Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myungsoo đứng ngáng đường của Jiyeon khiến cô bắt đầu bực mình, cô cong môi lên như sắp mắng cho tên vô lại trước mặt mình nhưng cái đau từ vết thương chưa lành dấy lên làm cô loạng choạng hoa hết cả mắt. Cô hơi khom người rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, qua kẽ răng từng chữ được cô phát ra vô cùng rõ rệt.

- Tránh ra, Kid tôi không đủ thời gian để đùa với anh. À tôi không phiền anh dẫn đường gì hết, tôi đã nắm tình hình của khu vực quản lý của Mac. Cám ơn anh tôi phải đi đây.

Nụ cười nửa miệng lạnh kinh khủng, Myungsoo tự động rùng mình rồi đứng sang một bên nhường lối cho Jimin bước đi. Không phải cậu muốn trêu đùa cô gái ấy nhưng khi đứng cạnh cô ấy lại có một cảm giác vô cùng thân thuộc. Ừ, có thứ gì đó giống với Jiyeon, cậu cũng không rõ.

Cuộc họp hình như cũng vừa kết thúc, mọi người phân tán nhau ra rải khắp Đại Hàn Dân Quốc mà quản lí. Sau 6 tháng là WR sẽ có một cuộc họp triệu tập đầy đủ mọi người. Cuộc họp có thể kéo dài hơn 5 ngày mà cũng có khi chỉ diễn ra trong 30 phút. Ngoài trừ cuộc họp đột xuất ngày hôm nay để thông báo về cái chết của Mac và giới thiệu một người con gái thay thế vị trí của người đã chết.

Không một ai biết rõ danh tính của cô ta, chỉ biết cô ta xuất thân ở cô nhi viện, cả địa chỉ của cô nhi viện đó cũng khá mờ nhạt. Chỉ riêng Yoseob là im lặng, trầm tư như suy nghĩ một chuyện gì đó. 

- Cô gái đó đâu rồi, em tưởng anh đi theo người đẹp rồi chứ ?

Giọng nói đầy vẻ châm biếm vang lên ngay sau lưng, Myungsoo liếc nhìn cô gái trong chiếc váy ren cái bông hồng đỏ trên vai làm cho người ta cảm thấy choi mắt. Theo sau là dáng vẻ mệt mõi, chán chường của Yoseob. Ắt hẳn là hai người họ vừa tranh cãi chuyện gì đó. Điều kì lạ là từ khi Yoseob trở về từ Pháp, cậu ta giống như luôn đề phòng Alice còn nguyên nhân vì sao thì mặc cho Myungsoo gặng hỏi nhưng đáp lại chỉ là con số không.

- Việc gì đến em. Yoseob đi thôi hôm nay có cuộc hẹn quan trọng, thời gian không còn nhiều lắm. Chúng ta đi nhanh còn kịp.

- Ok. Tớ đi lấy xe.

Yoseob nheo mắt rồi cười vô cớ, chạy vội đi lấy xe. Nét mặt của Alice hoàn toàn bất mãn, ánh mắt có thể giết chết bất cứ ai ở ngay trước mặt cô. Nhưng Myungsoo thì hoàn toàn miễn dịch với nó, cậu miễn cưỡng mỉm cười chào cô rồi leo lên xe của Yoseob. Chẳng mấy chốc chiếc xe hơi màu trắng chỉ còn là một chấm nhỏ nơi giao nhau của mặt đường và bầu trời.

- Đi thôi Ken, Jimin hay Jiyeon hôm nay cũng chẳng có cơ hội trở về nữa.

Từ một góc đường một gã trai bước ra, gã là một người nước ngoài - một sát thủ nổi tiếng ở Anh. Alice liếc nhìn chiếc áo khoác da gã đang mặt, xin thề chắc chắn bên dưới lớp áo là một bộ dao bén như dao cạo. Chưa một ai có thể thoát khỏi Ken, gã phản ứng nhanh, vô cùng nhanh. Lưỡi dao phóng đi từ tay gã còn nhanh hơn cả đường bay của một viên đạn.

- Jiyeon, cô chết chắc rồi.

Jiyeon không thích sử dụng súng, đối với cô dao là thứ mà cô tự tin nhất. Jiyeon bắt đầu tập phóng dao từ lúc mới bắt đầu học trung học, trình độ nhạy bén không thua bất cứ ai. Thường số súng đem bên mình chỉ là đề phòng trường hợp nguy hiểm nhất còn lại hầu như thì một dao găm vào tim đã giết chết được kẻ thù.

- Cậu dẫn theo vài người đến tìm gã Jason hmm trước khi gã lại vào tù một lần nữa. Tôi không cần biết là dùng bất cứ thủ đoạn gì chỉ cần mang cái mạng đó về đây.

- Vâng. Cô Jimin đây là thống kê tất cả nhà hàng, khách sạn, công ty đã vay tiền của WR. Phiền cô rồi.

Bọn người lục tục bỏ đi nhưng còn một gã mặt nom khá trẻ, cậu đặt lên bàn làm việc một tập giấy dày cộp nở nụ cười thân thiện nói với cô rồi nối bước ra ngoài. Jiyeon ngã người dựa vào ghế nhìn tập giấy, cô mở hộc tủ bàn làm việc nơi chứa một máy ghi âm, một máy chụp hình và bộ sưu tập dao của mình.

Jiyeon giờ từng trang giấy dày đặc những con số, những con số lên tới hàng trăm triệu. Chiếc máy ảnh chụp lại từng trang một, tất cả sẽ là những bằng chứng quan trọng đưa tổ chức WR núp bóng công ty lớn ra ánh sáng. Nhưng chuyện không hay lại đột ngột xảy đến, chốt cửa đột ngột xoay rồi bật mở. Màu tóc vàng, quá rõ để nhận ra cố nhân. Alice không đến một mình, theo sau còn có một gã đàn ông. Xem nào trên người gã ta có mùi sát khí rất nặng, Jiyeon nhìn Alice hồi lâu rồi ngồi xuống ghế gật đầu chào theo phép chứ thực lòng cô chẳng muốn cuối đầu dưới bất cứ ai trong tổ chức này.

- Đang chụp cái gì vậy Jimin ?

Cái giọng the thé kèm theo từng bước sải vào trong phòng, cả hai người khách không mời tự động ngồi xuống ghế sofa. Dáng vẻ Jiyeon trông vẫn bình thường khi đối diện với mối nguy hiểm trước mắt. Tuy nhiên, không thể không đề phòng bàn tay nhẹ nhàng mở tủ kéo cái bộ dao ra ngoài, nụ cười trên môi như chẳng tiếp đón hai người bọn họ.

- Alice, chị tìm tôi có việc gì sao ?

- Đủ rồi Jiyeon, tao biết mày là ai mà. Hôm nay Alice tao ít ra sẽ phải lột cái mặt nạ đó trước khi mày có hành động nào.

Alice đứng bật dậy rít lên đầy giận dữ, hình như đã bàn bạc trước ngay khi lời nói đó vừa dứt thì gã đi cùng Alice đã phi thẳng hai cây dao về phía Jiyeon. Nhưng cũng ngay lúc đó cô xoay ghế nên hai cây dao chỉ găm vào lớp bông trên lưng ghế. Jiyeon ngồi thụp xuống bên dưới, không khí im ắng đáng sợ. Xoẹt, tiếng mũi dao rít trong gió cắm phập vào thứ gì đó chỉ có tiếng rú đau đớn của gã người nước ngoài.

Mũi dao cắm vào cánh tay rắn chắc, máu chảy rõ giọt xuống sàn, hình như gã bắt đầu nổi giận rồi cứ nhắm hướng bàn làm việc đó mà bước tới và thật sự ngạc nhiên khi đó gã có thể né ba con dao được phóng về phía mình.

- Đồ chuột nhắt chết tiệt.

Cái tiếng Hàn bập bẹ xem ra đến quá gần, quá nguy hiểm, Jiyeon cầm hết chỗ dao còn lại ngay khi dáng người cao lớn đó đứng trước mặt cô lập tức đứng dậy lăn qua mặt bàn tiến đến chỗ Alice đang đứng. Lưỡi dao sắc bén áp sát cáu cổ trắng ngần của ả, Jiyeon mỉm cười đắc ý nhìn gã to con đó.

- Bỏ tất cả dao xuống rồi cút khỏi đây.

Alice không nói gì, cô ta không cho phép bản thân mình cầu xin bất cứ điều gì từ Park Jiyeon. Thấy Alice chẳng có biểu hiện gì, Ken chẳng ngại ngần gì mà cứ lăm lăm dao trong tay. Chết tiệt, gã phóng dao về phía cô nhanh và bất ngờ nên cô chẳng kịp né, mũi dao xược qua mu bàn tay cầm dao làm cây dao rớt xuống đất. Tình trạng của cô như ngàn cân treo sợi tóc.

.

.

.

Trong chiếc xe thể thao, Yoseob thỉnh thoảng liếc nhìn Myungsoo rồi lại lén thở dài. Rốt cuộc có nên cho Myungsoo biết sự thật về Jimin, không được lúc đó chắc chắn cậu ta sẽ manh động có thể sẽ nguy hiểm đến mạng của Jiyeon. Không khí im lặng đó bao chùm lên hai người khá lâu đến khi Myungsoo lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ đó.

- Jimin đó là ai ?

- Sao cậu hỏi như vậy ? Jimin không phải là người hầu gái nhà cậu sao.

Yoseob giật nảy mình khi bị gặng hỏi nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại phong thái bình tĩnh để trả lời câu hỏi của Myungsoo. Chỉ là, cậu ấy chẳng có biểu hiện gì là tin tưởng. Hít một hơi sâu Myungsoo đưa tay bóp trán rồi than vãn.

- Jimin rất kì lạ, cô ta có cái gì đó rất giống Jiyeon, tao không rõ nó là gì nhưng thật sự khi ở cạnh Jimin tao không rời được mắt khỏi cô ta từng hành động, cử chỉ của cô ấy làm tao rất-khó-chịu.

- Có thể do mày đã nhớ Jiyeon quá nhiều. - Yoseob cảm thấy thương cho thằng bạn thân chí cốt.

- Tao ước rằng tao không nên gặp cô ấy trước đây, có lẽ định mệnh đang trừng phạt tao.

- Xin lỗi. 

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn chỉ là câu xin lỗi mà Yoseob thỏ thẻ đủ cho mình cậu ta nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro