Chap 11-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điệu nhảy kết thúc, các cặp đôi buông nhau ra, vỗ tay về phía chị.

Chị xoay một vòng tại chỗ, xem như đáp lễ.

Điệu nảy tiếp theo sắp bắt đầu nhưng tôi ko còn tâm trí để nhảy, lui ra khỏi trung tâm quảng trường.

"Nhóc đen."

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy chị đã đi đến cạnh tôi, mỉm cười.

"Em suy nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?"

"Em đang cố nhớ điệu nhảy ‘dạ mân côi’."

"Thật không? Nếu không tự mình nhảy sẽ rất mau quên đấy."

"Em chắc chắn không quên ‘dạ mân côi’, chắc chắn không quên."

Chị mỉm cười, gật đầu.

"Em thích ‘dạ mân côi’ rồi sao?"

"Em rất thích."

Chị nở nụ cười thật quyến rũ.

"Lần sau khi nhảy ’dạ mân côi’, em sẽ mời bạn nhảy chứ."

"Em sẽ….mời chị."

"Hả? Thật chứ?"

"Thật."

"Không được nuốt lời đấy."

Tôi sẽ không quên lời hứa đó, thậm chí vẫn luôn chờ đợi cơ hội thực hiện nó.

Lên năm hai, bắt đầu có người gọi tôi là chị.

Tôi biết mình còn lên năm 3 năm 4, nhưng dù tôi lên cao bao nhiêu, chị vẫn là chị.

Đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được.

"Điệu nhảy tiếp theo, ’dạ mân côi’."

Tôi chờ vũ điệu này đã hơn tám tháng rồi.

oOoOoOoOoOoOoOo

Không phải ngày nào tôi cũng mặc cái quần thất tinh bắc đẩu, vì mỗi ngày tắm rửa xong còn phải thay đồ khác.

Nhưng tôi nhất định không quăng cái quần đó vào máy giặt mà cẩn thận giặt bằng tay. Không thể để ngôi sao nào rơi cả.

Nếu tôi không mặc quần thất tinh bắc đẩu, trước khi ra ngoài Tiểu Hắc vẫn cắn ống quần tôi.

Nhưng thật tiếc, Tiểu Hắc không cắn thêm được lổ thủng nào trên những cái quần khác nữa.

"Haiz..." Tôi nhìn cái quần không sứt mẻ thở dài một hơi.

"Mới sáng sớm mà thở dài cái gì?" Jessica ngồi trong phòng khách hỏi tôi.

"Quần tôi không thủng."

"Hâm à, quần lành lặn không tốt sao?"

"Nhưng mà..." Tôi lại kiểm tra ống quần lần nữa: "Haiz..."

"Yuri có thể thở dài to thêm chút không." Jessica đứng dậy.

"Tôi đi nhé. Người trẻ tuổi không nên thở dài, phải dũng cảm tiến bước."

"Đợi đã."

"Hả?"

Jessica lại lấy ra vitamin tổng hợp luôn làm tôi lắc đầu đầu và một ly nước.

"Có thể..." Còn chưa nói xong, Jessica đã nhét luôn viên thuốc vào miệng tôi.

"Gần đây Yuri có vẻ mệt, phải chăm sóc tốt thân thể chứ."

"Vậy Sica cũng cho Tiểu Hắc uống một viên đi, xem răng nó có bén hơn được không."

"Nếu Yuri muốn rách quần để tôi đi lấy kéo."

"Tôi đi đây, tối gặp." Tôi chạy nhanh ra cửa.

Hôm nay, tôi và TaeYeon phải đi Gyeonggi dự họp.

Tuy biết rằng sẽ về trong ngày nhưng tôi vẫn điện thoại báo cho Jessica biết tối nay về muộn.

Cúp điện thoại, TaeYeon hỏi tôi:

"Gọi cho bạn gái hả?"

"Không phải, cô ấy là bạn cùng nhà thôi."

"Vậy sao ngay cả chuyện này cũng phải nói?"

"Vì... vì..."

Tôi nghĩ cả nửa ngày, không biết nên trả lời ra sao.

Thật ra câu trả lời rất đơn giản, tôi không muốn ánh đèn ở hành lang chờ quá lâu.

Không phải tôi tiết kiệm tiền điện, tôi không keo kiệt tới mức ấy.

Tôi không muốn khi Jessica ở phòng khách xem tivi hay đọc sách mà lúc nào cũng phải nghiêng tai chờ nghe tiếng mở cửa thôi.

Cảm giác đó tôi đã từng trải qua, thật không dễ chịu tí nào.

Thế nên khi họp xong tôi vội vàng đi taxi tới ga Gyeonggi, chờ tàu về Seoul.

Khi về tới nhà đã 10h hơn.

Mở cửa bước vào, đèn ngoài hành lang vẫn sáng.

"Yuri đã về." Jessica ngồi trên ghế xem tivi.

"Ừa, tôi đã về."

"Ăn tối chưa?"

"Ăn tối?" Tôi rất ngạc nhiên.

"Vẻ mặt gì vậy, ăn tối chưa?"

"Trời, không ngờ tôi lại quên ăn tối."

"Yuri cố ý không ăn hả?"

"Tôi không cố ý, vội về quá quên mất phải ăn tối."

"Giờ cũng muộn rồi, trong tủ lạnh cũng chẳng còn gì. Nên làm cái gì đây?"

"Tôi không ngại ăn mỳ đâu."

"Ừa."

Jessica đứng dậy đi vào bếp, bật bếp lên đun nước rồi trở lại ghế ngồi xuống.

"Gyeonggi có vui không?"

"Tôi đi họp chứ không đi chơi."

"Tôi còn chưa tới Gyeonggi bao giờ."

"Lần sau tôi dắt Sica đi chơi."

"Được đấy."

"Nước sôi rồi."

"Ừa." Jessica lại đứng dậy đi vào bếp đổ nước sôi vào tô rồi úp dĩa lên.

"Không được nuốt lời đâu đấy." Jessica ngồi trở lại ghế cười nói.

Tôi kinh ngạc, những lời này giọng điệu này thật quen thuộc.

Đây là giọng điệu của chị khi tôi hứa sẽ mời chị là bạn nhảy ‘dạ mân côi’.

"Yuri, lại nghĩ chuyện xấu xa gì đấy?"

"Không có, không có mà."

"Yuri mệt ah?"

"Còn khỏe."

"Mệt thì nói đi."

"Ừa, ba phút rồi đó."

"A." Jessica đứng dậy lần thứ ba, bước về phía bếp rồi đột nhiên dừng chân, quay đầu lại trừng mắt lườm tôi:

"Sao đều là tôi đi tới đi lui?"

Tôi nhanh chóng đứng dậy chạy vào bếp, mang tô mỳ lên phòng khách.

Mở dĩa úp trên tô, cầm đũa cúi đầu ăn nhanh.

"Yuri ăn từ từ, tôi có chuyện muốn nói."

"Ừa."

"Ngày mai, Yuri làm người yêu tôi một hôm nha."

end chap 11 - p1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic