Chương 14 - Chỉ là tình nhân mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió sớm len vào ô cửa sổ để mở, nhẹ nhàng thổi vào trong phòng. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt thanh lệ đang ngủ say của Biện Bạch Hiền, đôi môi khe khẽ hé mở, hơi thở an nhàn.

 Sáng sớm Phác Xán Liệt tỉnh dậy liền nhìn thấy hình ảnh diễm lệ này, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ không từ ngữ nào diễn tả được. Biện Bạch Hiền cảm thấy có người đang hôn lên bờ vai mình, cảm giác nóng rực nháy mắt lan tràn trong trái tim cậu. Cậu khẽ lẩm bẩm một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại. Phác Xán Liệt há mồm, khẽ cắn lên bờ vai mịn màng trắng nõn, lập tức lưu lại dấu răng. Biện Bạch Hiền vẫn chưa tỉnh ngủ, xoay người cau mày nhìn về phía sau. Mới vừa nghiêng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn thấu lòng người, đang nhìn cậu chằm chằm, không để cho cậu cơ hội thở gấp. Biện Bạch Hiền vội vàng hạ mắt nhìn xuống, xoay người nghiêng lại. Phác Xán Liệt đưa ngón tay xuyên qua mái tóc đen mềm mượt của Biện Bạch Hiền, mạnh mẽ cố chấp xoay đầu của cậu về phía mình, khiến trong tầm mắt của cậu chỉ có một mình hắn. Biện Bạch Hiền mắt trợn tròn nhìn Phác Xán Liệt, vẻ mặt vẫn còn mang theo mệt mỏi. Cậu cơ hồ đều không dám thở mạnh, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, sợ hãi hắn sẽ làm động tác tiếp theo. Nhìn thấy cậu giống như một con mèo nhỏ đang cảnh giác, Phác Xán Liệt liền hơi nhếch khóe môi, một ý cười như có như không xẹt qua. Ngón tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cậu, có thể cảm giác được thân thể của hắn từng chút, từng chút một bắt đầu cứng ngắc.

Phác Xán Liệt duỗi bàn tay to ra, ôm chặt Biện Bạch Hiền vào trong ngực, đoán rằng người trong lòng đang lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Tuy rằng đã sớm đoán trước kết quả nhưng trong lòng Phác Xán Liệt vẫn tràn ngập cảm giác không vui. Đây không phải là biểu tình mà cậu nên có. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt mạnh mẽ ôm chặt vào trong ngực, khiến tim cậu đập mạnh, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Cậu không nghĩ tới sáng sớm sẽ thấy Phác Xán Liệt bởi vì những lần trước hắn đều rời đi trong lúc cậu còn đang ngủ say. Có thể là ảo giác nhưng Biện Bạch Hiền cảm thấy khắp phòng ngủ đều tràn ngập hơi thở nam tính đầy nguy hiểm của Phác Xán Liệt, hơi thở ấy tựa như những sợi thừng xiết chặt lấy cậu khiến cậu suýt nữa không thể thở. Nhớ tới giao dịch của hai người, làn mi đen của cậu hơi run rẩy. Năm năm là thời gian dài biết bao nhiêu. Nghĩ đến những người phụ nữ liều mạng tiếp cận Phác thiếu, khóe miệng của Biện Bạch Hiền không tự giác hơi cười nhạo. Lúc trước vì tiền, cậu chẳng phải cũng vắt óc tìm kế bò lên trên giường của hắn hay sao? Hết thảy đều là cậu tự mình lựa chọn.

Nhớ lại tối hôm qua hai người triền miên cả đêm, nhớ lại thân phận của mình lúc này, khuất nhục khắc cốt làm cho đôi môi Biện Bạch Hiền càng trở nên trong suốt. Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng càng ngày càng cứng ngắc, cảm giác tức giận của Phác Xán Liệt cũng càng ngày càng đậm. Đẩy thân thể của cậu trong lồng ngực ra, sau đó hai tay nắm chặt bả vai gầy yếu của cậu, xoay người một cái liền đặt Biện Bạch Hiền dưới thân. Người phụ nữ của hắn không được phép có cảm giác như thể hắn là rắn rết.

"Anh...." Anh muốn làm gì? Biện Bạch Hiền muốn hỏi hắn nhưng tiếng nói lại như bị nghẹn lại trong miệng. Hắn có thể làm gì? Cậu là người phụ nữ của hắn, mà lúc này hai người lại đang nằm trên giường. Hắn có thể làm gì? Biện Bạch Hiền cam chịu nhắm hai mắt lại, đợi Phác Xán Liệt mạnh mẽ chiếm lấy. Thấy biểu tình của cậu, đôi mày rậm của hắn nhăn lại, thô lỗ hôn lên môi Biện Bạch Hiền. Cậu khuất phục vô điều kiện làm hắn rất bất mãn! Bàn tay to cũng không chút dịu dàng vuốt ve cánh tay mảnh khảnh, vòng eo non nớt, trước ngực mềm mại còn cả đôi chân thon dài của cậu. Biện Bạch Hiền cố gắng đè nén mình không đáp lại sự đụng chạm của Phác Xán Liệt nhưng thân thể và lí trí không phải lúc nào cũng hòa hợp. Thân hình hai người càng trở nên nóng rực, hơi thở lại càng thêm dồn dập.

Đang lúc hai người đều muốn chậm rãi trầm mình thì tiếng chuông cửa vang lên, không chút ý tứ cắt đứt sự triền miên của hai người. Phác Xán Liệt dừng lại động tác, trở mình rời khỏi người Biện Bạch Hiền, nằm xuống, nhắm mắt lại để bình ổn lửa nóng dưới bụng.



Biện Bạch Hiền nhặt quần áo rơi trên thảm mặc vào sau đó đi tới cửa. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa xem người đến là ai, rồi nhận ra có vẻ như là công nhân. Biện Bạch Hiền hơi nghi hoặc mở cửa ra.

 "Xin hỏi cậu là Biện thiếu gia phải không?" Một người công nhân vừa nhìn thấy Biện Bạch Hiền, ánh mắt liền si mê nhìn cậu.

"Phải." Biện Bạch Hiền nhíu đôi mi thanh tú trả lời, đối với ánh mắt kia của người công nhân có chút không vui.

Người công nhân cũng ý thức được sự thất lễ của mình liền vội vàng điều chỉnh thái độ, lễ phép nói: "Chúng tôi đến để tặng đồ". Nói xong liền bắt đầu bảo người phía sau mang đồ vào.

Biện Bạch Hiền chỉ nhìn thấy một vật rất to được ba bốn công nhân mang vào. Tặng đồ? Mới sáng sớm mà ai lại tặng đồ nhỉ? Lúc này Phác Xán Liệt đi ra, trên người chỉ mặc một cái quần dài giản dị, nửa người trên để trần. Biện Bạch Hiền quay đầu liếc nhìn Phác Xán Liệt một cái rồi lại tiếp tục nghi hoặc tò mò, sau khi nhìn rõ vật đó là gì liền giật mình che khuôn miệng nhỏ nhắn lại. Biện Bạch Hiền dụi dụi mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin cùng giật mình. Một chiếc đàn Piano rõ ràng sừng sững ở trước mặt Biện Bạch Hiền. Đây là.... Bội sâm đóa phù. Đây chính là chiếc piano bội sâm đóa phù được đích thân Quốc vương Áo sắc phong là piano hoàng gia. Chiếc đàn piano này nếu muốn mua nhất định phải đặt làm tại Viên. Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang đứng ở phía sau, lấy tay bụm miệng lại, ánh mắt tỏa sáng.

Từ khi cậu bắt đầu đàn dương cầm, cậu đã mơ ước sau này có thể có một chiếc đàn bội sâm đóa phù. Nhưng chiếc piano bội sâm đóa phù thật sự quá quý giá, cậu chỉ có thể chiêm ngưỡng phong thái của nó ở tạp chí hoặc là trong ti vi mà thôi. Không nghĩ tới hiện tại.... Nhóm công nhân lục tục rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

"Ngồi xuống đàn một bản đi, chiếc piano này chính là tôi cho người chở tới bằng máy bay." Phác Xán Liệt ngồi ở trên ghế sofa, hai tay đặt lên thành ghế, trên khuôn mặt cương nghị như điêu khắc nhìn không ra một tia biểu cảm.

Biện Bạch Hiền nhắc một chiếc ghế đặt trước chiếc piano, ngồi xuống, cảm giác năm ngón tay tiếp xúc phím đàn khiến cậu đột nhiên cảm thấy rất thân thiết. Khóe môi của Biện Bạch Hiền ẩn chứa nụ cười khẽ, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên những phím đàn đen trắng bắt đầu đàn. Tiếng đàn du dương chậm rãi phiêu đãng trong không khí khiến người nghe có cảm giác tâm hồn thanh thản, xúc động. Lúc này, ánh nắng rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ vẫn chiếu lên người Biện Bạch Hiền, gương mặt của cậu thật tuyệt mỹ đẹp không sao tả xiết. Cảnh tượng như vậy làm cho Phác Xán Liệt trong nháy mắt cho là mình đang ở trong mộng.

Bản nhạc kết thúc, Biện Bạch Hiền không tự chủ được nhìn về phía Phác Xán Liệt. Không để ý liền nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn. Trái tim cậu liền đập thình thịch rạo rực khiến cậu phải hơi cúi đầu che dấu.

"Rất hay. Thật không nghĩ tới tiếng đàn của em lại êm tai như vậy". Phác Xán Liệt đứng dậy chậm rãi đi về phía Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền có thể cảm giác được bàn tay đặt trên vai cậu của Phác Xán Liệt đang dần dần truyền độ ấm của hắn cho cậu.

"Cám ơn anh." Biện Bạch Hiền dịu dàng nói, đôi mắt hơi cúi xuống chăm chú nhìn những phím đàn đen trắng.

"Sao phải cảm ơn tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ keo kiệt với tình nhân của mình." Phác Xán Liệt khẽ vuốt mái tóc đen của cậu, giọng nói nồng đậm có phần không kềm chế được. Chỉ là một câu nói bình thản lại giống tiếng sấm chấn động giữa bầu trời âm u làm hai tai Biện Bạch Hiền có cảm giác ong ong chấn động.

"Phải rồi, anh là Phác thiếu, sạo lại có thể keo kiệt được chứ." Biện Bạch Hiền thì thào nói, giọng nói nhẹ bẫng giống như đang tự lẩm bẩm, ngực dần dần lạnh giá. Phác Xán Liệt dời tay khỏi tóc cậu, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đôi mắt hơi nhíu lại, như là bị ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ đâm bị thương, toàn bộ thế giới giống như chỉ có hắn chìm trong bóng đêm.

"Đã là người phụ nữ khiến tôi để mắt đến thì nhất định phải thuận theo tôi, tôi hy vọng em có thể ý thức được điều này là quan trọng đến mức nào." Phác Xán Liệt trào phúng nói, ý tứ thật rõ ràng. Biện Bạch Hiền không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay trên bàn phím, mấy âm thanh trầm thấp vang lên. Âm thanh trầm thấp phát ra từ tiếng đàn Piano khiến tâm tình Phác Xán Liệt hơi buồn bực hai tay vò đầu, rời khỏi Biện Bạch Hiền lên lầu

Nửa ngày. Biện Bạch Hiền có thể nghe được tiếng Phác Xán Liệt đi xuống lầu, sau đó là tiếng cửa bị đóng sầm. Biện Bạch Hiền suy sụp hạ đôi mắt xuống, hai tay khoanh trước ngực, ghé người vào những phím đàn đen trắng. Chiếc đàn bởi vì trọng lượng của cậu mà vang lên một chuỗi âm thanh hỗn độn. Cả ngày trôi qua Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng không đụng vào danh cầm đang nằm ở trong phòng khách kia. Ngay khi Biện Bạch Hiền đang nghĩ đến những ngày sau này sẽ thực bình tĩnh nhàn nhã thì xế chiều hôm đó, tiếng chuông cửa lại vang lên. Trong lòng Biện Bạch Hiền có chút không yên đi về phía cửa. Không phải hắn, cầu mong không phải là hắn... Nếu như là hắn thì hẳn sẽ tự mở cửa bằng chìa khóa.... Có lẽ là hắn, chỉ là hắn lười mở cửa... Biện Bạch Hiền không phát hiện ra bước chân của cậu lúc này thực sự rất nhẹ. Đến khi thấy rõ người đang đứng bên ngoài thì Biện Bạch Hiền mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xin hỏi đây có phải là nhà của Biện thiếu gia không?" Một cô gái mặc đồ công sở đứng ở cửa, mỉm cười hỏi Biện Bạch Hiền.

"Vâng." Biện Bạch Hiền gật gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn tới quần áo trong tay mấy người đàn ông mặc đồ lao động ở phía sau, lập tức hiểu ra tình cảnh lúc này.

"Chào cậu, đây là quần áo do Phác ...." Cô gái lại cười cười mở miệng định giải thích lý do đến.

 "Mang vào đi." Biện Bạch Hiền ngắt lời cô gái, mở rộng cửa, người tựa vào cạnh cửa để tránh đường cho bọn họ đem quần áo vào. Cô gái hiển nhiên giật mình, cô còn chưa nói xong mà. Cô gái bắt đầu bảo những người phía sau đem quần áo vào.

"Xin hỏi thiếu gia muốn để ở đâu?" Người công nhân dẫn đầu đi vào quay đầu hỏi Biện Bạch Hiền.

"Ném xuống đất là được rồi." Biện Bạch Hiền thản nhiên nói.

"...." Mấy người công nhân ngây ngẩn cả người. Không hổ là kẻ có tiền, quần áo đắt tiền như vậy mà chỉ xem thường vứt xuống đất. Hắn đã trộm xem qua, giá cả của mỗi một bộ quần áo này có thể đủ tiền sinh hoạt cho hắn cả nửa năm, thậm chí còn có thể dùng thoải mái. Tuy trong lòng thật khó chịu nhưng nhóm công nhân vẫn thật cẩn thận đặt quần áo chỉnh tề ở trên thảm, sợ làm hỏng sẽ không thể đền nổi. Chỉ trong chốc lát tới tới lui lui, mấy người công nhân đã đem hết quần áo vào nhà. Biện Bạch Hiền đóng cửa lại, xoa xoa thái dương đi vào phòng khách. Nhìn thấy đống quần áo xếp thành núi nhỏ trên thảm, Biện Bạch Hiền thật hoài nghi có phải Phác Xán Liệt đem tất cả quần áo ở trong tiệm đến chỗ cậu hay không?

Biện Bạch Hiền hai tay chống nạnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu mang từng chiếc quần áo một lên lầu. Cậu cơ hồ hoài nghi tủ quần áo của mình có thể chứa nổi hết cả đống áo quần này hay không? Rốt cục chuyển hết toàn bộ quần áo lên lầu, Biện Bạch Hiền ngồi ở trên thảm lấy tay quyệt lớp mồ hôi trên trán. Nghỉ ngơi một chút rồi cậu lại đứng dậy, bắt đầu cất từng chiếc quần áo một vào trong tủ quần áo.

Rốt cục hết thảy cũng xong. Biện Bạch Hiền dùng ngón tay lướt nhẹ một lần từ trái qua phải trên đống quần áo. Lúc cậu vừa mới sắp xếp lại tủ quần áo cũng chưa nhìn kỹ tủ quần áo của mình, chỉ miến cưỡng cầm những quần áo cần thiết. Những bộ đồ mới được xếp đầy cả tủ, đủ các màu, từ màu trắng, màu đỏ đến màu đen, màu sắc đủ từ tối đến sáng, rồi từ quần áo mùa xuân cho đến mùa đông.... Khóe miệng Biện Bạch Hiền nở nụ cười nhẹ. Đây là cách cưng chiều của đàn ông dành cho phụ nữ sao? Mà cũng có thể là phúc lợi của Phác thiếu.

Tùy ý sờ lên một chiếc váy dài màu trắng nhạt, ngón tay thon nhỏ cầm nhãn hiệu đính kèm giá lên, nhìn những con số ghi trên đó, nụ cười trên khóe miệng của cậu càng mang vẻ chua xót. Lưng mơ hồ cảm giác được có ánh mắt vừa nóng như lửa lại vừa lạnh như băng mãnh liệt bao phủ chính mình. Biện Bạch Hiền xoay người, quả nhiên Phác Xán Liệt đang tựa vào cửa phòng ngủ, mang theo biểu tình thích thú nghiên cứu nhìn Biện Bạch Hiền.

"Anh đã đến rồi." Biện Bạch Hiền bình tĩnh nói rồi lại quay mình lại, đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, cố gắng che dấu tâm tình của mình.

"Quần áo đó có thích không? Tôi cũng không biết kiểu dáng mà em thích nên đã bảo họ đóng gói toàn bộ lại mang đến." Phác Xán Liệt từng bước từng bước một đi về phía Biện Bạch Hiền. "Vâng". Biện Bạch Hiền ừ nhẹ một tiếng.

"Sao? Tôi đột nhiên tặng em quần áo làm cho em cảm giác không thoải mái?" Phác Xán Liệt cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ không vui. "Không có, Phác thiếu đối với tình nhân bao dưỡng của mình từ trước đến nay đều rất hào phóng." Biện Bạch Hiền cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra lời này. Hơn nữa cậu còn cường điệu hai chữ "bao dưỡng". Lòng bàn tay của cậu đã bắt đầu trắng bệch, phía sau lưng cảm giác mồ hôi lạnh tứa ra.

"Em đang oán hận? Nếu em cảm thấy quá nhàm chán thì em cũng có thể đi ra ngoài một chút." Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, ngữ khí bất ngờ lạnh như băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro