Chương 12 - Thân thể rơi vào tay giặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây, mặt trời vẫn buông những vạt nắng chói mắt mà mê muội. Biện Bạch Hiền ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại đắm mình trong tiếng đàn Piano êm ái, ngón tay trên đầu gối nhẹ nhàng nhảy lên theo tiết tấu. Cậu hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn mà không chú ý đến Phác Xán Liệt đang đứng ở cửa, cho đến khi hắn bước tới bên cạnh, cậu mới cảm giác được có người đứng bên cạnh mình... Biện Bạch Hiền nhìn người đột nhiên đứng bên cạnh mình, kinh hoàng kêu lên Tiếng hét chói tai của cậu khiến Phác Xán Liệt cau mày, có chút không vui.
"Thực xin lỗi, tôi không biết anh tới". Cậu vội vàng đứng lên tắt nhạc, vẻ mặt lo lắng lén nhìn Phác Xán Liệt. Hắn tại sao lại đến vào lúc này? Biện Bạch Hiền tự hỏi, cậu cứ nghĩ rằng buổi tối hắn mới xuất hiện.
Phác Xán Liệt nhìu mày không nói gì bước tới sô pha trước mặt ngồi xuống, đôi chân dài duỗi ra trên ghế Sa lon. Ánh mắt thầm trầm của hắn nhẹ nhàng lướt qua hướng Biện Bạch Hiền. Sau đó vỗ nhẹ vào bên ghế, ý muốn cậu ngồi vào đó.
Biện Bạch Hiền kiên trì đi lại phía Phác Xán Liệt đến vị trí hắn chỉ, ngồi xuống. Biện Bạch Hiền thật không biết trong năm năm tới cậu phải làm cách nào để vượt qua? Mỗi một lần thân cận Phác Xán Liệt cũng đều làm cho cậu có một loại cảm giác không rét mà run.
"Em thích Piano?" Phác Xán Liệt lên tiếng hỏi.
"Vâng". Biện Bạch Hiền gật gật đầu.

"Em biết đàn?"

"Vâng." Biện Bạch Hiền thật không tài nào dám giương mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt, hơi thở nguy hiểm mãnh liệt vây xung quanh cậu. Phác Xán Liệt mạnh mẽ nắm giữ lấy đường cong duyên dáng nơi cằm cậu, nâng cằm cậu lên, con ngươi đen thâm thúy xem xét kỹ lưỡng dung nhan tuyệt lệ của cậu.

"Em hình như rất sợ tôi?" Phác Xán Liệt thản nhiên nói thật nhỏ.

"Không có". Biện Bạch Hiền bướng bỉnh nói.

"Sợ đương nhiên sợ, hơn nữa sợ muốn chết", cậu nghĩ thầm.

"Vậy vì sao mỗi lần nói chuyện em cũng không dám nhìn tôi?" Phác Xán Liệt khóe miệng vẫn nguyên nụ cười lãnh đạm, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không thể nào bình tĩnh.

"Tôi đâu có". Biện Bạch Hiền run rẩy ngửng mặt lên, ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt thâm thúy của hắn liền vội vội vàng vàng cúi xuống. Nhìn bộ dáng buồn cười của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

"Anh còn chưa ăn cơm phải không? Tôi đi nấu cơm." Biện Bạch Hiền vội vội vàng vàng từ trên ghế sa lon đứng lên sau đó chạy nhanh vào phòng bếp. Ánh mắt Phác Xán Liệt gắt gao đuổi theo Biện Bạch Hiền cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cửa phòng bếp. Khóe miệng hắn lại thoáng vẽ nên một vòng cung dễ nhìn, hắn cũng không biết tại sao mình lại cười. Biện Bạch Hiền cúi đầu ăn cơm. Phác Xán Liệt ăn rất chậm, tinh tế thưởng thức. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc Phác Xán Liệt đặt đũa xuống rời khỏi bàn ăn.
Nghe thấy tiếng TV phòng khách vang lên, tim Biện Bạch Hiền như được giải phóng, từ từ đập bình thường trở lại, cậu bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp. Không nghĩ tới Phác Xán Liệt thiếu gia trong truyền thuyết cũng sẽ xem TV. Hắn không phải hẳn là bận rộn nhiều việc sao? Như thế nào lại rảnh mà đến đây ăn cơm rồi xem TV?
Biện Bạch Hiền nhíu mày nghi hoặc. Vừa nghĩ đến Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền từ phòng bếp đi ra lại thấy hắn đứng ở cửa phòng khách, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ thật giống như một thầy giáo nghiêm khắc đang chuẩn bị trừng phạt học sinh hư là cậu. Thấy Phác Xán Liệt đang nhìn mình, Biện Bạch Hiền suy nghĩ có phần cam chịu số phận mà bước tới phía hắn. Mới vừa đi tới gần bên cạnh thì bỗng nhiên Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt vươn tay kéo cậu lại gần sát bên mình, sau đó ôm cậu bước về phía sa lon, đặt cậu xuống.

"Phác thiếu gia, anh...." Biện Bạch Hiền trong lòng run rẩy, bối rối.

"Em là người đầu tiên dám bày ra nhiều trò như vậy chơi đùa tôi, giờ tôi xem em còn có thể trốn tới khi nào đây?" Phác Xán Liệt trầm giọng nói, thanh âm khàn khàn ẩn dấu biết bao ám muội.

"Tôi........" cảm giác hai tai nóng bừng lên, Trái tim Biện Bạch Hiền cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tôi không có trốn.... Ngô...." Biện Bạch Hiền mới vừa muốn mở miệng giải thích, lời còn chưa kịp nói thì đã bị Phác Xán Liệt cúi xuống hung hăng hôn. Biện Bạch Hiền kinh hoàng nhìn vào đôi mắt như có lửa của hắn, trong đáy mắt điên cuồng như cả một biển lửa đang rực cháy. Lập tức, Phác Xán Liệt lại bế thốc cậu lên hướng phòng ngủ trên lầu đi tới. Biện Bạch Hiền không khỏi trừng to, mắt cậu muốn giãy dụa, muốn chống cự nhưng biết là dù có chống cự bao nhiêu, giãy dụa bao nhiêu cũng là phí công vô ích, đành chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền vòng tay ôm lấy cổ Phác Xán Liệt trong khi hắn đang ôm lấy thân thể nóng rực của cậu, lúc này hắn lại thật anh tuấn. Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, trong đáy mắt mang theo nồng đậm tình dục . Hắn thật muốn cậu, rất muốn cậu. Cấp bách trong lòng khiến hô hấp hắn trở nên dồn dập, bước chân bước đến phòng ngủ cũng càng ngày càng nhanh. Đặt cậu xuống giữa chiếc giường rộng lớn, cũng không để cho Biện Bạch Hiền có thời gian kịp phản ứng, hắn trực tiếp bước đến, đè lên cậu, ép cậu xuống dưới thân hắn. Lại một nụ hôn phủ xuống đôi môi hồng nhỏ xinh của cậu, đôi môi hắn bá đạo cuốn lấy đôi môi cậu mà cọ xát, mà cắn mút.

"Đừng...." Biện Bạch Hiền há mồm vừa kêu lên một tiếng đã bị Phác Xán Liệt nhân cơ hội đó mà đem đầu lưỡi tham tiến vào miệng cậu càn quét, không kiêng nể gì mà chiếm đoạt. Một tay hắn lần vào bên trong váy cậu, Biện Bạch Hiền cuống quít, vội vàng nắm lấy tay hắn hi vọng có thể ngăn chặn bàn tay hắn càn quấy.

"Bây giờ là ban ngày". Cậu miễn cưỡng nói.

"Thì sao? Tôi muốn bây giờ". Giọng nói của hắn chứa đựng quyền uy làm người khác không dám cự tuyệt. Biện Bạch Hiền giật giật thân thể hi vọng có thể thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn một chút. Phác Xán Liệt cũng không thèm để ý tới kháng cự yếu ớt của cậu, bàn tay chắc chắn đi xuống lướt qua cậu làn da mềm mại nơi cổ cậu, chạm vào xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, dần dần xuống khuôn ngực mềm mại... Đôi môi cũng không chịu an phận, một tấc lại một tấc phủ lên người cậu . Biện Bạch Hiền nhịn không được khẽ kêu lên nhưng rồi cậu lập tức lại bắt buộc chính mình cắn chặt môi. Ánh mắt cậu bắt đầu mê ly. Cậu có cảm giác mỗi tấc trên cơ thể đều trở nên cực nóng dưới sự ma xát đụng chạm của hắn. Bàn tay hắn chậm rãi sờ soạng trong áo váy của cậu, rồi từng chút, từng chút một đem quần áo cậu cởi ra. Không khí nồng đậm dục tình tràn ngập gian phòng ngủ. Hai má Biện Bạch Hiền hơi hơi phiếm hồng, dưới ánh mặt trời lại càng thêm sáng bóng khiến Phác Xán Liệt nhịn không được khẽ vuốt. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má, gạt vài sợi tóc đang vướng vào má cậu, một cảm giác tinh tế dịu dàng khiến miệng hắn khẽ vẽ nên một nụ cười nhưng chỉ nháy mắt đã biến mất. Nhìn thấy làn mi Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng rung động, trong lòng Phác Xán Liệt nảy lên một cỗ buồn bực. Vừa mới rồi ở trong cơ thể của cậu hắn lại không thể kiểm soát được chính mình! Phác Xán Liệt đứng lên mặc quần, liếc mắt nhìn qua Biện Bạch Hiền rồi nhanh chóng rời đi. Cậu tuyệt đối không có gì đặc biệt với hắn. Cậu cũng như một trong vô số những nữ nhân của hắn mà thôi. Chỉ là một trong số nữ nhân của hắn. Một trong số đó... Không khống chế được... Có lẽ chỉ là hắn quá tham luyến thân thể của cậu, chỉ như vậy, không thể hơn.

Khi Biện Bạch Hiền tỉnh lại đã là chạng vạng, Phác Xán Liệt cũng đã sớm rời đi. Miễn cưỡng ngồi dậy, cả người đau nhức muốn chết. Đột nhiên nhớ tới lúc chiều thân thể hắn ở trên cậu thở gấp làm khuôn mặt Biện Bạch Hiền nóng bừng, cậu vùi mặt vào chăn khẽ cười một mình. Lúc ấy, cậu cũng đã thật mê muội trong đó! Nhận ra điều này càng làm dung nhan cậu đỏ bừng, cả khuôn mặt cậu rồi xuống cả cổ cậu, nóng bừng một màu đỏ. Đây là bắt đầu sao? Đây là thực hiện nghĩa vụ của cậu sao? Biện Bạch Hiền bỗng nhiên nhớ lại thân phận của mình, ý ngượng ngùng trong mắt cũng bất chợt hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi. Khóe miệng cố gượng một nụ cười, trong không khí tản mác hơi thở đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro