Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 ngày kể từ khi Ji Yeon làm hầu gái ở dinh thự riêng của bố Myungsoo. Thông tin thu thập cũng không có ích lắm chỉ có số người thân cận với ông ta cô cũng nhớ được bốn đến năm người. Trong số đó bao gồm cả Yang Yoseob. Đáng chết là tên Yang Yoseob, rốt cuộc thì cô cũng biết những bí mật giữa Myungsoo và Yoseob đó là gì. Hóa ra không chỉ một mình tên đó lừa cô, suốt quãng thời gian quá cô quá ngu ngốc đi tin tưởng bọn họ.

Hít một hơi đến căng lồng ngực, cô tự cười bản thân mình. Nụ cười chua xót đến thảm hại.

- Này cô gái đi đứng kiểu gì vậy hả ?

Bình nước nóng trên tay suýt rơi xuống đất, hai đầu mày của người đàn ông đang nắm lấy vai cô nhíu lại. Chỉ tại từ nãy đến giờ suy nghĩ vẩn vơ nên cô chẳng để ý nhìn đường, cứ cuối gằm mặt mà bước thẳng đến khi va vào người đàn ông đó đến suýt gây tai nạn.

- Xin lỗi ông.

- Ơ sao lại xin lỗi ta, ta cũng có lỗi mà. Lần sau thì nhớ cẩn thận đấy.

Người đàn ông cười bật cười sảng khoái rồi bước đi tiếp về phía hành lang dẫn vào căn phòng của bố Myungsoo. Có một điều từ người ông ta thu hút Ji Yeon. Ông ta là một người nước ngoài nói tiếng Hàn rất chuẩn. Ji Yeon vẫn đứng ngóng theo bóng lưng ông ta, xem ra cô cũng lờ mờ đoán biết thân phận của người đàn ông đó, đảo mắt nhìn xung quanh một chút. Khi chắc ăn không có ai ở xung quanh, cô đặt bình nước nóng xuống sàn rón rén chạy đến cửa. Bàn tay nhỏ vén chiếc váy lên cao, lấy thiết bị ghi âm siêu nhỏ vốn được giắt bên đùi. Đính nó xuống góc khuất của cửa rồi cô xoay người bước đi.

Ji Yeon trở về phòng của mình, chốt cửa bên trong. Cô mang chiếc tai nghe bluetooth kết nối với máy thu âm mini đó vào tai. Đáp trả cho cô chỉ là sự im lặng, hai người bọn họ chẳng nói với nhau câu nào chỉ có âm thanh của rượu được rót vào li và tiếng miệng li va chạm vào nhau. 

- Này ông bạn già, rúc mãi trong bóng tối không chán à.

Giọng nói truyền đến tai Ji Yeon như một liều thuốc kích thích. Cô nhoẻn miệng cười, đứng cạnh cửa sổ hướng ra hồ phun nước bên dưới. Bóng cô đổ dài ra sàn gỗ, cô độc như một con sói.

- Alice cô cũng không tệ. Nếu cô thích chơi, tôi vui lòng đón tiếp.

Tháo chiếc tai nghe khỏi tai, ánh mắt lạnh băng lướt nhẹ qua tấm ảnh cô gái tóc vàng đặt trên bàn nước.

- Tôi sẽ trả hết những gì mà các người nợ tôi.

Cô bật cười trong khi ánh mắt u sầu đó dừng lại trên tấm hình của người con trai đó, tiếng cười lanh lảnh mang chút gì đó đau thương. Nước mắt rịn ra khỏi hàng mi đang hồi run rẩy. Cô đang đi sai con đường có đúng không ?

---

Trong quán rượu, Yoseob nằm dài ra bàn đôi mắt đang chìm vào thứ chất lỏng màu xanh trong cốc. Bên cạnh cậu Myungsoo cũng chẳng tốt đẹp hơn, nét mặt lạnh hơn cả băng chẳng ăn nhập với không khí sôi động này. Chất lỏng xanh trong run lên tạo thành những vòng tròn vỗ vào thành cốc, ngước đầu lên nhìn cô gái đó Yoseob bật cười. Bông hồng đỏ nổi bật trên làn da trắng ngần. Vết xăm của thánh nữ, và con người đó không hề xa lạ. Alice Choi đúng là người được mệnh danh là thánh nữ của White Rose. Myungsoo liếc nhìn bông hồng đó một chút rồi lại trở về với vẻ mặt băng giá ban đầu.

- Hai người lại không rủ em.

Alice rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Myungsoo, cánh tay trắng trẻo cặp lấy cánh tay của Myungsoo. Nụ cười của cô ta đúng là rất đẹp nhưng trong nụ cười của cô thì không biết bao nhiêu là ngón độc. Alice đưa mắt nhìn Yoseob, ánh mắt gườm gườm chỉ chực ăn sống cậu ngay lúc đó. Bất giác Yoseob rùng mình nhìn con bé trước mặt. Tàn ác, ích kỉ, mưu mô hình như mọi thứ xấu xa nhất đều tập trung vào con người cô. Cứ nghĩ đến cậu lại cảm thấy buồn nôn.

Một cây dao được phi từ phía sàn nhảy, xen vào kẽ hỡ giữa đầu Alice vào Myungsoo cắm phập vào vách tường bằng gỗ trước mặt bọn họ. Alice quay phắt ra sao, đôi mắt nheo lại tìm kiếm trong đám đông những người ngoài sàn kia một tên dám sử dụng ám khi với cả cô. Riêng Myungsoo vẫn ngồi dửng dưng đổ thứ rượu đắt tiền vào cổ họng. Phi dao tài như vậy không chừng lại là người con gái đó.

- Xem ra cây dao đó không nhắm vào một trong hai người.

Yoseob cười cười rút cây dao khỏi tường, sau một hồi ngắm nghía cậu thả nó rơi xuống cốc rượu vẫn còn đầy của mình. Kể ra cũng thú vị, sao lại có thể phi len vào kẽ hỡ giữa hai người đang dính vào nhau. 

- Chỉ dọa được những kẻ yếu bóng vía.

Myungsoo liếc nhìn Alice vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, khóe môi cong lên tạo một nụ cười khinh khi. Đứng khỏi ghế, cậu rút tay mình khỏi tay cô gái đang nhìn mình trân trân rồi bỏ đi về phía cửa. Yoseob nhìn khuôn mặt méo mó lúc trắng bệch, lúc tím tái của Alice không khỏi buồn cười.

Trong góc quán, một cô gái kéo mũ lưỡi trai che đi một nửa khuôn mặt. Duy chỉ có nụ cười băng lạnh đó là khiến người đối diện phải dè chừng. Xung quanh cô gái có một thứ gì đó rất đáng sợ, chỉ đến khi cô ta rời khỏi chỗ đó rời đi thì mọi người mới nhận ra trên bàn rượu vẫn còn một cây dao nhỏ nữa. Có lẽ cô chưa kịp phóng đi hay là cô chỉ có ý định dọa cho mấy người thanh niên ban nãy một trò.

Chiếc xe thể thao của Yoseob lao vút đi trên đường, bên trong xe gã bạn thân thở dài. Trên đôi vai đang chùng xuống mang vẻ u uất đáng thương hơn đáng giận. Đáng tiếc người chứng kiến cái cảnh này là Yang Yoseob chứ không phải là Park Ji Yeon Chiếc điện thoại rung lên trong túi quần, Yoseob nhìn lướt qua cái tên rồi ấn nút nghe, chiếc xe dần giảm tốc độ.

- Tên đần kia, anh lôi tôi vào cái mớ công việc của anh rồi bỏ đi. Muốn chết hay sao ?

- Emi xin lỗi, nhưng cô đi được rồi. Công việc đó tôi không làm nữa.

Mấy ngày hôm nay lu bu sắp xếp lại mọi thứ cậu quên bẵng cả việc gọi điện cho Eunji. Nếu hôm nay cô ấy không điện cho cậu chắc hẳn lại phiền cô giải quyết thêm mớ công việc nữa. Cậu cũng không tưởng tượng được Eunji lại tiếp nhận công việc một cách xuất sắc như vậy. Ít ra cô vẫn trụ vững trong thời gian gần hết một tuần, các trợ lí công việc cho cậu chịu đựng tốt nhất cũng không quá ba ngày nói chi đến vai trò quản lí. Gánh số lượng công việc lớn vậy mà còn sức để hét om sòm thì đúng là cô ấy rất có năng lực.

- Tên khốn kia, đừng để tôi gặp lại anh. Đúng là tôi quá ngốc mới tha thứ cho anh lại còn ôm của nợ hộ anh.

Màn hình điện thoại sắp bị tiếng hét ầm làm cho nứt toạt. Có thể nói qua giọng hét ấy chắn ăn người ở đầu dây bên kia vô cùng tức giận rồi. Nếu cô ấy ở đây thì chắc cậu ăn đòn mềm thây. Yoseob miễn cưỡng ngồi nghe hết những lời nói ầm ĩ của cô xem như chuộc lỗi. Dường như đã thấm mệt cô hừ một cái rõ to rồi ngắt máy. Lát sau cô gửi lại cho cậu một tin nhắn cũng không kém phần yêu-thương. Jeong Eunji rất có tương lai làm nghề khủng bố.

- Bạn gái mới của mày sao ?

- Điên à, Suzy chỉ vừa mất.

Yoseob chỉ thiếu điều giãy nãy lên. Điều đó tạo cho Myungsoo một chút thích thú. 

- Mày nhìn lại mày đi, có ai mà ngồi nghe chữi lại mỉm cười không ? Nói sao thì Bae Suzy đó cũng mất rồi, hay mày thử ...

Câu nói của Myungsoo chưa kịp kết thúc đã bị ngắt đi bằng tiếng thắng xe. Tiếng bánh xe lết trên mặt đường khiến những người đang đi bộ hốt hoảng ngoái nhìn. Yoseob lặng thinh nhìn Myungsoo trả lời bằng cái giọng khàn khàn:

- Suzy em ấy mất nhưng tao không xóa khỏi bộ não tao được.

- Suzy chắc không muốn mày cứ như thế này.

Myungsoo bực dọc nhìn Yoseob rồi mở tung cửa bước ra ngoài, cánh cửa bị sức mạnh đóng lại kêu sầm. Yoseob ngồi lặng nhìn điện thoại của mình, màn hình chờ vẫn là hình của Suzy. Cậu đã ngồi đấu tranh tư tưởng rất lâu cuối cùng quyết định thay đổi màn hình chờ bằng hình tháp Eiffel. Có lẽ Myungsoo nói đúng, thử yêu một người nữa. Không phải để lấp khoảng trống mà là để người ra đi có thể yên tâm. Emi này hình như trước đó tôi phụ cô một lần rồi đúng không ? Giờ bù đắp thì có gọi là muộn. Yoseob nhoẻn miệng cười nhấn ga lao vút trên đường.

Alice ngồi im lặng trên xe hơi của mình, cô ta đang chờ đợi như một con thú săn mồi. Đôi mắt tinh lanh đó không rời kính chiếu hậu. Cái cánh cửa là lối ra duy nhất từ quán ra nhà xe cuối cùng cũng bật mở, riêng cái vẻ ngoài mờ ám mũ lưỡi trai che nửa mặt cũng thấy cô gái đó vô cùng khả nghi. Cầm lấy cây súng để bên ghế bên cạnh, Alice nhẹ nhàng mở cửa xe vất luôn đôi cao gót cô rón rén bước theo cô gái đó.

Nhà xe này tương đối rộng, được xây thành hai tầng. Cô gái đội mũ lưỡi trai bước về phía cầu thang tiến về phía tầng hai của nhà xe. Alice nép người sát vào một chiếc xe cổ sang trọng, nét mặt không chút biểu cảm tiếp tục quan sát. Men theo mép tường cô lặng lẽ bám sát cái con người bí ẩn đó. Nhưng khi lên đến tầng hai thì chẳng có chút bóng dáng của ai cả, ngoài vài ba chiếc xe đắt tiền thì cả tầng không một bóng người.

Chết tiệt ! mặt Alice đanh lại cô chạy xung quanh tầng hai, bàn tay nắm chặt báng súng ngón tay đặt hờ trên cò sẵn sàng bắn trong bất cứ lúc nào. Cánh cửa thông gió bị giở tạo một khoảng trống vừa cho một người chui qua, Alice nhún chân tay vịn  vào thành cửa nhìn ra ngoài. Hóa ra cô ta đã dự phòng sẵn một sợi dây thừng để trốn đi. Cô ta biết trước Alice cô sẽ không bỏ qua, lại chơi đùa với cô một trận. Đúng là không phải tay vừa.

Alice vươn người lắc cổ qua lại rồi quay trở về tầng dưới, lấy xe rời khỏi.

- Trò chơi chính thức bắt đầu.

Từ gầm xe cô gái lóp ngóp chui ra. Khi đã đứng lại đường hoàng cô kéo lại nón để lộ khuôn mặt có vẻ thích thú với trò chơi ban nãy. Khuôn mặt xinh đẹp của Park Ji Yeon lúc này khiến người khác nhìn thấy chỉ ôm giận. Khóe miệng nhếch cao, nụ cười nhạo báng.

Cao ngạo.

Đột ngột có tiếng gót giày va lộp cộp vào nền bậc thang, nhanh và dứt khoác. Ji Yeon quay phắt người về phía cầu thang, hai tay cầm chắc hai cây dao cùng loại với cây vừa phi trong quán. Đôi mắt tập trung nhìn phía trước, đôi tai dỏng cao lên nghe ngóng âm thanh của tiếng gót giày. Nó mỗi lúc một gần ...

---

Sân bay Incheon, tấp nập người ra vào. Jun Hyung ngồi lặng thinh trên ghế chờ, đôi môi nhợt nhạt lẩm nhẩm đọc cái gì đó vào máy mp3 đang đặt chế độ thu âm. Cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt điển trai của anh.Ttrên cổ anh đeo sợi vòng cổ mà mặt dây là hình của Ji Yeon và Suzy. Lồng ngực phập phồng, dường như có chút xúc động nên giọng nói khào khào khản đặc. Anh nở nụ cười méo mó, lấy hộp quà được chuẩn bị bên cạnh. Anh đặt lên trên chiếc áo len chiếc máy mp3 rồi tự cỗ vũ bản thân mình. Anh đem nó bỏ vào hộp nhận chuyển phát nhanh gần cổng rồi kéo va li chuẩn bị rời khỏi Seoul. Có lẽ cả anh lẫn Ji Yeon cần một khoảng thời gian để suy nghĩ, ít ra anh cũng cho cô tự do lựa chọn tình cảm của mình. Chỉ một tháng, hai tháng, ba tháng hay nhiều hơn thế Jun Hyung sẽ trở về hoặc mãi mãi anh cũng không trở về. Tất cả chỉ phụ thuộc ở Ji Yeon.

Trong thoáng chốc hình ảnh của Ji Yeon ùa đến lấp đầy sự trống trải, hoang mang trong lòng anh. Kể từ lúc anh biết cô chưa bao giờ anh thấy cô cười rạng rỡ và nước mắt của cô gần như là một thứ quí giá. Vui lắm cô cũng chỉ thoáng mỉm cười còn khi đau lòng cô lại ngồi bó gối một mình trong phòng. Có lúc anh nghĩ cô gái đó chắc hẳn là một cỗ máy, không có chút cảm xúc nào. Nhưng cuối cùng anh vẫn bị hạ gục bởi cái đứa không cảm xúc. Nhìn cô cuộn tròn trong lòng mình, đôi mắt nâu với ánh nhìn phức tạp anh mới ngẩn ra. Hóa ra cô ấy không phải là đứa không cảm xúc, chỉ là Ji Yeon không thích thể hiện ra bên ngoài. Ngốc hết chỗ nói.

Đưa tay nắm chặt mặt dây trên cổ, Jun Hyung đưa mắt nhìn qua ô cửa nhỏ trên máy bay. Từng đám mây bông, xốp dường như đang xô vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp đó thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây.

Anh sẽ ở bên em trọn đời này, I do.

Mãi yêu em, I do.

Dù cho tuyết rơi và mưa gió, anh sẽ bảo vệ em, I do.

Hãy để anh là người che chở duy nhất cho em, tình yêu của anh.

...

Dù bao nhiêu mệt mỏi và khó khăn, I do.

Anh sẽ mãi bên cạnh em, I do.

Ngày mà đôi ta sẽ mãi bên nhau, I do.

...

Em sẽ lấy anh chứ ?

I do.

[Marry U - Super Junior]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro