góc cây.

" Đi đâu cũng phải nói cho anh à, bộ anh là ba mẹ tôi chắc"

Cho dù sức khỏe không ổn đi nhưng cái tính chua chát cùng với kiêu ngạo ấy đã thấm trong máu của Bạch Hiền rồi nên đừng có đụng đến. Lúc này Xán Liệt có thể thấy rõ gương mặt trắng bệch của cậu, trán còn đổ một tí mồ hơi.

" Cậu không khỏe à, sắc mặt không được tốt. Đi tôi dẫn đi bệnh viện"

Bước đến trước mặt Bạch Hiền, tay chạm lên trán của cậu cảm nhận được nhiệt độ nóng hơn cơ thể bình thường. Xán Liệt nhìn gương mặt ấy có nét mệt mỏi vô cùng lo lắng, người này cũng có lúc thế này.

" Không cần anh phải lo, tôi uống thuốc là hết"

Hất tay Xán Liệt khỏi trán mình, cậu bước đi từ từ cảm giác bước chân nào cũng nặng nề vô cùng. Người này quả thực lì lợm, anh chau mày mà đi theo cậu, tay bất ngờ giữ lấy cánh tay kia.

" Tôi đã bảo là không cần mà"

Quay sang khó chịu nhìn người con trai trước mặt, Bạch Hiền đang cực kì mệt mỏi nên chẳng muốn mở miệng nữa. Mồ hôi cũng chảy nhiều, chân cũng không còn vững nữa.

" Ngoan một tí, cậu không đi bệnh viện cũng được nên phải về nghỉ ngơi đi"

Giữ lấy cổ tay nhỏ của Bạch Hiền, nhìn cậu chẳng còn một tí sinh lực nào liền đứng không vững mà nghiêng qua nghiêng lại. Xán Liệt liền nhanh chóng kéo cậu vào trong lòng mình, không để tiếp đất.

" Bạch Hiền"

Ngất rồi, cơ thể lại rất nóng không thể để người này như thế được. Từ đỡ vào trong lòng liền cúi người trở thành bế Bạch Hiền, có thể nhìn rõ được gương mặt ấy làm anh cảm thấy lo lắng.

Quả thực là sinh bệnh, người anh thương đã ngã bệnh rồi!!

�����<>

HẾT Chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro