Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myungsoo đứng tựa người vào thành lan can tầng hai của quán bar dõi xuống tất cả các cô gái ăn mặc gợi cảm trên sàn. Dưới ánh đèn lấp lóa của quán, tất cả họ trở nên thật huyền ảo và quyến rũ. Đưa chai bia lên miệng ngửa cổ tu một hơi rồi quay người bước đi khỏi chỗ của mình. Thấy cậu sắp rời khỏi hai gã đi cùng cũng bắt đầu lục tục đứng dậy, chạy vội theo cậu chủ. 

- Các người về trước đi.

Bước chân của Myungsoo đột nhiên dừng lại khi trông thấy sắc đỏ lẫn lộn trong đám người đông đúc giữa sàn. Nhìn hai kẻ trước mặt mình không có ý định rời khỏi vị trí, cậu cười khẩy vươn cây súng lục trong người về phía chúng, gằn giọng:

- Cút ngay cho tôi.

Chỉ đến lúc bị họng súng đen ngòm chĩa vào mặt cả hai tên mới đồng ý rời khỏi vị trí. Chúng vừa đi vừa lẩm bẩm, trong mớ hỗn tạp âm thanh đó còn có cả tiếng rủa xả, oán giận.

Khi trông thấy cánh cửa ra vào khép lại cậu quay ngược vào giữa sàn, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc đầu, cứ ngỡ là mình nhìn lầm nhưng giờ thì cái hiện thực trước mắt khiến cậu thấy bản thân không lầm, trông gà hóa cuốc. Park Ji Yeon đó đúng là ngày càng có bản lĩnh, chiếc váy ngắn màu đỏ đính đá lấp lánh ôm sát lấy thân người.

Không chỉ riêng cậu là nhận ra người quen mà còn cả cô nữa. Khi xoay người một cách điệu nghệ trên sàn cô cũng đã trông thấy khuôn mặt luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của mình. Dừng hẳn lại cô quay người bước đi, nhưng chỉ vừa lướt qua một người đám người thì đã bị bàn tay thô bạo của ai đó nắm lấy cánh tay kéo ngược lại. Loạng choạng suýt ngã.

- Sao lại bỏ đi thế em gái. Em nhảy rất đẹp.

Cái giọng bét nhè của gã đàn ông trông bề ngoài cho dù có sửa soạn thế nào cũng phải hơn 40 chứ không ít. Cô thở hắt ra, giật mạnh tay mình khỏi tay gã cuối cùng là ban phát cho gã cái nhìn đầy đe dọa trước khi bỏ đi. Nhìn vẻ mặt thộn ra của gã cứ đưa mắt nhìn vào dáng dấp nhỏ nhắn đang bước khỏi sàn, trông thật đáng thương !

- Venus, chào em.

Myungsoo ngồi xuống bàn của Ji Yeon, thoải mái gọi cho mình một cốc rượu. Hình như từ lúc cô rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu đã từ bỏ luôn cách gọi cô bằng Ji Yeon. Bởi vì tất cả sát thủ của White Rose chỉ đang truy lùng Park Ji Yeon, họ không biết đến sự tồn tại của một Venus nào cả.

Không nhìn cậu lấy một lần, cô vẫn dán chặt mắt mình thứ chất lỏng màu xanh ngắt trong li của mình. Siết bàn tay lại thật chặt, rốt cuộc hôm nay cô đến đây chỉ muốn tìm tên ngồi cạnh và nhờ hắn một chuyện nhưng trông thấy hắn lòng cô lại bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa của hận thù mỗi lúc một sục sôi.

- Tôi đến đây muốn nói cho anh biết là mong anh giúp tôi xử lí chuyện thông tin, hình ảnh của tôi ở trong tay bố anh.

Cậu nhướng mày nhìn cô, ánh mắt tỏ ra thích thú nên tiến sát lại gần mặt cô hơn. Thấy cô rụt người lại né tránh, cậu nhếch môi nói:

- Em tìm tôi chỉ để nói có vậy.

- Chứ anh nghĩ tôi tìm anh là có lí do khác sao ?

Cô đột ngột quay sang nhìn cậu bật cười như thể vừa nghe thấy một điều nực cười nhất. Thật ra đến gặp cậu cũng chỉ là làm kế hoạch thêm hoàn hảo. Qri đã mời một chuyên gia hóa trang đến giúp cô thay đổi diện mạo để dễ dàng tiếp cận với cái tổ chức đó thôi, chỉ có điều mỗi ngày phải bỏ hơn 2 tiếng để hóa trang quả thật là rất nhọc nhằn.

- Em về đi, tôi sẽ biết cách thu xếp.

Bóng áo đỏ lướt qua sàn nhảy để rời khỏi chốn ăn chơi đắt tiền. Có thể cô không quyến rũ bằng những cô gái đang nhảy trên sàn nhưng tất cả bọn họ chẳng ai nổi bật được như cô.

Cậu lặng nhìn theo cô cho đến khi cô đã khuất sau cánh cửa ra vào, tự cười chính bản thân mình cậu đứng dậy rẽ đám đông mà bước ra ngoài. Ngón tay thon dài lướt qua màn hình điện thoại cho đến khi dừng lại trên một cái tên sát thủ mà cậu tình cờ quen biết. Không rõ hắn tên thật là gì chỉ biết mọi người gọi hắn là Eric. Ngã giá thõa thuận xong mọi chuyện cậu leo lên chiếc BMW của mình chuẩn bị về nhà. Cậu không yêu cầu Eric đó giết hết những người biết chuyện, cậu chỉ cần Eric bắt được tất cả và tạm thời nhốt họ vào một chỗ nào đó.

Con người cậu chẳng thể nào nhẫn tâm với ai đó được.

---

Trên con phố cổ kính Champs-Elysees, Yoseob bước từng bước nhỏ dưới hàng cây xanh. Tự dưng hôm nay cậu có tâm trạng muốn ngắm cảnh Paris. Cậu giao lại việc gặp gỡ một đối tác chuyên về sản xuất vũ khí cho tên trợ lí người Ý gốc Hàn. Hôm nay cậu không có hứng thú làm việc, suốt 3 tháng kể từ khi sang Paris, ngoài thời gian ăn và nghỉ ngơi hầu như cậu đều thu mình trong phòng làm việc với đủ thứ cần giải quyết.

- Này, cái anh ... anh ... à Kang Yoseob.

Phía sau lưng vang lên một giọng nói bằng tiếng Hàn khá quen nhưng là gọi gã Kang Yoseob nào dó, thoáng dừng bước một chút rồi cậu lại thả bướcc trôi trên mặt đường đông đúc khách du lịch. Cậu tiếp tục bước đi cho đến khi ai đó đập mạnh vào gáy cậu rồi bật cười haha làm tập trung ánh nhìn của người qua lại trên đường.

- Anh Kang Yoseob ... anh dám lơ tôi sao hả ?

- Thì ra là cô.

Eunji bước đến trước mặt cậu, vẻ mặt nghiêm trọng. Thì ra con bé ghét cảm giác bị bỏ quên trong kí ức người khác. Yoseob cuối xuống nhìn cô, cậu không cao nhưng cũng vừa tầm đối với đứa con gái này.

Hai cặp mắt nhìn nhau chòng chọc một hồi, đột ngột Eunji rướn người đặt lên má Yoseob một nụ hôn phớt nhẹ khiến cậu gần như hóa đá. Đưa tay lên véo chóp mũi cậu cô nói nhỏ:

- Lần sau còn quên tôi nữa thì anh biết.

- Yaa con bé này, ai cho hôn đàn ông tự tiện như vậy hả ?

Khi đã hoàn hồn Yoseob vung nắm đấm lên đe dọa cô mặc dù có chết cũng không bao giờ nỡ xuống tay, cậu chỉ có thể rít ra kẽ răng kèm với vẻ mặt cố làm ra vẻ đe dọa người khác. Nhưng có ăn nhập gì với con bé đó đâu.

- Này Kang Yoseob, tôi mời anh đi ăn kem.

Eunji tiếp tục nắm lấy chóp mũi của Yoseob lắc qua lắc lại, mắt cô sáng lấp lánh nhìn cậu. Nhìn cô gái bé nhỏ này khiến cậu nhớ về Suzy, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cậu định từ chối cô nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị bàn tay mềm mại nắm chặt và kéo đi.

- Mà nè tôi họ Yang chứ không phải họ Kang đâu đấy.

Bị cô kéo đi đến quán kem gần đó, Yoseob bỗng lên tiếng làm Eunji dừng chân gấp khiến cái cằm đáng thương của cậu va mạnh vào đầu cô. Cô nghiêng đầu nhìn cậu rồi buông lơi bàn tay đang nắm, có thứ cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng cô gái.

“ Chả trách trông anh ta quen đến như vậy, chỉ tại hôm đó trên máy bay mình nghe lầm Yang thành Kang nếu không có lẽ mình đã phát hiện từ sớm rồi. Chết tiệt ! Người không muốn gặp lại giờ ngồi thù lù trước mặt mình.” – Eunji’s POV

Yoseob nhìn Eunji cảm giác thấy cô thật kì lạ. Đưa bàn tay huơ huơ trước mặt cô mấy lần nhưng cô cũng chẳng tỉnh hồn. Rốt cuộc cảm xúc của cô thật là biến đổi không ngừng. Khi cậu quyết định bỏ cuộc thì cô lại rụt rè cất giọng:

- Yoseob, tôi hỏi anh một câu có được không ?

Cậu gật đầu nhìn cô chờ đợi.

- Anh có từng cảm thấy có lỗi với người con gái nào không ? Chẳng hạn như anh đã từ chối lời tỏ tình từ một cô gái nào đó, khiến cô gái đó phải bỏ học còn quẫn trí tử tự chút nữa mất mạng hay không ?

Yoseob chống cằm nhìn cô gái trước mặt. Câu hỏi của cô khiến mớ kí ức hỗn độn năm đầu cấp ba trở về, kí ức này nối kí ức khác tạo thành một chuỗi các sự kiện. Sau khi rà soát lại mớ kí ức cậu cũng nhớ rõ lại một chuyện có quan hệ khá gần với câu hỏi của Eunji.

Năm đầu cấp ba, cậu đã nổi tiếng là một nam sinh ưu tú trong trường. Đa phần nữ sinh đều mơ ước được hẹn hò với cậu nhưng chẳng một ai lọt nỗi vào mắt cậu. Trong số đó có một nữ sinh học cách cậu một dãy phòng học đã can đảm đứng trước đám đông tỏ tình với cậu. Cô ta thật sự dũng cảm, chỉ có điều cân nặng quá khổ của cô ấy khiến cậu cũng phải e dè và cuối cùng cậu chỉ xin lỗi cô ấy. Tuần sau thì cô gái đó chuyển trường và biến mất hoàn toàn như bị bốc hơi khỏi Seoul.

- Eunji, cô quen biết với Emi ?

Yoseob thoáng nghĩ ra điều gì về mối quan hệ giữa Emi – cô nữ sinh béo phì và Eunji đang ngồi trước mặt mình. Nếu xét về độ tuổi có lẽ hai người họ cũng ngang nhau nên có thể họ là bạn hoặc chị em cũng có thể lắm chứ. Suốt một năm mấy, Yoseob cậu luôn tìm kiếm cô nữ sinh kia để có thể nói lời xin lỗi chân thành hơn nhưng chẳng biết cô đã chuyển đi đâu.

- Mẹ kiếp anh ! con ngốc Emi đó chính là tôi Jeong Eunji. Chính tôi đã tỏ tình với anh nhưng chỉ vì tôi quá khổ nên anh từ chối lời tỏ tình đầu tiên của tôi.

Gần như không ghìm nổi xúc động Eunji gạt li kem xuống đất. Cô đứng dậy hét vào mặt Yoseob, nước mắt lăn trên gò má chẳng thèm lau đi. Cứ thế cô kéo túi vụt chạy đi.

- Cô là Emi sao ?

Yoseob ngẩn người nhìn mấy viên kem sô cô la tan chảy thấm xuống nền đất. Đặt 50$ xuống bàn rồi cậu cũng lao người ra ngoài, đôi mắt tìm kiếm con bé cười híp mắt trong dòng người tấp nập trên đường.

- Emi … Chúng ta phải nói chuyện. Emi cô ở đâu hả ?

---

Myungsoo bước chầm chậm trên hành lang trải thảm đỏ, mái tóc của cậu bị gió từ cửa sổ cuối hành lang thổi bay nhè nhẹ trước trán. Đẩy cửa bước vào phòng, cậu nằm rũ ra giường. Đầu cậu vùi vào chiếc gối bông để quệt đi cái thứ chất lỏng nóng ấm trào ra từ khóe mắt.

- Cậu chủ, chủ tịch cho gọi cậu.

Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa và giọng đục đục của lão quản gia già vang lên đều đều. Myungsoo buồn phiền chẳng đáp lời, với tay lấy hộp thuốc an thần trên đầu giường cho vào miệng để tìm giấc ngủ cho bản thân. Từ lúc người con gái đó bỏ đi, chẳng lúc nào cậu được một giấc ngủ đúng nghĩa. Viên đạn của cô ấy trở nên nóng giãy trên cổ cậu nhưng chẳng bao giờ cậu chịu rời nó kể cả lúc đi tắm.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn chưa dừng hẳn, nhưng đôi mắt của cậu đã dần dần khép lại. Giấc ngủ chập chờn kéo đến.

- Quản gia Pil để cháu.

Cô hầu gái xinh đẹp vỗ nhẹ lên vai ông quản gia liên tục gõ cửa cậu chủ khẽ khàng gọi nhưng mãi mà chẳng có động tĩnh. Nhìn cô gái trẻ ông thở dài rồi nhường công việc lại cho người trẻ, bản thân lủi thủi trở về phòng khách tìm kiếm công việc.

Người hầu gái đó không ai khác ngoài Park Ji Yeon nhưng là với hình dạng mới. Cô đẩy cửa bước vào trong nhìn cái cảnh Myungsoo nằm ngủ trên giường, cả quần áo cũng chẳng thèm thay ra, cái đầu ngoẹo sang một bên như một đứa trẻ.

- Venus cô cũng đáo để thật.

Alice thoáng mỉm cười khi thấy cô hầu gái đẩy cửa bước vào trong. Cô gái đó không lúc nào mà Alice không cử người theo sát cô, thầy dạy hóa trang của Alice cũng được mời đến không đáo để thì là gì.

- Tôi không tin tôi thua cô.

- Không thua thì cô làm được gì ? Alice.

Có một giọng nói truyền vào tai Alice, ngữ khí cứng cỏi đập vào màng nhĩ khiến Alice ngoái đầu nhìn. Trông thấy nụ cười nửa miệng khinh khỉnh của cậu cô gần như không tin vào mắt mình. Nếu không lầm thì tên này phải đến Paris nhanh nhất cũng phải hơn 3 năm nhưng sao giờ hắn đứng ở đây.

- Yang Yoseob. 

- Cô đúng là độc thật đấy, đề nghị đưa tôi sang Paris là ý của cô sao ? Cô biết nếu tôi không ở đây thì Kid sớm muộn gì cũng mất hình người. Nhưng cô khinh thường Yang Yoseob tôi lắm.

Alice nhìn cậu. Cả người cô cứng lại vì bị cậu nói trúng tim đen chẳng còn lời nào để chối cãi. Đúng ! bảo bố Myungsoo đưa Yoseob sang Paris là chủ ý của cô. Tất cả là phục vụ cho cái mục đích hạ con bé Ji Yeon đó tiếp đến là chiếm đoạt Myungsoo lẫn tổ chức White Rose. Yang Yoseob là bộ não ưu tú nhất mặc dù Myungsoo cũng nhạy bén không kém. Chỉ có điều mà Yoseob luôn hơn Myungsoo là khi bế tắc thì Myungsoo không bao giờ chịu nghĩ kĩ trước khi hành động. Cậu ta luôn hành động theo cảm tính.

- Tôi sẽ không buông tha cho anh nếu anh tiết lộ mọi chuyện.

- Cô nghĩ tôi sợ cô.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro