Chương 16 - Gặp nhau ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đi vào nhà hàng, các khách hàng liền lần lượt rời đi, nhà hàng vừa mới còn đầy khách giờ phút này chỉ còn lại hai ba bàn. Biện Bạch Hiền cười nhẹ, cậu đương nhiên biết đây là phương thức ra ngoài quen thuộc của hắn. Những nơi hắn xuất hiện thường có rất ít những kẻ hỗn tạp, phỏng chừng những vị khách ngồi ở mấy bàn trong phòng ăn lúc này cũng có chút giao tình với hắn, nếu không cũng sẽ không an ổn ngồi ở chỗ kia. Phác Xán Liệt nắm tay Biện Bạch Hiền trực tiếp đi lên lầu hai. Đi lên lầu mới phát hiện hóa ra một nửa lầu hai được mở ra, từ trên lầu hoàn toàn có thể quan sát được toàn bộ cảnh tượng ở lầu một.

Tìm một nơi có chỗ dựa ngồi xuống, Biện Bạch Hiền nhìn quanh một chút, cả lầu hai thoáng đãng như vậy mà chỉ có khách hàng là hai người bọn họ. Một người đàn ông có dáng vẻ giống như quản lí nhà hàng đi tới bên cạnh hai người, hai tay để ở phía sau, hơi cúi xuống trước mặt Phác Xán Liệt: "Phác thiếu, vẫn là một ly cà phê đá sao?"

"Phải." Phác Xán Liệt gật đầu, ngón tay giữa nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn, bộ dáng tao nhã không thể tả.

"Vậy còn vị thiếu gia thì sao?" Quản lí nhà hàng quay sang hỏi Biện Bạch Hiền.

"Cho tôi một ly trà là được rồi." Biện Bạch Hiền nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói với quản lí nhà hàng.

"Vậy thiếu gia muốn dùng loại trà nào?"

"Loại nào cũng được." Biện Bạch Hiền khẽ cười. 

"Vâng. Phác thiếu, ngài vẫn dùng món như cũ sao?" Phác Xán Liệt gật đầu sau đó nhìn thoáng qua Biện Bạch Hiền rồi ngước mắt tiếp tục nói: "Mang cho vị thiếu gia này một phần giống của tôi."

Sau khi ghi lại, người quản lí hơi cúi đầu với hai người rồi rời đi. Biện Bạch Hiền ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Cậu thật sự không biết chút gì. May là Phác Xán Liệt chọn món giúp cậu khiến cậu bớt đi rất nhiều phiền toái. Trà cùng cà phê đá được mang lên trước. Biện Bạch Hiền bưng tách trà lên chậm rãi nhấp một ngụm trà, khóe mắt trộm nhìn về phía Phác Xán Liệt. Hôm nay hắn không mặc âu phục mà chỉ mặc áo phông màu trắng cùng quần dài màu xám, mặc dù là áo quần cực kỳ đơn giản nhưng mặc trên người Phác Xán Liệt, bên cạnh vẻ hưu nhàn còn lộ ra vẻ cao quý. Biện Bạch Hiền từng nhìn thấy trên tạp chí, chiếc quần dài Phác Xán Liệt đang mặc là có số lượng hạn chế, toàn thế giới mới chỉ có 7 chiếc. Biện Bạch Hiền bĩu môi. Phác thiếu đúng là Phác thiếu.

Biện Bạch Hiền tiếp tục chuyên tâm uống trà mà không phát hiện con ngươi đen của Phác Xán Liệt lúc này đang nhìn chằm chằm vào cậu giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Biện Bạch Hiền rốt cục bị ánh mắt bức người của Phác Xán Liệt khiến phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vừa muốn mở miệng đã bị một giọng nói giàu từ tính của đàn ông cắt đứt.

"Tôi đang nghĩ nhà hàng Baron này mỗi ngày đều chật ních, dù có đặt chỗ trước một ngày cũng không có chỗ trống, sao hôm nay làm ăn lại không tốt như vậy. Hóa ra là Phác thiếu đến đây, chẳng trách, chẳng trách." Khóe miệng của Sở Tiết Nhiên ẩn chứa ý cười đi tới từ góc rẽ cầu thang, một thân trang phục màu đen giản dị càng tôn lên dáng người cân đối hoàn mỹ của hắn. 

"Sở tổng, đã lâu không gặp." Phác Xán Liệt khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười hơi lãnh đạm. Biện Bạch Hiền nghe tiếng cũng nhìn về phía cầu thang, liền phát hiện lúc này đôi mắt tràn đầy lửa nóng của Sở Tiết Nhiên đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu. Trong lòng Biện Bạch Hiền run lên tựa hồ sắp nghẽn lại, ngón tay nắm tách trà thủy tinh hơi chênh vênh. Bỗng nhiên như thể bị lực lượng nào đó áp bách, Biện Bạch Hiền quay đầu, hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào nước trà đang lay động trong tách. Con ngươi của Phác Xán Liệt nhíu chặt, mắt nheo lại nhìn Biện Bạch Hiền, cằm cứng ngắc căng thẳng. Đột nhiên Phác Xán Liệt đứng dậy, một tay đút trong túi quần, cười nhìn Sở Tiết Nhiên đang bước tới phía bàn mình. Tiếng ghế sofa cọ xát cùng sàn nhà khiến Biện Bạch Hiền hơi nhíu mày. Cậu tựa hồ có thể cảm giác được Phác Xán Liệt không vui, nhưng cậu lại không biết vì sao. Điều duy nhất cậu dám xác định chính là mỗi lần đối mặt với Sở Tiết Nhiên, Phác Xán Liệt thường hơi tức giận.

"Phác thiếu, đã lâu không gặp." Một giọng nữ có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng chen vào. Lúc này, Biện Bạch Hiền mới chú ý tới một cô gái vẫn luôn khoác tay Sở Tiết Nhiên. Chiếc váy liền màu tím tôn lên đường cong duyên dáng, mái tóc dài tùy ý buông sau lưng, có khí chất cao quý giống như Vương hậu. Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Kỳ Nguyệt, người đã từng nhìn cậu khinh thường ở yến hội, cô gái cao ngạo đã hung hăng đụng phải cậu, một đại mỹ nữ.

"Đã lâu không gặp." Phác Xán Liệt nở nụ cười, lười biếng nói nói. Hai người liền bắt tay, rất lâu mới buông ra. 

"Thật là trùng hợp. Anh họ, hay chúng ta ngồi chung với Phác thiếu cho vui đi. Được không, Phác thiếu?" Kỳ Nguyệt kéo tay Sở Tiết Nhiên, làm nũng nói, sau đó lại chuyển hướng về phía Phác Xán Liệt, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn hắn.

"Đương nhiên có thể." Phác Xán Liệt chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi ngồi xuống trước. Sở Tiết Nhiên và Kỳ nguyệt cũng ngồi xuống. Bởi vì lúc đầu Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền  ngồi đối diện nhau nên Sở Tiết Nhiên và Kỳ nguyệt cũng ngồi xuống hai ghế đối diện nhau. Biện Bạch Hiền có thể cảm giác gò má bên phải hơi nóng lên bởi vì lúc này đang bị ánh mắt lớn mật của Sở Tiết Nhiên nhìn vào. 

"Biện thiếu gia, không phải thiếu gia đã quên tôi rồi đấy chứ?" Sở Tiết Nhiên chậm rãi mở miệng, chầm chậm nói từng lời một.

"Sao lại quên được chứ, Sở tổng không phải là người mà người ta có thể dễ dàng quên." Biện Bạch Hiền nhìn về phía Sở Tiết Nhiên, khóe môi mang ý cười nói.

"Ha ha ha, thật sao?" Sở Tiết Nhiên rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Biện Bạch Hiền, thậm chí có chút đắc ý. Biện Bạch Hiền không trả lời, chỉ nhìn Sở Tiết Nhiên cười nhẹ, sau đó nhìn chằm chằm vào trong tách trà. Kỳ nguyệt tựa hồ cũng nhìn ra Sở Tiết Nhiên đang chủ động lấy lòng Biện Bạch Hiền. Sở Tiết Nhiên vốn chưa bao giờ nói năng nhỏ nhẹ như vậy với ai, đây là lần đầu cô nhìn thấy. Sở Tiết Nhiên quả thực có say mê hứng thú với Biện Bạch Hiền, Kỳ Nguyệt nhận ra chuyện này, trong lòng liền cảm thấy rất vui mừng. Cũng không thể nói rõ được vì sao cô luôn cảm thấy được lúc trước ở trên yến hội vẻ xinh đẹp của Biện Bạch Hiền lại hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Phác thiếu. Từ lúc nào thì Phác thiếu lại cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ? Vì vậy, Kỳ nguyệt cho rằng Biện Bạch Hiền rất đặc biệt. Cho nên giờ biết được Sở Tiết Nhiên cũng có hứng thú với Biện Bạch Hiền thì trong lòng cô bắt đầu mừng thầm. Cô thầm mến Phác Xán Liệt đã nhiều năm, hắn là đối tượng kết hôn cô luôn mơ tới. Nhìn khí phách lười biếng nhưng lại lạnh lùng kiêu ngạo của Phác Xán Liệt luôn khiến Kỳ nguyệt không tự chủ được mà đem lòng say mê.

"Anh họ, sự say mê trong ánh mắt của anh sắp lan đến gần em rồi đấy." Kỳ nguyệt cười chế nhạo ánh mắt Sở Tiết Nhiên đang nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền.

"Phác thiếu, vị thiếu gia này là bạn của anh sao?" Kỳ nguyệt cố ý làm bộ như không biết, cười tươi nhìn Phác Xán Liệt. Cô đương nhiên biết quan hệ của hai người không hề tầm thường, bằng không lúc này Phác Xán Liệt cũng sẽ không tùy tiện mang ai đó cùng đi ăn tối. Hơn nữa, cậu còn nhớ rõ Phác Xán Liệt hôm đó đã đưa cho Biện Bạch Hiền tấm thẻ ghi địa chỉ khách sạn.

"Phải, là bạn...nhưng chính xác hơn thì là tình nhân của tôi." Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, con ngươi đen thâm u không hề chớp, sự đùa cợt trên khóe môi dần trở nên lạnh như băng. Biện Bạch Hiền khẽ cắn môi, cổ họng nóng rát. Ngón tay cầm tách thủy tinh dần dần lạnh như băng, trong lòng cậu giống như bị vô số kim dùng sức đâm vào, đau đớn nhưng không thấy máu. Kỳ nguyệt hơi phì cười, không nghĩ Phác Xán Liệt sẽ trực tiếp như vậy.

"Ai...." Cô ta cố ý kéo dài âm cuối, sau đó tiếp tục mỉm cười. "Anh không cần nói thật như vậy, thật đáng tiếc, em còn đang muốn giúp anh họ tranh thủ một chút."

"Tôi nói rồi, chỉ cần Sở tổng bằng lòng dùng hợp đồng với Leroy trao đổi, tôi sẽ cực kỳ vui vẻ chấp thuận." Phác Xán Liệt chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng không có một tia tình cảm. Biện Bạch Hiền cơ hồ muốn bóp nát tách trà trong tay mình. Hắn luôn phải như vậy sao? Luôn ở trước mặt cậu, không kiêng nể gì mà công khai ra giá sao? Nếu có thể, Biện Bạch Hiền thật sự rất muốn hắt cả tách trà này vào khuôn mặt anh tuấn giống như điêu khắc kia của Phác Xán Liệt. 

"Nếu tôi đồng ý thì sao? Thật sự có thể trao đổi sao?" Sở Tiết Nhiên chuyển ánh mắt về phía Phác Xán Liệt, bên môi có nụ cười thản nhiên nhìn không ra là đang nói thật hay chỉ là vui đùa. Lời nói vừa dứt, Sở Tiết Nhiên lập tức cảm thấy rõ ràng thân thể Phác Xán Liệt bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, tuy rằng giữa hai người còn có một khoảng cách nhỏ. Bởi vì hai người đàn ông giống như vương giả đang trầm lặng, không khí xung quanh bỗng rơi vào trạng thái hết sức căng thẳng khẩn trương.

"Ha ha... chỉ đùa chút thôi, Phác thiếu quả nhiên là biết Sở mỗ cũng luôn đem lợi ích đặt lên hàng đầu." Sở Tiết Nhiên chợt cười to, ánh mắt nhìn Phác Xán Liệt mang theo ý cười, thẳng thắn nói. Phác Xán Liệt nghe vậy liền nhíu mày, cũng cười theo. Không khí căng thẳng nháy mắt biến mất. Khóe miệng Biện Bạch Hiền cười khổ một cái, cậu cảm thấy mình giống như là một món đồ vật, mặc cho Phác thiếu tùy ý vứt bỏ hay chơi đùa. Đây cũng là "phúc lợi" của việc làm tình nhân Phác thiếu sao? Biện Bạch Hiền định thở dài nhưng lại nghẹn lại trên môi. Cậu nghĩ Phác thiếu hẳn là không thích cậu quấy rầy hứng thú dùng cơm của mọi người. Mà lúc này vừa lúc bồi bàn bưng bò bít-tết đi lên, đặt ở trước mặt mỗi người một phần. Ánh mắt hơi thận trọng liếc về phía Biện Bạch Hiền, đáy mắt Phác Xán Liệt hiện lên một tia hứng thú.Bữa cơm này, Biện Bạch Hiền quả thực cũng không rõ mình đang ăn những gì, chỉ là máy móc đưa thức ăn lên miệng mà nuốt xuống.

"Phác thiếu, tháng sau là sinh nhật của em, lúc đó em sẽ tổ chức một party sinh nhật, Phác thiếu, không biết em có hân hạnh được mời anh đến dự không?" Đôi mắt quyến rũ của Kỳ nguyệt nhìn về phía Phác Xán Liệt, tình cảm ái mộ lại tuôn ra. Gặp được Phác thiếu một lần quả thực không dễ dàng, cơ hội tối như vậy sao Kỳ Nguyệt lại có thể không nắm bắt được.

"Đương nhiên sinh nhật của Kỳ gia đại tiểu thư, Phác Xán Liệt tôi nhất định sẽ tham gia." Phác Xán Liệt nhấp một ngụm rượu vang đỏ chậm rãi trả lời.

"Tốt quá, đến lúc đó em nhất định sẽ đợi Phác thiếu gia đại giá quang lâm." Kỳ nguyệt vừa nghe vậy, trong mắt đẹp lập tức tràn đầy ý cười, lại càng tham lam nhìn Phác Xán Liệt. Ánh mắt Biện Bạch Hiền lướt qua Kỳ nguyệt rồi lại nhanh chóng hạ xuống, tiếp tục chuyên tâm đối phó với miếng thịt bò trước mặt. Trong lúc đó, ánh mắt Phác Xán Liệt cũng thoáng nhìn về phía Bạch Hiền, bắt gặp bộ dáng yên tĩnh của cậu khiến đáy mắt hắn không khỏi có một tia không vui. 

"Biện thiếu gia, đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?" Sở Tiết Nhiên nhìn thoáng qua Biện Bạch Hiền đang muốn ngừng ăn, ân cần hỏi.

"Không, hương vị rất ngon, nhưng tôi cảm thấy no rồi." Biện Bạch Hiền nhàn nhạt cười với Sở Tiết Nhiên. Lúc đầu khi chưa tiếp cận với Sở Tiết Nhiên, cậu cảm giác hắn là một người trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi đối diện với hắn cậu lại cảm giác được sự ôn hòa như thể không có chút cảm giác xa cách nào nào. Vừa trong trẻo lạnh lùng những cũng thật ôn hòa, hai loại cảm giác hòa quyện với nhau khiến cậu có cảm giác bối rối, cảm xúc thật rối rắm.

"Thịt bò bít-tết của nhà hàng này rất nổi tiếng, nếu như bình thường thì không chắc sẽ có chỗ ngồi đâu." Sở Tiết Nhiên cười nói, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Biện Bạch Hiền một chút nào.

"Tuy rằng tôi không biết nhiều lắm về thịt bò bít-tết, nhưng quả thật ăn rất ngon." Biện Bạch Hiền đồng ý với quan điểm của Sở Tiết Nhiên, cũng ôn nhu phụ họa theo. Lúc cậu đối mặt với Sở Tiết Nhiên không có nỗi bất an giống như khi đối mặt với Phác Xán Liệt. Trên người Phác Xán Liệt luôn mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt quá mức nguy hiểm khiến cậu không chịu nổi mà muốn lùi bước thoát đi. Hai người trò chuyện rất vui vẻ mà không chú ý tới con ngươi đen của Phác Xán Liệt đang ngồi bên cạnh đã có vẻ lo lắng đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro