Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại khoảnh khắc một cô gái tóc nâu một tay móc vào sợi dây an toàn, rướn toàn bộ thân người ra khỏi xe, khuôn mặt cô đanh lại cứ nhắm về sau mà bắn, một viên đạn hai viên đạn tổng cộng cô đã bắn bảy viên đạn rốt cuộc chỉ trúng được hai phát. Nhưng hình như bọn chúng cũng chịu bỏ cuộc rồi thì phải.

Sai lầm ...

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng súng đinh tai xé toạc tầng tầng lớp lớp không khí, thứ ánh sáng màu bạc làm chói mắt đó xuyên qua lớp kính mờ đục ghim chặt vào ấn đường của gã sát thủ trước khi gã bóp được cò súng đang hướng về phía cô. Không chút biểu cảm, Eun Jung vẫn hướng mắt về phía trước. Chiếc xe của gã lạt tay lái, lao vào về đượng tông vào một cây cổ thụ lớn rồi tự phát nổ trước sự ngỡ ngàng của Ji Yeon và mấy tên ở chiếc xe còn lại.

- Mẹ nó, rút thôi.

Một gã có nốt ruồi ở đuôi mắt nhìn chiếc xe chìm trong biển lửa hậm hực quay đầu xe, chợt tên ngồi cạnh đang ôm cánh tay đầy máu cười phá lên. Hồi lâu nhìn vẻ mặt khó chịu của tên lái xe gã mới thôi cười, nói bằng chút hơi có vẻ cố sức:

- Tao có tặng tụi nó món quà, yên tâm đi. Bùm và kết thúc.

Ji Yeon và Eun Jung thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe còn lại cuối cùng cũng đã quay đầu chạy đi. Vứt khẩu súng sang bên cạnh Ji Yeon, Eun Jung nói như ra lệnh:

- Đến cuối đường em đi đi.

- Sao chứ ?

Ji Yeon cầm lấy súng của Eun Jung, cứ tưởng vừa rồi cùng nhau trải qua khoảnh khắc sự sống và cái chết cùng nhau thì cả hai xem như có thể hòa giải. Ấy vậy mà tại sao Eun Jung hình như không có chút dao động nào cả. Ji Yeon hơi thất vọng cuối đầu nhìn chân của mình, lúc này cô mới phát hiện là bàn tay mình bị mảnh kính vỡ hay là một vật sắt nhọn gì đó cứa đứt tay. Nhưng cửa kính là do cô kéo xuống chứ đâu phải là bị vỡ và gần như nó còn nguyên vẹn. Cô đưa mắt tìm cái vật có khả năng nhất, đây có lẽ là chuyện không cần thiết nhưng trong lòng cô lại dấy lên một dự cảm không lành. Cuối cùng thì vật làm cô chú ý nhất là một cái đồng hồ điện tử có góc trông sắc bén. Nhưng cái đồng hồ này tại sao lại càng đếm càng ngược thế này.

---

Yoseob mượn cái tai nghe bluetooth của Hyomin để liên lạc với thân tín của mình. Cậu chuyền lại cái laptop cho Qri rồi ngồi nghe báo cáo, ánh mắt của cậu sa sầm hẳn. Kết thúc cuộc trò chuyện đó thì Hyomin đã lập tức nhìn sang cậu ngóng tai chờ đợi. Hít một hơi thật sâu cậu khẽ nói âm lượng cơ hồ như không muốn cho người ngồi cạnh cậu có thể nghe thấy.

- Trên xe có BoM 

Qri lắp bắp lặp lại câu nói của Yoseob, lưng Hyomin cũng cứng lại. Myungsoo hừ một tiếng rồi nhấn ga lao đi vậc tốc lúc này không chừng đã vượt quá ngưỡng 280 cũng nên. Cũng may là đoạn đường này thật sự vắng người không thì chắc đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi. Thấy xe của Myungsoo đột nhiên nhấn ga lao vút đi Taec Yeon cũng không còn đủ ý thức nữa, cứ đuổi theo đã nhưng hình như vận tốc cao nhất cũng chỉ bằng 2/3 vận tốc xe Myungsoo.

---

Ji Yeon đột ngột lại nhìn sang Eun Jung cười một nụ cười kì lạ, cái chớp mắt đó làm Eun Jung cảm thấy không ổn. Ji Yeon lặng im một hồi mới chịu lên tiếng, cái giọng nói bình thản đến lạ:

- Hình như tôi và chị chỉ còn 7 phút thôi.

- Em nói chuyện cứ thích tỏ ra khó hiểu vậy sao ?

Eun Jung cảm thấy nóng ruột trước thái độ càng lúc càng kì quái của Ji Yeon cô quắt mắt nhìn cô em gái của mình, con bé thì nhún vai, cái đầu gụt gật. Sao mà cô ghét cái kiểu bất cần của nó, cực kì ghét mới đúng.

- Trên xe có một trái BoM và nó đang đếm ngược.

Eun Jung bất giác nhìn lên trần xe cái đồng hồ đó đang đếm ngược, chỉ còn 6 phút 5 giây. Ngay lập tức cô giảm dần tốc độ toan tấp vào lề trước khi quá muộn nhưng lại bị Ji Yeon ngăn lại trước khi hành động dại dột đó giết chết cả hai. Khi Eun Jung đã giữ tốc độ ổn định thì Ji Yeon lại cười cười:

- Chị không đọc được dòng chữ đó sao ... Hừm 6 phút cuối đời cũng chẳng cần à ?

Eun Jung ngước lên đọc cái dòng chữ được vẽ ngoằn nghoèo "Xe dừng, trò chơi kết thúc"

- Chết tiệt !

---

- Chiếc xe tải đó.

Qri hét toáng lên khi trông thấy một chiếc xe tải vừa vượt lên ngay khi Myungsoo rẽ trái, ngay lập tức cậu xoay xe 180 độ trên đường đuổi theo chiếc xe tải. Nhưng hình như chiếc xe tải đang giảm dần tốc độ, chẳng mấy chốc đã bắt kịp rồi, Myungsoo hạ cửa nhìn người con gái đang cười ngô nghê đó lòng cậu se lại. Gào thật to:

- Ji Yeon ... em dừng xe.

Ngoảnh mặt nhìn về phía người vừa gọi tên mình, nụ cười cô dần tàn úa đi. Myungsoo vẫn kiêm trì cho xe đuổi theo cô, cậu hét ầm lên:

- Em xuống xe đi, xem như tôi xin em.

Ji Yeon chăm chú nhìn từng nét trên khuôn mặt của Myungsoo, cậu thật sự hoàn mĩ. Myungsoo này liệu sau này tôi còn có thể nhìn anh kĩ đến như vậy không ? Cô ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ đếm ngược đó 4 phút 36 giây.

- Kid anh lùi xe ra xa đi, trên xe tôi có BoM và nó sắp nổ.

Ngẩn ra một chút rồi cậu định thần lại ngay, quay sang kêu Yoseob cầm lái. Cậu tháo dây an toàn, qua cái ô kính nhỏ đó cậu đang cố sức nhét thân thể to cao của mình ra ngoài. Hai tay víu chặt lấy thành cửa cậu đang đánh giá lại độ xa cũng như tốc độ của hai xe. Ji Yeon biết cậu sắp làm gì liên tục lắc đầu, cô xua đôi tay gầy guột đó:

- Đừng ... 

Nhưng lời nói đó chẳng mấy hiệu quả, Myungsoo sau khi nhắm chừng đã phóng vọt người khỏi xe Yoseob bay sang xe tải đang chở Ji Yeon. Cái quái gì đang diễn ra thế này!. Myungsoo vuột tay khỏi thành cửa xe tải, cả chân cũng sắp hụt rớt xuống mặt đường rồi. Trong tình cảnh làm người khác thót tim đó, một bàn tay nhỏ nhắn đã chụp vội bàn tay của cậu lại. Loay hoay một hồi cậu cũng trụ vững lại, ngay lúc này cô lại muốn sống, cô muốn tồn tại lại dù chỉ một phút nữa. Myungsoo và cô đang ở rất gần nhau, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn là lớp không khí mỏng manh, cậu nhìn cô khóe môi giật giật nửa cười nửa không. Ji Yeon liếc nhìn cái mặt đồng hồ điện tử, các con số tiếp tục chạy mỗi lúc mỗi gần kề với cái chết rồi, cô giật mạnh sợi dây mặt viên đạn đưa cho cậu, nghiêm túc nói:

- Kid, chị Eun Jung sẽ giảm tốc độ cho nên anh hãy nhảy khỏi xe thoát thân ngay biết không ?

- Ngốc ạ ! Anh sẽ không bỏ rơi em.

Myungsoo thuận tay gõ nhè nhẹ vào trán cô, cái cảm giác ấm áp xông vào khiến má cô nóng bỏng. Myungsoo nhìn đồng hồ 1 phút 58 giây, cậu nhìn Eun Jung rồi bắt đầu chỉ đạo:

- Chị Eun Jung, chị giảm hết tốc độ đến thấp nhất có được không ? Sau đó thì mở cửa và phóng ra ngoài, có thể sẽ xảy ra thương tích nhưng tốt hơn là mất mạng đúng không ?

Eun Jung vốn cũng có ý định sẽ buông xuôi nhưng hình ảnh của Taec Yeon lại xuất hiện. Cô chết liệu anh sẽ vui ... Cuối cùng cô gật đầu đồng ý. Trước khi cô lao ra khỏi cánh cửa quay lại nhìn cậu tin tưởng:

- Em ấy giao cho cậu.

Eun Jung rất may mắn khi cô nhảy xuống lăn hai ba vòng thì ngã vào bụi cỏ ven đường. Cố gắng chống tay nhìn theo hướng chiếc xe tải đang mất lái đó, cô đang chờ đợi kì tích.

Cánh cửa chỗ Ji Yeon cũng đã mở, Myungsoo ôm khít cô vào lòng đưa bàn tay che chắn phần đầu cho cô rồi nhảy xuống đường. Như con quay cậu ôm chặt Ji Yeon lăn dài trên đường, khi ngừng hẳn thì bản thân Ji Yeon đang nằm đè trên thân thể ấm nóng của cậu, vòng tay đó vẫn ôm rịt lấy người cô. 

Chiếc xe tải chạy thêm một đoạn thì phát nổ ...

Đến lúc này thì vòng tay Myungsoo mới chịu nới lỏng đi, cô nhảy sang một bên nước mắt cô rơi lã chã khi nhìn thấy bộ dạng của cậu. Lưng áo sơ mi của cậu rách bươm ướt máu, cậu đã che chở cho cô mặc cho bản thân bị cà xuống mặt đường. Mỉm cười nhìn cô đã an toàn rồi cậu ngất lịm đi. Trên tay cậu vẫn nắm chặt sợi dây mà Ji Yeon đưa cho cậu.

- Myungsoo ... đừng ngủ mà. Myungsoo anh vẫn chưa bảo vệ được em, anh không được phép quên lời hứa của chúng ta. Anh à !

Ji Yeon gào lên trong tuyệt vọng, Eun Jung bỏ qua mấy vết thương của mình chạy đến chỗ Ji Yeon.

- Đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay.

Yoseob vác Myungsoo đặt lên xe của mình, Ji Yeon cũng theo lên. Cô nắm chặt lấy cánh tay đang càng lúc càng lạnh của Myungsoo nước mắt của cô không ngừng tuôn. Qri, Hyomin, Eun Jung lên xe Taec Yeon theo đến bệnh viện. Nhìn bộ dạng của cô Taec Yeon không khỏi đau lòng.

---

Myungsoo nằm rũ trên băng ca được bác sĩ và y tá đẩy vào trong phòng cấp cứu Ji Yeon cũng chạy vào trong. Đưa mắt nhìn từng động tác sơ cứu, khuôn mặt Myungsoo lạnh băng, môi khô nức nẻ.

Anh à ! nhất định phải cố lên ...

.

.

.

.

Myungsoo đã nằm mơ một giấc khá dài, trong giấc mơ cậu đã nhìn thấy Ji Yeon xuất hiện trước mặt mình: lần thứ nhất cô đã chịu sức va mạnh từ chiếc giày cao gót của Anna ngã vật xuống vòng tay cậu. Lần thứ hai cô xuất hiện, cái cá tính gan góc, không sợ bất cứ điều gì khiến cậu thích thú. Nhưng khoảng thời gian bên cạnh cô cậu mới hiểu được con người thật của cô không hề đơn giản. Đã từ rất lâu rồi cậu chưa có cảm giác mãnh liệt đối với con gái như khi ở cạnh Ji Yeon. Lúc này cậu muốn tìm cô để nói hết tất cả những điều giấu trong lòng từ trước đến nay, cậu muốn nói hết-mọi-thứ rồi ra sao thì ra, nhưng mi mắt nặng như chì chẳng thể nhúc nhích, lồng ngực bức bối cố gắng hết sức cuối cùng cậu cũng nhúc nhích được ngón tay của mình. Ánh sáng từ cửa sổ mở toang như hòa vào đáy mắt, chớp chớp mắt hồi lâu mới có thể làm quen được. Bên giường bệnh một cô gái gối tay lên mép giường mà ngủ nhưng ...

Lòng cậu chùng xuống, đắng chát ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro