Chap 10-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1

Tôi về phía trung tâm quảng trường rồi ngừng lại.

Tôi thấy chị đang đứng ở chính giữa trung tâm quảng trường.

"Chúng ta sẽ mời chị Vic cùng anh NichKhun hướng dẫn điệu nhảy 'dạ mân côi' ."

Giờ tôi mới biết hôm nay chị phải dạy nhảy, hơn nữa còn là điệu nhảy 'dạ mân côi' mà chị iu thích.

Tôi vốn chẳng cần biết NichKhun là ai, ánh mắt tôi chỉ nhìn vào chị.

Chị giải thích điệu nhảy này rất cẩn thận, nhảy làm mẫu cũng làm thật chậm.

Tôi cố gắng ghi nhớ mỗi câu nói, mỗi động tác của chị.

Chị dạy xong, gật đầu về phía loa phóng thanh.

Trong lúc chờ âm nhạc vang lên, chị mỉm cười nói:

"Đây là điệu nhảy của các đôi tình nhân, cho nên bước nhảy phải thật nhẹ nhàng, phải nhớ đừng quấy nhiễu đóa hồng nở rộ giữa đêm khuya."

Sau đó tiếng nhạc vang lên:

"Hoa hồng đóa đóa nở hoa

Bông bông khoe sắc kiêu sa muôn phần

Hoa hồng gợi nhớ cố nhân

Người xa hương sắc vẫn gần đâu đây

Hương thầm quanh quẩn chưa bay

Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời

Trăng hiền tựa nước buông lơi

Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào."

Vũ điệu của dạ mân côi không khó, rất cơ bản và đơn giản.

Nhưng cả hai phải thay đổi vị trí không ngừng, khi thì đối mặt, khi thì sóng vai.

Thỉnh thoảng còn phải tự xoay một vòng.

Nếu vẽ lại quỹ tích của các cặp đôi trong quảng trường thành các đường cong, có thể vẽ ra một đóa hoa hồng.

Còn chính giữa, chị ở đó là nơi đóa hoa nở rộ nhất.

Tôi đã hiểu ra, ‘dạ mân côi’ không chỉ là một bài hát còn là một điệu nhảy và còn tượng trưng cho một người – Victoria Song.

"Trăng hiền tựa nước buông lơi

Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào."

Tiếng nhạc ngừng lại.

oOoOoOoOoOoOo

Bây giờ, tôi rời nhà sớm hơn Jessica, nên trước khi đi ngoại trừ nói với Tiểu Hắc:

"Tiểu Hắc ngoan, chị sẽ về nhanh thôi."

Còn phải nói với Jessica:

"Tôi đi đây, tối gặp."

Hơn nữa phải tạm biệt Jessica trước, sau đó mới tạm biệt Tiểu Hắc. Nếu không tôi sẽ thấy ngay đóa hồng đó mọc thêm 2 cái gai.

Tiểu Hắc vẫn cắn ống quần tôi. Nhưng hôm nay khi Tiểu Hắc vừa tới gần chân tôi thì lui lại.

Tôi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn ống quần thấy có cái gì đó màu vàng.

Tôi giơ chân nhìn kỹ một lần nữa.

"Hả!!!" Tôi kinh hãi hét lên.

Sau đó tôi nghe tiếng cười của Jessica ở phòng khách.

"Đây là do Sica làm?" Tôi giơ chân lên, chỉ vào ống quần.

"Đẹp đấy chứ." Jessica vẫn cười không ngừng.

"…"

Tôi không biết nói gì vì ống quần tôi có hình 7 ngôi sao nhỏ.

Bảy chấm màu vàng dán trên quần dài màu đen.

"Yuri bảo là bảy cái lỗ nhỏ xếp thành hình giống như thất tinh bắc đẩu trên trời sao? Cho nên khi thu đồ dùm Yuri tôi tặng kèm theo 7 ngôi sao."

"Sica dán lúc nào thế?"

"Đêm qua, lúc Yuri ngủ." Jessica lại cười tiếp:

"Tôi thấy quần Yuri treo ở ban công nên cầm xuống dán. Dán xong treo lại."

"Sao Sica lại dán quần tôi vậy?"

"Tiểu Hắc cắn hư quần Yuri, tôi có trách nhiệm dán sao lên để che mấy lỗ nhỏ đó."

Tôi lại cúi xuống nhìn mấy ngôi sao trên quần:

"Nhưng dán thế này, chẳng phải quá..."

"Sao? Xấu quá à?"

"Không phải chuyện xấu hay đẹp, mà là..."

"Mà là cái gì? Nếu Yuri không thích tôi tháo ra là được."

"Đây không phải chuyện thích hay không, mà là..."

"Không thích thì cứ việc nói thẳng."

Jessica hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

"Tôi không có ý đó. Tôi chi lo là mặc cái quần này có thời trang quá không?"

"Mới có 7 ngôi sao nhỏ thôi, có cái gì mà kêu thời trang."

"Nhưng dán khéo và dán đẹp như vậy, khó mà nhầm được."

"Nhầm cái đầu Yuri."

"Haiz... Tôi rất lo lắng."

"Lo cái gì?"

"Tôi sợ mình sẽ tạo thành mốt ở Seoul, mọi người đều mặc quần thất tinh bắc đẩu này."

Jessica lại hừ một tiếng, sau đó nói:

"Thật rỗi hơi, còn không mau đi làm."

"Nói thật nhé, cái quần này nhìn rất đẹp."

"Đừng lảm nhảm nữa, đi làm mau đi."

"Tôi đi đây.Nếu có người hỏi tôi quần bắc đẩu thất tinh thời trang này mua ở đâu, tôi nên trả lời làm sao?"

"Nếu tên đen nhà cô còn không đi tôi sẽ cho đống sao đó xuất hiện trên mắt, Yuri có muốn thử không." Jessica đứng dậy.

Tôi nhanh chóng mở cửa, ra ngoài, đóng cửa, khóa cửa.

End p1

*********

Part 2

Lại tới công ty.

Qua cơn bão, công việc của tôi rõ ràng nhiều lên hẳn.

TaeYeon viết một báo cáo nhỏ, ghi chép lại tình hình ngập lụt trong thành phố.

Khi nước sâu hơn 1m, có những âm thanh xuất hiện:

"Omma ơi, nước lũ tràn vào rồi, mau chạy thôi."

" Xin hãy giúp em chiếu cố tới IU và Go Hara, Nicole sẽ không để ý đâu."

"Bão ơi, mi thật vô tình. So với các em butt đẹp từ chối xem phim với ta còn vô tình hơn!"

Câu chuyện thật nhàm chán nhưng TaeYeon có vẻ rất đắc ý.

Thật kỳ lạ, khi tôi ở công ty, cho dù tràn ngập công việc tôi vẫn không khỏi nhớ tới Jessica. Có khi còn cố ý nghĩ về Jessica.

Tôi không biết vì sao lại như vậy, tôi chỉ biết như vậy tâm trạng sẽ thoải mái rất nhiều.

Tôi đang xem báo cáo kết quả tính toán thì điện thoại vang lên.

Là SooYoung.

"Có thể ra ngoài chút không? Tớ ở đang ở dưới công ty cậu."

"Cậu định làm gì?"

"Cho cậu phiếu giảm giá của nhà hàng."

"Cậu trở nên tốt từ khi nào thế? Giảm giá ra sao?"

"Hai người đi, miễn phí một người."

"Vậy tớ không cần đâu. Tớ chẳng kiếm được ai đi cùng."

"Cậu sẽ cần."

"Sao cậu biết?"

"Bà tớ bảo thế."

"Cậu giỡn hả" Tôi quát lớn các đồng nghiệp nhìn sang, tôi nhanh chóng hạ giọng:

"Đừng đùa thế nữa."

"Tớ không đùa đâu, xuống lầu lấy đi."

Tôi xuống lầu, SooYoung đứng ngay cửa.

Vừa thấy tôi, đưa ngay phiếu giảm giá ra.

"Sao cậu có phiếu này?"

"Tối qua tớ tới nhà hàng này, họ nói tớ là vị khách thứ một trăm kể từ khi khai trương, vì vậy tặng tớ phiếu giảm giá."

"Cậu hay đi ăn ở chỗ đó sao?"

"Tối qua là lần đầu tiên, do bà tớ báo mộng nói với tớ là..."

"Được, được rồi." Tôi nhanh chóng lấy tay bịt miệng SooYoung, không dám nghe tiếp.

"Tớ về làm đây."

"Cậu có rảnh thì tới tìm tớ, đừng bặt tăm vô tức như thế."

"Do công việc bận quá, lần sau tớ mời cậu đi ăn."

“Cậu về làm đi, tớ cũng đi đây. Nhớ là phải đi đấy."

"Được rồi, đi ăn làm sao quên được?"

Tiễn SooYoung xong, tôi bước trở về.

Khi tôi đi vào thang máy, đang chuẩn bị ấn vào số "9", sực nhớ ra.

Tôi đương nhiên không quên ăn uống rồi, nhưng tôi lại quên mất từng nói sẽ mời Jessica ăn tối.

Tôi vội lấy di động gọi cho Jessica.

"Alo, Jessica."

"Sao vậy?"

"Tối nay tôi mời Sica đi ăn, Sica có rảnh không?"

"Sao lại mời tôi đi ăn?"

"Vì lần trước tôi hứa mời Sica đi ăn."

"Lần trước? Chuyện tám trăm năm trước bây giờ mới nhớ ra hả?"

"Tôi quên mất nên mới lâu như vậy."

"Vậy sao hôm nay lại đột nhiên nhớ ra."

"Vì có người đưa tôi phiếu giảm giá nhà hàng."

"Cho nên nếu người ta không đưa phiếu giảm giá, Yuri vẫn quên?"

"Chắc là... chắc là không."

"Chắc là? Vậy chứng tỏ là Yuri vẫn có thể quên."

"Cũng có thể có khả năng này."

"Được rồi, khả năng để tối nay tôi đi ăn với tên đen thui là không."

Sau đó điện thoại bị ngắt.

Lại chọc giận Jessica rồi.

Về lại chỗ ngồi, ghế còn chưa ấm di động lại vang lên.

"Alo." Là giọng của Jessica.

"Sao vậy?"

"Thấy điện thoại đột nhiên ngắt tên đen nhà cô cũng chẳng gọi lại sao?"

"Là Sica gác máy mà."

"Đúng vậy, nhưng Yuri cũng phải gọi lại hỏi tại sao chứ."

"Thế vì sao Sica gác máy?"

"Vì tức chứ sao."

"Ừm, tôi hiểu. Xin lỗi."

"Hiểu là đuợc rồi."

"Ừ."

Chúng tôi lại im lặng.

"Nè!"

"Sao?"

"Vừa nãy tôi chỉ nói tối nay không đi ăn, không nói tối mai không được."

"Vậy tối mai được chứ?"

"Có thể."

"Vậy mai gặp."

"Đồ ngốc, tối nay Yuri không về nhà sao? "

Tôi cười vài tiếng:

"Vậy tối nay chúng ta hẹn thời gian với địa điểm là được."

"Ừ."

"Vậy nhé."

"Sao vội vàng gác điện thoại thế?"

"Còn việc gì sao?"

"Sao Yuri không hỏi tôi vì sao tối nay không đi được?"

"Sao tối nay lại không được?"

"Vì tối nay tôi có việc."

"À."

"Sao không hỏi tôi tối nay có chuyện gì?"

"Thế tối nay Sica có chuyện gì?"

"Tối nay có người hẹn tôi đi ăn."

"À."

"Sao không hỏi tôi tối nay ai hẹn tôi đi ăn?"

"Vây ai hẹn Sica thế?"

"Appa tôi."

End p2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic