Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chân Hyomin gần như nhũn ra, cô trợn trừng mắt lên chỉ muốn cái tin từ miệng Taec Yeon không phải là sự thật. Cô lặng người một chút miễn cưỡng hỏi lại một câu để chắc chắn là mình không nghe lầm:


_ Sợi dây đó không phải là đồ thật.


WooHyun vỗ nhè nhẹ lên vai Hyomin tỏ ý muốn an ủi, anh đã cùng chuyên gia thẩm định lại không biết bao nhiêu lần. Thật ra mặt đá sapphire đó nếu không nghiên cứu kĩ lưỡng thì không thể nào xác định được nó thật hay giả.


_ Bắt đầu lại từ đầu thôi. Cậu thả tên đó về đi, chúng ta không đủ bằng chứng để giữ hắn.


Taec Yeon khoanh tay trước ngực bỏ đi trước, bộ dạng thất thểu của anh cộng với vẻ mặt thiểu não của WooHyun và Hyomin, bộ ba tài giỏi của tổ đúng là phí công rồi, lần này còn do chính Hyomin ra trận vậy mà ...


_ Park Hyomin ... 


Từ đằng xa đã nghe vọng lại giọng nói ồn ã của Qri, cô đưa hai tay lên miệng hét ầm ĩ cho đến khi Hyomin đi đến chỗ của cô. Lấy từ trong túi áo chìa khoá xe, cô cầm lấy tay Hyomin rồi đặt chìa khoá vào trong.


_ Gì vậy hả ?


Hyomin hoài nghi nhìn chùm chìa khoá trên tay mình rồi nhìn sang Qri chờ đợi câu trả lời từ cô, Qri rướn người len lén nhìn xung quanh rồi kéo Hyomin đến gần mình thầm thì vào tai của Hyomin.


_ Cậu xử lí số hàng trắng trên chiếc xe đó dùm tôi ... Tôi biết chuyện các người bị lừa nên xem như tôi tặng cho các người một món quà an ủi vậy. Tối nay tại khu nhà kho cũ sẽ có một cuộc giao dịch nữa, tất cả bọn chúng đều có quan hệ với kẻ cầm sợi dây sapphire giả. Thôi tôi đi trước đây, chúc các người may mắn.


Qri nhoẻn miệng cười đáp lại cái mỉm cười cảm kích của Hyomin, nói rồi cô ung dung bước ra ngoài. Dáng vẻ nhí nhảnh và đáng yêu của cô thật là không ai có thể tin được cô đã 26 tuổi. WooHyun tò mò giật lấy chùm chìa khoá trên tay Hyomin.


_ Gì vậy ?


_ Đi thôi em sẽ kể cho anh nghe.


_ Nhưng đi đâu.



WooHyun bị Hyomin kéo đi, vẻ mặt lạnh lẽo thất vọng của cô giờ đã trở lại bình thường cũng khiến cậu yên lòng. Không biết Qri đã nói gì và đưa cho cho Hyomin một chùm chìa khoá là có ý gì, thật sự là khiến người khác tò mò chết đi được.


---
Ji Yeon hôm nay quyết định sẽ trở về cuộc sống bình thường, cô lặng lẽ bước đi trên đường phố Seoul, khuôn mặt có phần hốc hác và man mác buồn. Cô cứ thả bước đi mãi, vô định không hề có điểm dừng lại. Cô leo lên xe bus rồi lại xuống ở một con đường khác, cô cứ im lặng đi mãi cho đến khi cô dừng lại trước cửa nhà Jun Hyung. Đến đây làm gì chứ ? Cô bật cười cay đắng. Cô là người muốn đi trước, cô đi để bảo đảm an toàn cho anh ấy giờ thì cô lại trở về. Ấu trĩ thật !


_ Ji Yeon ... 


Từ sau lưng Ji Yeon có tiếng lanh lảnh của Suzy, xoay đầu về phía vừa phát ra âm thanh cô bắt gặp ánh mắt của anh. Anh nhìn cô không chớp mắt, trong đáy mắt có một sự ngạc nhiên nhỏ. Suzy nhảy đến ôm chầm lấy Ji Yeon, cô mỉm cười:


_ Cậu đến thăm tớ đúng không ? Park Ji Yeon đã bao lâu cậu không đến nhà tớ hả ?


Jun Hyung ôm mớ đồ vừa mua ở siêu thị vào nhà. Suzy vẫn náo động như thường ngày, cô lôi kéo Ji Yeon vào nhà nói chuyện huyên náo cả lên, đôi tay vung vẫy trên không trung để phụ hoạ thêm cho câu chuyện của cô.


_ Yang Yoseob tên đó thế nào rồi ?


Nghe ngóng xung quanh cho đến khi biết rõ Jun Hyung đang ở trong bếp Suzy mới e dè hỏi Ji Yeon. Từ hôm trở về từ bệnh viện, đã ba hôm cô không gặp Yoseob, không điện thoại hay nhắn tin cả đến trường cũng không thể gặp được hắn ... cảm giác trong lòng cô giống như đang bị bỏ rơi, cô hụt hẫng. Trách làm sao được gã, Yoseob đó đẹp trai, con nhà giàu, có cả khối đứa mê mệt rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một phần nhỏ nhoi trong số đó. Nhưng thật ra cô không thể kìm chế được bản thân khi có cơ hội để hỏi thăm về hắn.


_ Vẫn tốt ... nghe đâu cậu ta sắp phải ...


Ji Yeon vụt trả lời nhưng hình như nhận ra bản thân mình vừa lỡ lời nên cô vội nín bặt. Tối hôm qua, khi cô đang ngồi lặng lẽ trên gốc cây lớn ở góc vườn, cô đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Yoseob và ông lão quản gia. Họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau không để ý đến xung quanh nên cô có thể nghe gần như toàn bộ câu chuyện. Và cô biết được Yoseob đó sắp phải ra nước ngoài một thời gian dài ít nhất cũng hơn hai năm để tham gia vào một cái gì đó có vẻ là rất quan trọng.


_ Hắn sắp phải làm gì ?


Suzy bất chợt lên giọng, cô ngẩng cổ nhìn Ji Yeon chờ đợi. Lúc này Ji Yeon mới kịp nhìn rõ mặt Suzy, trông cô xanh xao và có vẻ như cô đang bị ốm. Nếu cố kể cho Suzy chuyện Yoseob sắp đi nước ngoài liệu Suzy có trụ vững được hay không ? Còn nếu như cô im lặng để cho Suzy tự tìm hiểu được thì chắc Suzy sẽ giận cô đến chết. Không đủ kiên nhẫn Suzy nắm lấy bàn tay của Ji Yeon, cô lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, có vẻ thành khẩn hơn:


_ Hắn sắp làm gì sao Ji Yeon ? Cậu đang nghĩ gì mà không trả lời tớ ?


Ji Yeon mím chặt môi cô thật sự không nỡ làm Suzy buồn. Cô nhìn Suzy chăm chú như đang đánh giá lại tình hình lúc này. Hồi lâu cô mới quyết định là sẽ nói, cô nắm chặt tay Suzy từ từ lên tiếng:


_ Yoseob sắp phải đi nước ngoài, thời gian ngắn nhất cũng là hai năm. Nếu công viện không được thuân lợi thì thời gian sẽ kéo dài thêm ba đến bốn năm.


Sững sờ !


Yang Yoseob chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy lại không nói cho cô biết. Đúng là tức chết đi được, ngay lúc này cô ghét gã kinh khủng, Yoseob hắn luôn tự cho mình cái quyền dò hỏi cô vậy mà lại lẳng lặng mà bỏ đi. Đồ tồi ! Cô cầm ngay cái điện thoại trên bàn bấm số của Yoseob, vẻ mặt cô thật sự khó coi.


Cô ta không thể uống được nhiều và cũng không thích mùi thuốc lá
Cô ấy ghét cô đơn, thế nên hãy luôn ở bên cô ấy
Phải luôn luôn tổ chức sinh nhật và những buổi kỷ niệm cho cô ấy [ Take care of my girl friend - B2ST ]




Bên tai cô chỉ có lời bài hát quen thuộc ... cho đến khi điện thoại cô tự ngắt vì không có tín hiệu trả lời. Tút...tút... cuộc gọi thứ hai của cô bị ngắt nhanh chóng, mấy ngón tay của hơi run rẩy, cô đang lo sợ một điều gì đó khó xác định. "Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau" - Cái điện thoại trên tay cô rơi bộp xuống đất, đôi vai nhỏ bé hơi run lên. Yoseob đã không nghe máy của cô, ngắt điện thoại và tắt cả nguồn. Chán ghét cô vậy sao ? 


_ Suzy ... cậu không sao chứ ?


Ji Yeon khom người nhặt điện thoại rồi cô lay nhẹ người Suzy, một giọt nước âm ấm rơi xuống tay Ji Yeon. Bae Suzy đang khóc nhưng cô đang cố gắng kiềm chế tiếng nấc trong cổ họng. Tai cô ong ong thật khó chịu, cơn nhức đầu lại kéo đến làm cô hoa hết cả mắt. Hít thở sâu nhưng dường như không tác dụng, đầu cô ngã lên vai Ji Yeon tìm kiếm một điểm tựa.


_ Này Ji Yeon ... tớ ngốc ...


Âm thanh trong lời nói của Suzy run run và đứt quãng rồi cuối cùng thì im bặt. Ji Yeon cuối đầu nhìn xuống thì Suzy đã ngất xỉu trên vai mình, sắc mặt cô trắng bệch. Ji Yeon gọi Jun Hyung:


_ Anh à ... Suzy ngất rồi. Jun Hyung ... Suzy ngất xỉu rồi, mặt cậu ấy trắng bệch ...


Jun Hyung chạy vội từ bếp ra, anh đỡ lấy Suzy bế xốc cô đặt ngay ngắn trên cái ghế dài, anh nhìn Ji Yeon đang bối rối, đôi mắt của cô đang ngập nước:


_ Em đắp cho em ấy một chiếc khăn ấm giúp anh.


Ji Yeon gật đầu chạy vội vào bếp, cô bắt một chút nước cho ấm rồi nhúng một chiếc khăn vào. Khi cô quay trở lại thì Jun Hyung cũng vừa xuống, trên tay anh là một lọ thuốc, anh lấy một viên thuốc cố gắng cho vào miệng Suzy còn cô cũng nhanh chóng đắp chiếc khăn lên trán Suzy.


_ Cậu ấy ốm sao ?


Ji Yeon níu lấy cánh tay rắn chắc của Jun Hyung, đôi mắt cô lúc này ầng ậc nước mắt nhìn anh với vẻ dò xét. Đúng là Suzy đang bệnh rồi lại còn rất là nặng, nếu không thì tại sao Jun Hyung lại lo lắng đến vậy và sắc mặt của Suzy cũng không thể kém như lúc này. Đáng ghét, muốn giấu cô đến khi nào chứ ? Yong Jun Hyung nếu hôm nay cô không biết được sự thật thì đừnh hòng cô bỏ qua. Nhất định là vậy. Nhìn thấy vẻ cứng rắn của cô Jun Hyung thả người ngồi phịch xuống ghế, anh khẽ lên tiếng kể cho nghe bệnh tình của Suzy. Ji Yeon bần thần nhìn Suzy, không thể tin được một cô gái yêu đời như Suzy lại như thế này.


---
Yoseob đan hai tay mình đặt trước bụng, cậu ngồi mãi trong phòng làm việc của mình suốt cả buổi hôm nay. Cậu đang vô cùng rối loạn, chủ tịch bảo cậu sang Pháp mở rộng thị trường dùm ông nhưng Bae Suzy, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy trong thời gian cậu đi đây. Cậu đã từng nghĩ đến chuyện sẽ đưa Suzy theo nhưng chắc gì cô đã đồng ý. Thôi thì cứ lạnh nhạt để cô ấy không đau lòng khi cậu đi khỏi. Lòng cậu ray rứt mãi, không tìm được lời đáp.


Bất chợt tiếng cửa mở phá tan cái bầu không khí yên tĩnh của cậu. Chưa kịp lên tiếng trách móc thì đằng cửa đã vang lên tiếng nói hằng học, đầy bức xúc của Ji Yeon:


_ Yang Yoseob cậu là đồ tồi nhất thế gian ... cậu có biết tình hình bệnh của Suzy đang mỗi lúc mỗi nặng vậy mà cậu lại nhẫn tâm bỏ đi như vậy. Cậu biết khi cậu ấy biết cậu sẽ đi nước ngoài cậu ấy đã đau khổ như thế nào không ? Cậu lại còn chẳng thèm nghe điện thoại của cậu ấy. Yoseob cậu còn lương tâm không hả ?


_ Suzy bị làm sao ?


_ Cậu ấy chỉ còn một nửa phần người ... cậu vui rồi chứ.?.


Ji Yeon đi ra khỏi cửa, đôi mắt của cô làm Myungsoo cũng phải sợ. Cậu đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng Yoseob gạt phăng hết tất cả hồ sơ trên bàn xuống đất, hắn gào lên như một con thú bị thương. Ji Yeon đã làm gì Yoseob mà cậu ấy lại có vẻ đáng sợ thế này.


_ Mày điên hả ? 


Myungsoo chụp lấy cánh tay của Yoseob, ngăn không cho cậu tiếp tục đập phá đồ đạc. Yoseob buông người nằm dài ra sàn nhà, mắt trân trân nhìn trần nhà. 


_ Chuyện gì ?


Myungsoo ngồi xuống dọn dẹp bãi chiến trường của Yoseob lên tiếng.


_ Tao ... hình như tao ngốc quá ... tao không đủ thông minh để hiểu tình cảm của Suzy.


Yoseob thẫn thờ nhìn trần nhà, từ từ lên tiếng. Trong tâm trí cậu, hình ảnh Suzy kéo đến thật gần gũi, khuôn mặt đáng yêu kể cả khi cô ấy cáu đến mức nào đi nữa. Cậu thấy nhớ mùi tóc của cô.


_ Ông ấy bảo mày ra nước ngoài ... mày có thể từ chối mà.


Myungsoo chìa tay về phía Yoseob để cậu nắm vào đứng lên, khi cả hai đứng đối diện nhau, Myungsoo mới lên tiếng, trong giọng nói đó có chút sự áy náy. Yoseob hơi cuối đầu rồi quay người đi về phía cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ của cậu thật sự thảm hại. Không đợi Yoseob xác nhận cậu bồi thêm một câu nữa:


_ Này ... đừng có đi.


_ Myungsoo mày biết không ? Năm tao 13 tuổi bố đã dạy tao phải biết trung thành với chủ tịch, cả đời phải báo đáp ân tình mà bố tao nợ bố mày.


Yoseob nhìn Myungsoo vẻ mặt cung kính khi nhắc đến chủ tịch. Theo như trí nhớ của Yoseob năm cậu 13 tuổi công ty của bố cậu sắp đến bờ phá sản, trong lúc đó mẹ của cậu lại ôm hết số tiền còn lại của bố cậu trốn theo nhân tình. Chính bố Myungsoo ông đã xử lí êm đẹp mọi chuyện giúp bố cậu, ông còn đem người mẹ đáng tôn kính đó trở về, tận mắt cậu nhìn thấy người phụ nữ đó lăn mọp dưới chân bố cậu. Rẻ tiền ! nhưng lòng cậu đau nhói.


_ Tao sẽ nói với ông ấy.


Yoseob vỗ vai Myungsoo đầy cảm kích nhưng cậu không nói thêm lời nào mà lẳng lặng bước ra ngoài. Nhưng khi đứng trước cửa, cậu chợt nhớ ra việc gì đó lên tiếng:


_ Chuyện của Ji Yeon mày nên giải quyết nhanh đi. Không sớm thì muộn thì chủ tịch cũng cho người đến đây, lúc đó thì thật sự không đảm bảo được chuyện gì.


_ Ừ.


Myungsoo miễn cưỡng gật đầu, mấy hôm nay Ji Yeon với cậu gần như trở nên xa lạ. Ngồi ăn ở một bàn nhưng rất ít khi nào cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, cô cũng kiệm lời với cậu. Thế cũng tốt, nếu cứ như vậy đến khi Ji Yeon biết chuyện cậu là con kẻ thù thì cô cũng không đau thương lắm. Cô nhếch khoé môi tự giễu bản thân của mình.


_ Venus ơi là Venus ...


Bên dưới hai chiếc xe hơi màu đen láng coáng đỗ xịch trước cửa, từ trong xe vài ba người đàn ông đang bước vào. Myungsoo có một linh cảm không tốt lắm, nhanh chóng cậu rời khỏi phòng làm việc của Yoseob chạy đi tìm Park Ji Yeoncậu.


Không có trong phòng !!! Chết tiệt ...


Myungsoo đột nhiên thấy nóng lòng, cậu chạy như điên tìm kiếm cô. Rốt cuộc cô lại bỏ đi đâu chứ, lạng quạng khéo thì gặp bọn người đó thì xem như kết thúc. Cậu phải ngăn lại, bọn họ chỉ đến mật thất họ không biết đến sự tồn tại của Ji Yeon tại đây có đúng không ???


_ Park Ji Yeon ... chạy đi.


Yoseob phóng từ ban công tầng hai xuống đất, cậu kéo Ji Yeon vẫn còn bỡ ngỡ ngồi trên xích đu, không rõ chuyện lớn gì sắp tới nhưng cô chỉ có thể chạy đi theo Yoseob. Còn Yoseob vừa kéo Ji Yeon chạy đi vừa ngoảnh đầu nhìn đằng sau như sợ một cái gì đó có thể xuất hiện đe doạ đến mình.


Oạch ... Ji Yeon ngã ra đất, khuôn mặt đỏ bừng cô thở dốc vì cả hai đã chạy một khoảng rất xa. Mặc dù đã chạy rất xa như vậy nhưng Yoseob vẫn ngóng về phía sau dò chừng, lát sau cậu quay lại móc từ trong người một khẩu súng và điện thoại di động của mình và đặt vào tay cô. Cậu cất tiếng nói:


_ Ji Yeon ... có thể trong thời gian này cô sẽ gặp nguy hiểm nên cô hãy tìm chỗ trốn ... khi nào an toàn thì gọi cho tôi hay Myungsoo. Có được không ?


_ Rốt cuộc là chuyện gì ? Yoseob, Myungsoo hai người đang giấu tôi điều gì hả ?


_ Sẽ có ngày cô sẽ hiểu mọi việc ... đi đến cuối đường và bắt taxi đi đâu đó ... Hứa với tôi phải giữ an toàn, cô có chuyện gì thì tôi không còn mặt mũi để nhìn Suzy lẫn Myungsoo.


_ Được ... 


Yoseob nhìn cô gật đầu mạnh bạo xem như đã an tâm, đợi cho cô đi nửa đường rồi thì cậu mới quay trở về. Trong nhà cậu, bọn thuộc hạ đó vẫn lùng sục xung quanh, còn Myungsoo đang bị hai ba tên giữ chặt lại mặc cho cậu liên tục vùng vẫy, gào thét. Trông thấy cậu một gã tiến lại gần, gã hếch cằm lên hất hàm hỏi Yoseob:


_ Thưa cậu JK ... lúc nãy cậu đã đi đâu vậy ạ.


_ Các người bõ Kid ra đi, dù gì thì nó cũng là cậu chủ của các người, nếu không muốn đắc tội với nó thì mau chóng thu hồi lực lượng và rút lui êm đẹp đi.


Yoseob lạnh lùng đe doạ gã trước mặt mình. Khuôn mặt bình thãn như chưa hề có chuyện gì xảy ra làm tinh thần gã trước mặt có phần lung lay, hắn phất tay cho bọn thuộc hạ buông Myungsoo ra. Cơn thịnh nộ của Myungsoo bùng nổ thật dữ dội, cậu nắm cổ áo mấy tên đó rồi thụi thẳng vào mặt bọn chúng mấy cú đấm ngã lăn ra đất. 


_ Ông vừa hỏi tôi đi đâu ? Tôi ngủ quên ở gốc cây cuối vườn, đã đủ chưa.?


_ Trong ba phút các người không đi thì đừng trách Myungsoo này.


Myungsoo xấn tới, khuôn mặt lạnh tanh đầy phẫn nộ làm kẻ khác phải nhún nhường. Tất cả nhanh chóng cuối gập người trước Myungsoo và Yoseob lẳng lặng mà rút lui. Ngay lúc mấy chiếc xe rời khỏi, Myungsoo đã kéo Yoseob lại lo lắng hỏi tình hình Ji Yeon.

---
Trên con đường vắng, Ji Yeon gần như mù hướng. Ngồi bệt xuống về đường, mệt mõi, cô chẳng thiết gì nữa. Thật may mắn từ đằng xa có một chiếc xe chở hàng đang chạy đến, Ji Yeon lao vội ra cố gắng ra hiệu cho xe dừng lại.


Chiếc xe dừng lại trước mặt Ji Yeon ... hai người con gái nhìn nhau.


Ngỡ ngàng !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro