Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng sau ... Trường trung học Byung Moon Ko. 
Nắng vẫn ngập sân, gió lùa qua từng kẽ lá mang lại cái hơi nóng hừng hực khiến con người ta khó chịu. Myungsoo trên tay cầm trái bóng màu cam đứng lặng trên sân thể thao, khóe môi hơi nhếch tạo một nụ cười nửa miệng có phần khiêu khích. Đối diện với cậu là Yong Jun Hyung và Park Ji Yeon đang ngồi cạnh nhau ở một góc sân, có chết cậu cũng không ngờ được cô gái này lại có thể tuyệt tình như vậy. Kim Myungsoo cậu thật sự ghét cảm giác thấy người con gái mình yêu hằng ngày đi đi về về với người khác. Vứt trái bóng cam về phía Jun Hyung vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt vẫn tập trung vào khuôn mặt của người con gái đó, nhìn Jun Hyung một tay đỡ lấy trái bóng cậu hất cằm về phía cái rổ cao phía bên phải mình, rồi ngoảnh mặt bước đi về phía giữa sân. Ji Yeon cũng lặng lẽ đứng dậy đi theo Jun Hyung về phía sân, mái tóc tém lúc ở cạnh Myungsoo giờ đây lúng phúng dài chấm vai được cô buột hờ, một vài sợi thả xuống gáy.


- Luật thế này, nếu trong trận đấu 30 phút ai vào trước 10 trái là thắng. Và nếu tôi thắng anh cô ấy sẽ là của tôi còn ngược lại thì cô ấy là của anh.


Đợi khi Jun Hyung đã đứng trước mặt mình, Myungsoo lạnh lùng đưa ra lời đề nghị, ánh mắt chợt dừng lại trên người con gái đứng phía sau Jun Hyung lòng buốt nhói, trong đáy mắt lại bùng lên sự đau thương không giới hạn. Jun Hyung tay xoay tròn quả bóng đó rồi ngoảnh đầu về sau nhìn Ji Yeon mỉm cười đầy dịu dàng.


- Tôi đồng ý.


- Anh ...


Ji Yeon nhìn Jun Hyung vẻ mặt có phần bối rối nhưng nhận ra ánh mắt của anh thật sự kiên định, biết bản thân lúc này có khuyên cũng bằng thừa cô kêu lên một tiếng rồi thở hắt ra rút vào trong một khoảng sân để lại cái không gian của hai người đó. Thoáng chốc tất cả học sinh tụ tập lại quanh sân, hò hét cổ vũ náo loạn cả lên chỉ có một người mắt không rời hai bóng lưng đứng sừng sững giữa sân.


Rồi cuối cùng thì âm thanh mà quả bóng rổ nện đều đều xuống đất cũng bắt đầu vang lên, trận đấu đã bắt đầu. Tất cả mọi người mắt dán chặt vào quả bóng đang nảy đều đều trên sân. Bóng đang trong tay Jun Hyung, tay anh như có một sức hút thần kì, bóng cứ theo bước chạy của anh tiến sát đến rổ mặc dù Myungsoo vẫn kiềm theo anh rất sát nhưng cũng không có cơ hội để cướp bóng. Jun Hyung phóng vèo người lên cho bóng vào rổ dễ dàng rồi mới bỏ tay khỏi vành rổ, chân tiếp đất hoàn hảo. 1-0 fan nữ của Myungsoo có vẻ hơi thất vọng đưa mắt nhìn nhau như lo lắng cái gì đó, rất-bất-bình-thường.


Sau khi để Jun Hyung ăn điểm nhẹ nhàng, Myungsoo cuối cùng cũng cướp được bóng cánh tay tâng bóng thoăn thoắt thật sự chuyên nghiệp. Jun Hyung dù đã áp sát cậu nhưng khi cổ tay anh vừa chạm vào bóng thì cậu đã chuyển quả bóng sang tay trái, đứng khoảng cách khá xa rổ cậu vẫn liều mạng nhảy lên cao làm động tác đưa bóng vào rổ. Trái bóng bay vèo về phía trước như tên lửa, đập mạnh vào tấm bảng xanh, lảo đảo trên vành rổ rồi cuối cùng cũng chịu chui vào rổ. Cả sân nín thở quan sát quả bóng chực rớt xuống bên ngoài rồi ồ lên rõ to khi thấy nó rơi vào rổ nảy bật lên. 1-1 ...


18 phút trôi qua ... Tỉ số vẫn chênh lệch nhau không quá lớn 6-5 nghiêng về phía Jun Hyung. Cả hai mồ hôi nhễ nhại, da ửng đỏ dưới tác động của ánh nắng chói chang. Trái bóng cũng theo như cách của Myungsoo mà chui vào rổ nhưng lần này là Jun Hyung thực hiện. Tỉ số được nâng lên 7-5. Chỉ có điều hình như động tác của Myungsoo mỗi lúc một chậm lúc nãy còn bị Jun Hyung cướp bóng khi đã tiến gần đến rổ.


Ji Yeon cũng cảm thấy có một cái gì đó kì lạ ở chỗ Myungsoo.


- Không công bằng mà anh Myungsoo vốn đang bị sốt làm sao mà thắng được chứ.


Một nữ sinh cùng lớp với Myungsoo đột nhiên lại từ phía sau chen lên đứng cạnh Ji Yeon đưa mắt nhìn người con trai đang chiến đấu đằng kia, xuýt xoa mắt ươn ướt như chuẩn bị khóc đến nới rồi. Lời nói của cô gái đó như một cây dao cắm phập vào trái tim của Ji Yeon. 


Nhói quá ! Cơ lồng ngực thít chặt lại đến khó thở.


Tỉ số lại dần dãn xa hẳn ra 8-5, đầu choáng váng, miệng khô khốc, cả người mệt nhoài, trước mắt chỉ còn thấy được một màn sương mờ đục. Myungsoo mặc dù đã giữ được bóng nhưng cơ thể không còn nhúc nhích được nữa, cậu đột nhiên đứng như tượng giữa sân, bóng trên tay nảy lên vài cái rồi lăn tự do đến mũi chân của Ji Yeon. Cả người đổ rầm xuống sân như một hình nộm không còn giá trị bị vứt đi không thương tiếc.


Jun Hyung nhìn Ji Yeon cứng đờ nhìn đăm đăm Myungsoo, vẻ mặt đó vừa đau khổ vừa tuyệt tình hình như trước đây cô cũng đem bộ mặt đó đến chia tay anh. Anh thua Myungsoo rồi ! Bước đến vác Myungsoo đặt lên cáng cùng mọi người đưa cậu ấy đến phòng y tế, lúc bước ngang qua chỗ Ji Yeon anh mỉm cười, dịu dàng nói:


- Myungsoo cậu ấy không sao đâu, chắc là do quá sức.


Không đáp lời.---
Sau buổi học, Ji Yeon cứ đờ đẫng như người mất hồn ngồi im lặng trong xe của Jun Hyung. Đến bệnh viện, cô cũng tự mở cửa bước ra khỏi xe, đi thẳng vào phòng bệnh của Suzy. Cô bạn thân vẫn còn ngủ, có lẽ do phần thuốc an thần trong túi truyền dịch. Hồi lâu sau Jun Hyung cũng đẩy cửa bước vào, nhìn Ji Yeon cẩn thận cắm bó hoa vào bình đặt ở đầu giường em gái lòng bồi hồi. Ánh mắt của anh lại dừng trên khuôn mặt xanh xao đang ngủ yên trên giường bệnh. Thời gian này, Ji Yeon ở bên cạnh anh chẳng qua là do nguyện vọng của Suzy mong anh và Ji Yeon thực hiện trước khi cô ra đi. Cả hai giả cũng được, thật cũng được nhưng nhất định phải bên nhau thật hạnh phúc, Suzy rất vui vẻ khi nhìn thấy Jun Hyung lẫn Ji Yeon mỉm cười đầy hạnh phúc khi cả hai ở gần nhau.




Khục ... khục tiếng ho bật ra từ miệng Suzy, cặp mắt thâm quầng từ từ hé mở nhưng khi bắt gặp cả Jun Hyung lẫn Ji Yeon đang ở trong phòng cô liền nở nụ cười. Khục ... khục ... khục tiếng ho dù bị nén lại nhưng vẫn không ngừng bật ra, cánh tay nhỏ run run chống xuống giường mà ngồi dậy. Thấy vậy, Ji Yeon ân cần bước đến đỡ Suzy rồi mang bát súp cá vừa mua ở tiệm mà Suzy thích rồi lặng lẽ đút cho cô. 




- Dạo này em hay ho như vậy lắm sao hay để anh gọi bác sĩ khám cho em nhé.




Jun Hyung đứng bên cạnh Ji Yeon nhìn Suzy khẽ đề nghị, đôi mắt tập trung nhìn cô hớp từng ngụm súp trong khi cơn ho dường như kéo đến không ngừng khiến cô cứ phải gồng mình mà nén lại. Nghe nhắc đến bác sĩ, Suzy thôi uống súp lắc đầu nguầy nguậy rồi cô lại ho, cơn ho hôm nay dai dẳng khiến cổ họng cô bỏng rát lồng ngực nóng hổi như núi lửa. Đỡ chén súp từ tay Ji Yeon, Suzy nheo mắt đầy tinh nghịch cười nói như không có gì xảy ra:




- Tớ tự uống được rồi hay là Ji Yeon cậu với anh tớ đi mua cho tớ một cái bánh kem sô cô la nhé, tự dưng thèm chết đi được.




Ji Yeon đưa mắt nhìn Jun Hyung dò ý khi thấy anh gật nhẹ đầu cô mới đứng lên đi theo phía sau anh chuẩn bị ra ngoài mua bánh kem cho Suzy, ngay khi cả hai chuẩn bị bước ra khỏi cửa Suzy nén tiếng ho nói lớn bằng chút sức lực:




- Bánh ở gần đường nhà mình nhé anh trai.




Nước mắt lăn nhẹ từ khóe mắt lăn qua đôi gò má hõm sâu, cơn ho lại bùng nổ cái thứ dịch nóng nóng tràn ra từ phổi qua khóe miệng lăn ra ngoài. Cô quệt cái thứ dịch đo đỏ đó đưa lên mắt rồi cô bật cười, cười trong nước mắt. Lấy trong gối ba bức thư viết tay mà cô thức trắng đêm qua để gửi cho anh trai, Ji Yeon và Yoseob rồi cô móc cái hộp nhỏ đổ ra trên tay mình rất nhiều viên thuốc nhưng chỉ thuộc một loại - thuốc an thần. Cô sẽ kết thúc những cơn đau một cách nhanh chóng, cô sẽ giải thoát số mệnh của mình. Cứ thế cô cho từng viên vào miệng, thuốc đắng trôi qua đầu lưỡi rồi trối qua cổ họng cuối cùng cũng đến dạ dày. Cả hộp trống rỗng, rơi tự do xuống sàn, yếu ớt nằm xuống giường kéo chăn lên tới ngực cô từ từ thiếp đi trong sự nhẹ nhàng của cái chết đang đến gần.




Xin lỗi anh trai đáng quí của em, em không thể hằng ngày ở bên cạnh làm anh vui vẻ nhưng em hứa ở một nơi xa xôi nào đó em sẽ phù hộ anh. Tha lỗi cho em đã không cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội sống mà anh đã nói cho em. Nhưng cơn đau dằn xé con người em, nước mắt của anh của Ji Yeon và của mẹ em làm em gần như kiệt quệ em phải tìm cách giải thoát cho tất cả chúng ta. Xin anh chăm sóc cho bố mẹ em, thay em hiếu thảo với họ.


... Ji Yeon của tớ cảm ơn cậu trong 3 tháng qua đã giúp tớ thực hiện tâm nguyện cuối cùng, tớ yêu cậu nhưng đến lúc tớ phải đi. Cảm ơn cậu luôn ở bên cạnh tớ, yên tâm sống tốt nhé tớ sẽ luôn ở bên cậu đồ đáng yêu của tớ ... Đừng có mà khóc vì tớ cậu rất xấu xí khi khóc, tớ chỉ muốn cậu thật vui vẻ. Hứa với tớ nhé !


Yoseob, anh thật sự nhẫn tâm khi âm thầm mà bỏ đi nước ngoài nhưng em sẽ tha thứ cho anh vì em tin anh ra đi là do hoàn cảnh. Anh à, anh biết người em không muốn rời xa nhất là ai không, chính là anh đấy. Yang Yoseob em chưa từng nói yêu anh đó là điều hối hận nhất của cuộc đời em, tại sao em lại cự tuyệt tình cảm của anh chứ. Em ngốc thật ! Em cầu mong anh sẽ được hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại. Tạm biệt tình yêu của em.




Hơi thở của Suzy chỉ còn thoi thóp, cô thấy bản thân mình nhẹ bẫng cơ hồ còn có thể bay lên không trung cũng nên. Tiếng nấc nghẹn ngào cuối cùng trước khi cô tắt thở sao buồn đến não lòng. Có lẽ giờ đây tâm hồn cô đã được yên bình.




Khụy người trước giường em gái, tiếng khóc ứ lại cổ họng. 




Bước đến nắm chặt bàn tay đã lạnh ngắt của cô bạn thân, nước mắt trào ra rơi xuống đôi tay ấy. Bất giác lại buông ra, gạt đi hàng nước mắt từ từ tháo vỏ ngoài của chiếc hộp đựng bánh. Đôi tay run run cắt một khoanh bánh mang đến cạnh giường, nói trong tiếng khóc:




- Dậy ăn đi đồ ngốc, tớ bảo cậu ngồi dậy ngay cho tớ. Sao cậu lại ngủ, không phải kêu tớ mua bánh cho cậu sao. Tớ đã mua rồi là loại thượng hạng, dậy ngay cho tớ. Tại sao cậu lại bỏ tớ đi chứ, tớ không muốn không muốn chút nào đâu.




Đĩa bánh rơi xuống đất vỡ tan tành, cả thân người đổ vật xuống sàn nước mắt ướt nhòa cả khuôn mặt. Ji Yeon khóc như một đứa trẻ, đôi vai gầy run lên theo từng tiếng nấc đứt quãng. Đau thương !




Suzy đã ra đi như vậy, ra đi để tìm sự giải thoát cho bản thân nhưng hậu quả đã để lại vết thương lòng quá sâu cho những người ở lại. Đứng lặng người trước ngôi mộ nép dưới tán cây lớn Ji Yeon khẽ nói, đôi mắt không rời di ảnh của cô bạn. Nụ cười đó rạng rỡ như vậy nhưng sao nụ cười đó như đang khoét vào trái tim rỉ máu của Ji Yeon.




- Bức thư cậu gửi cho Yoseob nhất định tớ sẽ trao tận tay anh ấy nên hãy yên nghỉ đi nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro