Chương 15 - Mong ước xa vời được thực hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt đương nhiên có thể nghe ra hàm ý trong giọng nói của cậu, nhưng từ trước đến nay hắn cũng chưa bao giờ cấm đoán cậu làm gì cả. Cậu cũng có thể giống như hắn, đi dạo phố, làm SPA hoặc là tập thể dục.... 

Biện Bạch Hiền ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt nhìn Phác Xán Liệt, giọng nói hơi run rẩy: "Tôi muốn đi học."

"Sao?" Phác Xán Liệt giống như nghe không hiểu lời nói của Biện Bạch Hiền. Hai tay Biện Bạch Hiền rũ xuống ở hai bên đã nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay run rẩy cố gắng muốn thả lỏng.

 "Quên đi, không có gì." Biện Bạch Hiền hạ mắt xuống, đánh mất dũng khí.

"Em muốn học đại học?" Tiếng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt chậm rãi vang lên, một loại hơi thở lạ lẫm làm cho người ta khó có thể tiếp cận. 

Biện Bạch Hiền gật gật đầu. Một mảnh trầm mặc. Biện Bạch Hiền cảm giác được sự tĩnh lặng trong không khí, không chịu được liền ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt như cười như không của Phác Xán Liệt. 

"Tôi...." Biện Bạch Hiền mấp máy miệng, nhưng vừa lúc muốn nói.

"Được, tôi đồng ý với em, nhưng mà mỗi tối không được về nhà muộn quá 5 giờ." Phác Xán Liệt ngắt lời Biện Bạch Hiền đi đến bên giường ngồi xuống.

"Anh nói thật?" Biện Bạch Hiền không dám tin nhìn Phác Xán Liệt. Cậu chỉ là muốn thử một lần, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng Phác Xán Liệt sẽ đồng ý. Trên thực tế chuyện này cậu đã muốn nói từ lâu rồi. Ngày khai giảng càng ngày càng tới gần khiến Biện Bạch Hiền bắt đầu có chút lo lắng. Thật ra từ lúc quyết định làm tình nhân của Phác Xán Liệt thì cậu đã từ bỏ ý muốn lên đại học. Nhưng khi nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến hai lần thì trái tim cậu lại lay động, dù sao đi nữa thì cậu cũng phải tranh thủ.

"Ừ." Phác Xán Liệt gật đầu.

"Cám ơn anh." Đôi mắt cậu trong suốt, long lanh nhìn Phác Xán Liệt. Có thể là vì vui vẻ bởi yêu cầu xa vời của mình đã được Phác Xán Liệt chấp nhận nên Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng cười lên tiếng, tiếng cười thanh thúy như chuông đồng vang vọng trong căn phòng. Phác Xán Liệt vắt chéo hai chân, hai tay đưa về phía sau đỡ thân thể hơi nghiêng, rất hứng thú nheo mắt nhìn Biện Bạch Hiền.

"Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi đi làm cơm." Biện Bạch Hiền lộ ra nụ cười khẽ, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng hỏi Phác Xán Liệt, không ấp úng và cứng nhắc như thường ngày. Dường như tâm tình của Phác Xán Liệt khá tốt, trên bờ môi luôn ẩn chứa ý cười mơ hồ.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn." Phác Xán Liệt nhíu mày đứng dậy kéo tay Biện Bạch Hiền đi ra khỏi phòng ngủ. Biện Bạch Hiền Phác Xán Liệt tùy ý kéo đi, tâm tình thậm chí có hơi vui vẻ, không giống như cảm giác áp bách mãnh liệt như trước kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro