Chap 8-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jessica đứng dưới mái vòm tay cầm ô, nhìn về cửa ra trạm xe.

"Jessica."

Jessica không chút phản ứng chắc là không nghe thấy.

Tôi chạy tới gần gọi lần nữa:

"Jessica."

Jessica hơi run quay lại đối mặt với tôi.

"Sao Sica lại ở đây?"

"Yuri chui ra từ đâu thế?"

"Không ở ngoài này nữa, về nhà rồi nói."

Jessica gật đầu mở ô.

Tôi đi trước, quay đầu lại liên tục sợ Jessica sẽ đột nhiên biến mất vậy.

Trở lại tòa nhà, tôi thở phào một hơi như được sinh ra lần nữa.

Tôi ấn nút, chờ thang máy.

"Loại thời tiết quỷ quái này, rốt cuộc Sica còn ra ngoài làm gì?"

Jessica ngẩng đầu nhìn những con số trên thang máy, không trả lời.

"Không đi mua thực phẩm cũng không đi thư viện, chẳng lẽ Sica đi ngắm phong cảnh?"

Tôi càng nghĩ càng khó hiểu:

"Phong cảnh ngày bão hấp dẫn vậy sao?"

Jessica nghe xong quay đầu trừng mắt nhìn tôi.

Thang máy tới nhưng Jessica không hề có ý đi vào, chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt cùng vẻ mặt lạnh băng đó đông cứng, không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Giơ ngón tay ra ấn nút lần nữa, cửa thang máy lại mở ra.

"Lên lầu đi."

Jessica thu ánh mắt, bước nhanh vào đóng cửa thang máy lại.

Tôi ngơ ngác nhìn thang máy từ từ lên trên, ngừng ở vị trí số "9".

Sau đó ấn nút đợi thang máy xuống.

Lúc tôi vào nhà, đèn hành lang đã tắt, phòng khách cũng tối đen.

Tôi cảm thấy mệt mỏi chẳng nhiều lời làm gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Tôi chìm trong giấc ngủ mơ hồ, tới khi tiếng chuông di động đánh thức.

"Alo."

"Yuri ngủ chưa?"

"Rồi."

"Xin lỗi."

"Không sao, có chuyện gì vậy?"

"Yuri lưu lại số điện thoại này đi."

Tôi xem điện thoại, là một dãy số lạ.

"Được rồi."

"Không sao."

"Thật không?"

"Chẳng lẽ Yuri còn có việc gì à?"

"Đúng vậy."

"Chuyện gì?"

"Xin hỏi cô là ai?"

"Tên than đen kia!" Jessica hét lên khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê.

"Jessica, Jessica đang ở đâu? Đã khuya lắm rồi."

"Đừng lo, tôi đang ở phòng khách."

"Ừm."

"Tôi đã thấy tờ giấy."

"Tờ giấy nào?"

"Yuri để trên bàn ấy."

"Chữ rất xấu hả?"

"Ừ, đúng là rất xấu." Jessica cười lên.

‘Jessica: thấy tờ giấy này rồi xin đừng đi lung tung nữa. Gọi vào di động cho tôi, tôi ra ngoài tìm kiếm.'

Yuri viết như vậy chẳng khác nào thông báo các bà vợ bỏ trốn ."

Jessica vẫn cười, tôi chưa từng nghe thấy tiếng cười như vậy.

"Buồn cười đến vậy sao?"

"Đúng vậy, buồn cười lắm." Jessica lại tự đọc tự cười.

"Yuri thật sự ra ngoài tìm tôi?"

"Khi tôi đi làm về không thấy Sica nên chạy ra ngoài tìm."

"Ah." Bên kia điện thoại, Jessica dường như đang suy nghĩ gì đó: "Mấy giờ Yuri về?"

"Khoảng 8h45, tôi đi taxi về."

"Ra vậy, hèn gì tôi chờ mà không thấy."

"Chờ?"

"Tôi chờ Yuri ở trạm xe, không ngờ Yuri lại đi taxi về."

"Vì sao Sica nghĩ tôi lại không đi taxi?"

"Vì Yuri rất nhỏ nhen."

Jessica lại cười.

"Tôi vội về nên ngồi taxi."

"Tôi đùa thôi, Yuri không nhỏ nhen."

"Sica cứ chờ ở trạm xe sao?"

"Tôi có về một lần mà vẫn không thấy Yuri. Tôi không nghĩ nhiều, lại ra ngoài."

"Vậy sao Sica không thấy tờ giấy?"

"Đồ ngốc, tôi vốn không ngồi xuống đương nhiên không thấy tờ giấy đặt trên bàn rồi."

"Thì ra là thế."

"Yuri còn gì muốn hỏi không?"

"Tôi có thể hỏi sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Sao Sica lại tới trạm xe chờ tôi? Sica ở nhà chờ tôi cũng được mà."

Tôi hỏi xong, từ trong điện thoại vang lên tiếng hít thở phì phò, tôi thầm hô không ổn.

Tôi thấy cảnh tượng mưa to gió lớn đẹp tuyệt, hơn nữa sắc trời thật tối, đường lại ngập nước, tôi đi xem xem có phải tên đen nhà cô bị chậu hoa hay biển quảng cáo bị gió thổi tung rơi xuống đập trúng, hay là do mưa quá lớn không nhìn rõ đường, sau đó không cẩn thận rớt xuống cống. Chuyện hay ho như vậy nên tôi đương nhiên phải ra ngoài xem rồi. Trả lời như vậy đã vừa lòng chưa?"

Tiếng cô nói chuyện như mưa to ngoài trời, lốp bốp liên miên không ngừng.

"Xin lỗi, tôi không có ý đó."

"Vậy ý tên đen nhà cô là gì?"

"Ý tôi là trời mưa to gió lớn, Sica ở nhà an toàn hơn. Nếu Sica ra ngoài tôi sẽ lo lắm."

"Yuri có lòng tốt vậy sao?"

"Có chứ, thế nên tôi mới đi tìm Sica."

"Hừ."

Chúng tôi cùng im lặng.

"Xin lỗi."

"Sao?"

"Tôi không nên bảo Sica ra ngoài vì muốn ngắm cảnh mưa bão."

"Hừ."

"Xin lỗi."

"Nói một lần là đủ rồi."

"Ừm."

Tôi đáp lời rồi lại bắt dầu im lặng.

"Sao lại không nói?"

"Tôi không biết nên nói gì."

"Yuri có thể nói vì sao lại ra ngoài tìm tôi."

"Vì tôi lo cho Sica."

"Sao lại lo cho tôi?"

"Đây là phản ứng tự nhiên, cũng như con mèo vì sao khi thấy chuột lại muốn bắt, mèo cũng không trả lời được."

"Có lần nào Yuri lấy ví dụ bớt kỳ quái được không, lần này tôi lại biến thành chuột. Có ví dụ nào khác không?"

"Cũng như không thấy tiền thì sẽ vội vàng tìm kiếm."

"Được, được lắm. Không ngờ tôi lại biến thành tiền. Còn nữa không?"

"Không, hết rồi." Tôi nghe tiếng nạp đạn vào nòng.

Lần im lặng này kéo dài thật lâu.

Im lặng khi nói chuyện mặt đối mặt khác với im lặng qua điên thoại, một cái không mất tiền còn một cái là phải trả tiền.

Thời gian là tiền bạc, nhất là với điện thoại di động.

Tôi rất muốn nhắc Jessica điện thoại là cô gọi, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều tiền.

Nhưng nếu tôi nhắc nhở Jessica, nói không khéo sẽ khiến Jessica nghĩ tôi không muốn nói điện thoại với cô ấy.

"Sao Yuri không cúp máy?"

"Vì tôi còn đang suy nghĩ."

"Yuri nghĩ cái gì?"

"Tôi nghĩ nên lấy ví dụ minh họa tâm trạng lo lắng để Sica hiểu được."

"Yuri nói thẳng là được rồi, sao phải lấy ví dụ."

"Tôi có thể nói thẳng sao?"

"Có ai bảo Yuri nói vòng vo đâu."

"Trời đã tối, mưa to gió lớn như vậy, lại thấy nước lũ sẽ tràn vào thành phố Seoul, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là Sica có an toàn hay không? Cho nên tôi vội vàng đi taxi về nhà, muốn xem Sica có ở nhà không, có bình an không. Tôi không biết vì sao đây lại là suy nghĩ đầu tiên, nhưng nó hiện lên trong đầu, tôi chỉ nghe theo chứ không đi nghiên cứu nó. Sau khi tôi về lại phát hiện Sica không ở nhà, tôi muốn đi tìm Sica, nói với Sica là ra ngoài rất nguy hiểm. Tôi đâu có tâm trạng tự hỏi vì sao mình lại phải ra ngoài tìm Sica? Với lại Sica đâu có ngốc, nhất định hiểu rõ ngoài đường đêm hôm mưa bão còn đáng sợ hơn mãnh thú hung ác trong rừng, cho nên nếu không có việc gì, Sica nhất định sẽ ở nhà. Nhưng về nhà lại không thấy Sica, tôi đương nhiên phải ra ngoài tìm rồi, chẳng lẽ tôi lại ở nhà yên ổn xem tivi hay ngủ sao? Sica luôn hỏi tôi vì sao vì sao. Lo lắng còn cần lý do sao?"

"Tôi biết rồi." Một lúc sau, Jessica trả lời.

"Ừa."

"Kwon Yuri."

"Sao vậy?"

"Khi ở thang máy tôi không nên dữ với Yuri như vậy, xin lỗi."

"Không sao, tại tôi lỡ lời thôi."

"Tôi cũng vì lo cho Yuri nên mới ra trạm xe chờ."

"Tôi cũng biết."

Mọi ánh sáng tắt phụt, mất điện.

"Mất điện?" Jessica nhỏ giọng hét lên.

"Sica đừng sợ, tôi có mua đèn pin cắm trại, tôi lấy ra phòng khách. Sica chờ một chút."

"Ừa."

Tìm được đèn pin trên kệ bàn, tôi sờ soạng tìm công tắc bật đèn lên.

Mang theo đèn, tôi đi ra phòng khách, đặt cái đèn lên bàn.

"Sáng đấy chứ."

"Ừ."

"Hai ta lại cầm điện thoại nói chuyện nữa à?"

Tay Jessica cầm điện thoại áp sát vào tai chỉ chỉ vào tôi, cười nói.

"Tôi không sao, cũng không phải là tôi gọi."

"Á!" Jessica lập tức tắt điện thoại.

Tôi mỉm cuời, cũng tắt máy.

"Sao lại mất điện thế?"

"Lý do mất điện có thể có rất nhiều, tôi đoán lần này chắc là do nước biển tràn vào nhà máy điện."

Tôi ngồi trở lại ghế của mình, thở dài.

"Sao lại thở dài?"

"Không có gì?" Vì tôi nghĩ tới lời của TaeYeon.

Nếu cậu ấy nói đúng, mực nước lên cao tràn vào Hàn Quốc.

"Ngày mai Sica không được ra ngoài đâu đấy, hiểu không?"

"Thành phố Seoul đã thông báo ngày mai không cần đi làm đi học nên tôi sẽ không ra ngoài."

"Ừ."

"Dù sao chúng ta đều có di động, nếu tôi ra ngoài Yuri cũng biết tôi ở đâu mà."

"Cũng đúng, nếu không có việc gì đừng ra ngoài tốt hơn."

"Ừ."

Ngoài trời mưa to gió lớn nhưng trong phòng khách lại thật yên tĩnh.

"Sao vậy?"

"Không sao."

"Ừ."

"Sica mệt rồi sao?"

"Không, tôi còn muốn đọc sách nữa."

"Vậy Sica đọc đi."

"Yuri thì sao?"

"Dù sao mai cũng không cần đi làm, tôi ngồi đây với Sica."

"Vĩ đại vậy sao."

"Sica còn vĩ đại hơn. Hôm nay lúc về tôi còn ngồi xuống ghế một lúc rồi mới đi tìm. Sica lúc về lại ngay cả ghế cũng không ngồi lại đi ngay."

Jessica mỉm cười.

Jessica cầm quyển sách bắt đầu đọc.

Xung quanh tối đen, chỉ còn lại ánh sángcủa ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt Jessica.

Jessica bây giờ tựa như một đóa hoa hồng đêm được chăm sóc hết lòng trong nhà kính, vẻ mềm mại và quyến rũ không nói nên lời.

Tôi nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát, trong đầu vang lên bài hát Tennessee Waltz.

Còn cả lời nói của chị lần đầu kéo tôi ra khiêu vũ:

"Đừng sợ, đừng căng thẳng, thoải mái đi, xoay một vòng."

Đã lâu lắm rồi tôi không nghe giọng chị vang lên trong đầu mình.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, tôi mở to mắt, phát hiện Jessica đang nhìn mình.

"Mệt rồi sao?"

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

"Mệt thì nói nhé."

Giọng nói của Jessica rất ôn nhu, ánh mắt thật xinh đẹp, vẫn là một đóa hoa hồng đêm nở rộ.

Khi tôi nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói của chị đã không còn.

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic