Chương 7 - Tình nhận chuyên chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại, thiếu chút nữa cậu đã tưởng rằng mình sẽ ngạt thở mà chết. Lúc này đang là giữa hè, vậy mà cậu lại mặc quần áo kín mít, đắp chăn ngủ cả một đêm. Cậu hơi cử động thân mình, chợt nhớ đến tất cả những chuyện tối qua. Đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, không có một bóng người, chỉ là trên ga giường có chút nếp nhăn, chứng tỏ đêm qua nơi này thật sự còn có sự tồn tại của một người khác. Cậu chậm rãi ngồi dậy, tìm được phòng tắm rồi đi vào làm vệ sinh cá nhân. Lúc Biện Bạch Hiền đi xuống lầu, quả thật bị hoảng sợ. Lúc này Phác Xán Liệt đang đứng ở cửa sổ phía trước, thân hình cao lớn cường tráng lộ ra vẻ tôn quý cùng khí thế cao ngạo sẵn có. Biện Bạch Hiền bước chân, muốn quay lại trên lầu. Phác Xán Liệt dường như cảm nhận được sự tồn tại của người ở phía sau, xoay người về phía Biện Bạch Hiền, trong tay cầm điện thoại, “Uhm” một tiếng.
Ngón tay Biện Bạch Hiền nắm chặt tay vịn cầu thang, lúc Phác Xán Liệt nhìn sang, một loại áp lực không rõ đột nhiên ập đến, thiếu chút nữa khiến cậu ngạt thở. Biện Bạch Hiền đứng ở giữa cầu thang, không lên cũng chẳng xuống, mà cũng không biết phải xoay sở như thế nào.
Lúc này, Phác Xán Liệt vẫn một mực cầm điện thoại, ánh mắt nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm. “Em muốn đứng đó mãi sao?” Phác Xán Liệt cúp điện thoại, nhìn Biện Bạch Hiền, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không.
“….” Biện Bạch Hiền hạ mắt xuống, lơ đãng né tránh ánh mắt của Phác Xán Liệt, bước chân nặng nề đi xuống phòng khách. Biện Bạch Hiền hơi luống cuống đứng ở cửa phòng khách, trong lòng lại có một tia bất an. Đột nhiên trên mặt Biện Bạch Hiền cảm thấy một trận tê dại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang dựa lưng vào sofa, hai tay khoanh trước ngực, con ngươi đen đang chăm chú nhìn cậu lóe lên tia sáng nóng bỏng.
“Ngồi đi.” Thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt vang lên lần thứ hai, mang theo quyền uy không thể khống chế.
“A….” Dưới cái nhìn soi mói của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền ngồi xuống đối diện với hắn, một tia quỷ dị chợt phiêu đãng trong không khí. Biện Bạch Hiền lặng lẽ nắm chặt ngón tay, mỗi một giây ngồi cùng Phác Xán Liệt cậu đều cảm thấy ngạt thở.
“Ừm…người giúp việc đã quét dọn rồi sao, thật ra thì tự tôi cũng có thể làm.” Đôi mắt đẹp lướt qua phòng khách, Biện Bạch Hiền ngẩng lên nhìn Phác Xán Liệt, tìm chuyện để nói, hi vọng có thể làm tan đi sự lặng im trong không khí. Phác Xán Liệt vẫn như cũ không nói chuyện, chỉ dùng con ngươi đen nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm. Trên người Phác Xán Liệt toát ra khí chất vương giả khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy hơi áp lực, loại uy hiếp này càng khiến cậu có một cảm giác kinh hãi. “Sau này tôi phải ở nơi này sao?” Biện Bạch Hiền hít sâu một hơi, thật cẩn thận hỏi.
“Nếu như em không thích thì có thể đổi nơi khác.” Rốt cuộc Phác Xán Liệt cũng mở miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm.
“….” Lông mày của Biện Bạch Hiền hơi chau lại, cậu quả thật không thích nơi này lắm, nhưng không phải ở đâu cũng giống nhau hay sao. Phác Xán Liệt tựa hồ nhận ra sự do dự của Biện Bạch Hiền, khóe miệng nhếch lên, tràn ngập sự đa tình.
“Lát nữa trợ lí của tôi sẽ đưa em đi chọn nhà.” Phác Xán Liệt không kiên nhẫn cử động đôi chân dài.
“Không cần đâu, tôi cũng chưa nói là không thích….” Biện Bạch Hiền khẽ nói, nói xong lời cuối cùng liền hạ mắt xuống, không thể đối diện con mắt lợi hại như chim ưng của Phác Xán Liệt. “Tôi sẽ bảo Trợ lí Tôn đưa em đi, vẫn nên chọn kỹ một chút, dù sao cũng là nơi em ở năm năm.” Phác Xán Liệt chậm rãi nói, trong tiếng nói trầm thấp lộ ra một tia chế nhạo. Biện Bạch Hiền cắn chặt môi, sự chua xót không hiểu từ đáy lòng tràn lên lồng ngực.

“Biện Thiếu gia, cậu thích nhà ở nơi nào? Trung tâm thành phố hay là….” Trợ lí Tôn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt khôn khéo giỏi giang, mặc Âu phục đen không đổi nghiêng người lễ phép nói với Biện Bạch Hiền.
“Trợ lí Tôn, ngài hẳn cũng biết chuyên khu tình nhân? Ngài có thể đưa tôi đi xem phòng ở đó.” Biện Bạch Hiền cố gắng duy trì nụ cười bên môi.
“A….” Trợ lí Tôn hiển nhiên không kịp phản ứng, trên khuôn mặt vẫn luôn hờ hững lại xuất hiện sự kinh sợ.
“Vậy mua nhà ở đó cũng tốt, dường như rất thích hợp với tôi.” Biện Bạch Hiền cúi mặt, ấn nút hạ cửa kính xe xuống, mặc cho gió thổi loạn tóc cậu. Tôn Thiên Khoát quay người lại, vẻ mặt khôi phục sự lãnh đạm vốn có. Hắn đi theo Phác Xán Liệt nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Phác thiếu giữ lại một tình nhân lâu đến năm năm. Lâu nhất chính là Tĩnh An, người phụ nữ ra tay đánh người tối qua. Cậu ta ở bên cạnh Phác thiếu thời gian dài nửa năm, cũng đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi. Nhưng không nghĩ đến…. Tôn Thiên Khoát nhìn hình ảnh phản chiếu của Biện Bạch Hiền trên cửa kính xe, không thể tránh khỏi nghi ngờ, cậu gái này có tư chất gì mà lại khiến Phác thiếu coi trọng? Năm năm? Theo sự hiểu biết của hắn với Phác thiếu thì có lẽ chỉ là nhất thời ưa thích sự mới mẻ.

Nhìn vào mô hình một tòa nhà lầu thu nhỏ, nhân viên môi giới nhà ân cần giới thiệu. Tôn Thiên Khoát đi theo sau Biện Bạch Hiền, giống như vị thần thủ hộ cao lớn. Nhân viên môi giới nhà trộm ngắm nhìn Tôn Thiên Khoát,nhìn thấy Âu phục giá trị xa xỉ trên người hắn, liền biết lần này nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lời kha khá. Lúc vừa nhìn thấy xe của bọn họ dừng lại, cậu liền vội vàng bỏ công việc đang làm xuống, đứng ở cửa nghênh đón. “Thiếu gia, những căn hộ tôi vừa mới giới thiệu cho cậu đều là những căn hộ được hoan nghênh nhất ở chỗ chúng tôi. Hơn nữa vị trí cũng đặc biệt tốt, trang trí bên trong đều là do những nhà thiết kế phòng ốc nổi tiếng tự mình thiết kế. Rất nhiều người vừa nhìn đã thích.” Nhân viên môi giới nhà không ngừng giới thiệu với Biện Bạch Hiền. Cậu nhất định phải nắm được vị kim chủ trước mắt này. Dốc sức giới thiệu cho Biện Bạch Hiền căn nhà đắt tiền nhất của bọn họ.
“Quá lớn rồi.” Đôi mi thanh tú của Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nhíu lại, khẽ nói. “A?” Hai tròng mắt của nữ nhân viên trợn to đến mức gần như sắp rơi ra, tưởng mình nghe lầm. Tôn Thiên Khoát ở phía sau cũng giật mình, hơi kinh ngạc nhìn vào bóng lưng của Biện Bạch Hiền.
“Biện Thiếu gia, cậu cứ thỏa thích lựa chọn đi. Nhà là Phác thiếu tặng cho cậu.” Tôn Thiên Khoát tiến lên phía trước một bước, bình thản nói với Biện Bạch Hiền, hắn nghĩ rằng cậu sợ không đủ sức mua.
Biện Bạch Hiền cũng không giải thích, chỉ lắc đầu, cười nói với nhân viên môi giới nhà: “Xin cậu dẫn tôi đi xem căn nhà nhỏ nhất ở đây của các cậu.”
“Gì cơ? Thiếu gia, cậu xác định sao?” Nhân viên môi giới nhà nhìn Biện Bạch Hiền như nhìn vật lạ, lúc nãy vị tiên sinh phía sau kia vừa mới nói đích thật là nói đến Phác thiếu, là Phác thiếu a. Thật nhìn không ra, hóa ra vị Thiếu gia trước mặt này là người phụ nữ của Phác thiếu, chẳng trách thoạt nhìn thấy thật khác biệt. Nhưng mà…. Căn nhà nhỏ nhất sao? Nữ nhân viên môi giới nhà quả thực muốn ngất đi cho rồi, vị Thiếu gia này thật quá ngốc! Cậu hết sức miễn cưỡng đưa Biện Bạch Hiền đi đến trước mặt một mô hình khác, chỉ vào một tầng lầu nói: “Thiếu gia, căn nhà này là căn có diện tích nhỏ nhất ở chỗ chúng tôi, chỉ có hơn một trăm mét vuông.”
“Hơn một trăm mét vuông, vậy thì…vậy lấy căn này đi, dù sao cũng không có căn nào nhỏ hơn nữa.” Biện Bạch Hiền vẫn không hài lòng lắm, hơi buồn bã nói. Một lần nữa nữ nhân viên môi giới nhà lại thật sự xác định Biện Bạch Hiền trước mắt nhất định là một người kỳ quặc. Các cô ở nơi đây bán nhà cũng biết những người thường ở đây đều là tình nhân của nhân sĩ thượng lưu, cho nên nhà ở nơi này xây dựng cũng đặc biệt xa hoa. Căn nhà hơn một trăm mét vuông vừa mới giới thiệu cho Biện Bạch Hiền chính là căn nhà nhỏ duy nhất ở chỗ các cậu, hơn nữa vị trí cũng không được tốt lắm, ở chỗ ngõ cụt, bọn họ còn tưởng rằng sẽ bán không được.
“Trợ lí Tôn, vậy mua căn nhà này được rồi.” Biện Bạch Hiền nghiêng đầu, nghiên cứu căn nhà kia một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Thiên Khoát cười nói, khóe miệng cong hơi nhếch lên. Tôn Thiên Khoát nhìn đến mức ngây người, nụ cười của Biện Bạch Hiền lại có lực hấp dẫn như vậy.
“Trợ lí Tôn?” Biện Bạch Hiền nhìn Tôn Thiên Khoát đang ngẩn người, hơi nóng giận gọi lại một lần nữa.
“Được, vậy phiền cậu đưa tôi đi kí kết giấy tờ nhà.” Tôn Thiên Khoát điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, lãnh đạm nói với nữ nhân viên môi giới nhà bên cạnh. Nhìn thấy hai người đi xa, Biện Bạch Hiền mới quay người lại, nhìn tòa nhà nằm giữa trung tâm kia, tầng 28, cũng là tầng 28. Biện Bạch Hiền xếp từng chiếc quần áo một vào tủ quần áo, rồi lại sắp xếp một phòng trống ở trên lầu thành thư phòng. Rốt cuộc cũng thu xếp xong toàn bộ, Biện Bạch Hiền hơi thỏa mãn nhìn căn nhà như sáng bừng lên. Biện Bạch Hiền nhìn liếc qua đồng hồ đeo tay, đã sẩm tối rồi, cậu liền đeo giày vào đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó nấu một ít thức ăn đơn giản, tự mình ăn no.

Hôm nay cũng giống như ngày thường, Biện Bạch Hiền đeo tạp dề có hình chú gấu nhỏ bận rộn trong phòng bếp, bởi vì quá chuyên tâm nên không chú ý đến có người ở phía sau. Nói thẳng ra thì từ trước đến nay Phác Xán Liệt chưa bao giờ nghĩ qua trước mặt hắn sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy, cả nhà tràn ngập sáng ngời cùng ấm áp. Một bóng dáng xinh đẹp đi chân trần đứng trong phòng bếp, nhón mũi chân lên dùng thìa đảo canh trong nồi, trong không khí phảng phất mùi thức ăn thơm ngon. Phác Xán Liệt nhìn tình cảnh trước mắt, toàn thân hơi cứng lại, nhất thời không biết nên có phản ứng gì. Cảm giác được ánh mắt nóng rực ở phía sau, Biện Bạch Hiền cầm thìa xoay người, lúc nhìn thấy Phác Xán Liệt rõ ràng có vẻ kinh sợ, chiếc thìa trong tay cũng giống như bị kinh động, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.
“A….” Biện Bạch Hiền nhảy dựng, kêu lên đau đớn, mu bàn chân bị chiếc thìa nóng rơi xuống đỏ một mảng lớn.
“Em có sao không?” Phác Xán Liệt chạy vào phòng bếp, mày nhíu lại, cúi đầu xem xét tình trạng mu bàn chân của cậu.
“Không…không sao.” Biện Bạch Hiền hơi lui về phía sau một bước, không ngờ đụng phải góc bàn, lại bị đau thốt lên. Biện Bạch Hiền ôm lấy sau lưng vừa bị đụng, đau đến mức khiến cậu hơi nhe răng há miệng, khiến Phác Xán Liệt chú ý, nhìn cậu chằm chằm. Trên mặt Biện Bạch Hiền đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng người dậy, không nói được nửa câu. Phác Xán Liệt xác định mu bàn chân của Biện Bạch Hiền không có vấn đề gì lớn, mới xoay người đi đến cửa trước, khom lưng mở tủ giày ra. Lúc nhìn thấy dép lê có kiểu dáng hoạt hình của phụ nữ trong tủ giày, lông mày hơi nhăn. Nhìn thấy Phác Xán Liệt quay trở lại, đem dép lê đang cầm trong tay đưa tới dưới chân cậu, Biện Bạch Hiền không dám tin nhìn Phác Xán Liệt, bàn tay to của hắn nắm mắt cá chân của cậu nóng rực đến nỗi hai má cậu cũng dường như theo đó mà nóng lên.
“Ngài….” Biện Bạch Hiền nhìn bàn chân vừa được đeo thêm đôi dép của mình, cổ họng giống như bị nghẹn. Cậu đến đây ở cũng đã hơn một tuần lễ, nhưng Phác Xán Liệt vẫn chưa từng xuất hiện, cảm xúc căng thẳng của cậu rốt cuộc cũng được giảm bớt, không ngờ tới đêm nay Phác Xán Liệt sẽ đột nhiên đến đây. Thực khiến cậu giật nảy mình.
“Em có thể tìm một người giúp việc, việc này không cần tự mình làm, người  của Phác Xán Liệt tôi cũng không đáng thương đến mức này.” Phác Xán Liệt nở nụ cười, nhưng trên mặt lại lộ vẻ khinh thường. Khuôn mặt vốn ửng đỏ của Biện Bạch Hiền nháy mắt liền trở nên trắng bệch, nụ cười chói mắt như vậy, vừa châm biếm lại khôi hài.
“Không cần, nếu không tôi ở nhà sẽ rãnh rỗi không có việc gì làm, làm thế này sẽ dễ dàng giết thời gian hơn.” Biện Bạch Hiền hơi lo lắng nói, không hi vọng Phác Xán Liệt đưa người ngoài đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cậu. Cuộc sống yên tĩnh…. Từ lúc bị hắn mua, làm sao cậu còn có thể có cuộc sống yên tĩnh được nữa.
“Em đang oán trách sao?” Vẻ mặt giễu cợt của Phác Xán Liệt chợt hiện lên một chút lo lắng.
“Không có…Tôi chỉ là….” Biện Bạch Hiền căng thẳng đến mức các ngón tay nắm chặt lại với nhau, ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt, không biết nên giải thích thế nào. Con mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt hơi nheo lại, quan sát Biện Bạch Hiền, ánh mắt của cậu trong suốt tựa như nước suối uốn lượn, không có bất kỳ tạp chất nào. Trong phòng thoáng cái liền trở nên im lặng, nghiễm nhiên hình thành một cỗ hơi thở đầy áp lực. Một lần nữa Biện Bạch Hiền càng hiểu rõ, chỉ cần ở bên cạnh Phác Xán Liệt thêm một giây thì đều là nguy hiểm cùng đáng sợ. Canh trong nồi đã bắt đầu sôi.
“Ngài…có...đói bụng không?” Biện Bạch Hiền hơi do dự, mở miệng hỏi Phác Xán Liệt, thanh âm rời rạc như đang trôi lơ lửng trong không khí. Phác Xán Liệt không hề cử động, hai tay đút vào trong túi quần, môi mím lại thành một đường cong trầm mặc.
“Ý tôi là…ngài có muốn ăn không?” Biện Bạch Hiền hỏi lại lần nữa, quả thực đã xấu hổ gần chết. Lông mày của Phác Xán Liệt hơi động, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ngượng ngùng của Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt rút hai tay đang đút trong túi quần ra, kéo ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở những thức ăn trên bàn. Biện Bạch Hiền vội vàng xoay người bưng nồi canh đi ra, đặt lên trên bàn, lại lấy thêm hai đôi bát đũa, có chút lo lắng bất an ngồi đối diện hắn. Mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên cậu một mình dùng cơm với một người đàn ông xa lạ, căng thẳng đến mức đũa của cậu thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Phác Xán Liệt ăn rất chậm cũng rất ít, giống như là nhà ẩm thực đang thưởng thức thức ăn. Biện Bạch Hiền quả thực rất muốn mở miệng hỏi hắn xem mùi vị thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Một lúc sau, sau khi đã nếm qua toàn bộ thức ăn một lần, Phác Xán Liệt mới buông đũa xuống.
“Thật không ngờ em biết làm cơm, hơn nữa cũng không tồi.” Phác Xán Liệt rút ra một tờ giấy ăn, lau miệng, thản nhiên nói. Nghe được lời khen ngợi của Phác Xán Liệt, trên mặt Biện Bạch Hiền hiện lên vẻ nóng rực, hai gò mà giống như ráng màu, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. “Ngài ăn no chưa?” Biện Bạch Hiền nhìn cơm trong bát của Phác Xán Liệt, gần như vẫn chưa được động đến. “Trước khi đến cũng đã ăn rồi cho nên không thể ăn thêm nữa.” Phác Xán Liệt thản nhiên nói, chính hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ giải thích với Biện Bạch Hiền. Ánh mắt của Biện Bạch Hiền hơi chớp, giữa lông mày đọng lại một chút nghi hoặc, ăn thêm hai miếng rồi cũng để đũa xuống, cậu no rồi. Biện Bạch Hiền cũng không biết mình đã ăn được cái gì, kỳ thật cậu căn bản cũng không ăn được. Ở dưới hơi thở bức người của Phác Xán Liệt, ăn vào cũng chẳng biết có mùi vị gì. Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền ăn xong, liền đứng lên, nhìn xung quanh một chút, sau đó đi lên trên lầu. Biện Bạch Hiền đứng dậy, bắt đầu thu dọn bát đũa, mỗi một thứ đồ cậu đều rửa sạch rất tỉ mỉ, hơn nữa đã rửa mấy lần. Không phải do cậu ưa thích sạch sẽ, mà là…. Cậu không dám lên lầu, đối mặt với Phác Xán Liệt, cậu đang cố hết sức để kéo dài thời gian. Biện Bạch Hiền rửa tay, đứng ở cầu thang, nhìn lên phòng ngủ trên lầu phát ra ánh sáng sáng ngời. Tay Biện Bạch Hiền che ngực, khó khăn nuốt nước miếng, áp chế cảm giác bất an và hoảng loạn đang dâng lên trong lòng, đợi đến lúc cậu cảm thấy khá hơn một chút mới bước chân đi lên bậc cầu thang. Chính bản thân Biện Bạch Hiền cũng không biết, cậu đứng ở đó đã được nửa giờ. Cậu rón rén đi đến cửa phòng ngủ. Phác Xán Liệt nằm ở trên giường lớn đưa lưng về phía cậu, sống lưng lộ ra một cỗ hơi thở lãnh đạm. Biện Bạch Hiền lại bắt đầu căng thẳng, ngón tay đã sắp vò nát vạt áo, tim cũng đập thình thịch, giống như một giây sau là có thể nhảy ra khỏi cổ họng. Không biết cố gắng hít lấy không khí bao nhiều lần, rốt cuộc Biện Bạch Hiền cũng nhấc chân lên, thấp thỏm bất an đến gần Phác Xán Liệt. Giọng nói dịu dàng gọi sau lưng hắn: “Ngài đang ngủ sao?” Không có người trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
“Ơ….” Biện Bạch Hiền nhón chân lên, nhìn thân mình nghiêng lại của Phác Xán Liệt. Lúc này, Phác Xán Liệt đang nhắm mắt, lông mi thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rung động, dường như hắn đang ngủ rất say. Biện Bạch Hiền cẩn thận lắng nghe, liền nghe được tiếng ngáy rất nhỏ. Cảm xúc căng thẳng hoảng loạn đè nặng trên ngực của Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng giảm bớt. Cậu thật sự là căng thẳng vô ích rồi, có phải cậu nên cảm tạ ông trời lại giúp cậu tránh thoát một lần hay không?

Phác Xán Liệt tỉnh lại trong ánh nắng ban mai. Nhìn quanh bốn phía, chợt nhớ đến tối hôm qua hắn đã đến đây. Phác Xán Liệt ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt thái dương đau buốt. Hôm qua mình ngủ lúc nào hắn cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ tối hôm qua cực kỳ mệt mỏi, sau khi nếm qua cơm tối Biện Bạch Hiền làm liền lên lầu, thấy giường nên vốn định nghỉ ngơi một chút. Hắn đứng lên, xoay cổ rồi bắt đầu tìm bóng dáng của Biện Bạch Hiền. Nhìn trên giường, không có dấu vết gì cho thấy Biện Bạch Hiền đã ngủ trên đó cả, khóe mắt liền thoáng nhìn về phía sofa phía Tây Nam phòng ngủ. Lớp vải phía trên hơi bừa bộn, hiển nhiên có người đã từng ngủ ở đó. Lông mi anh tuấn của Phác Xán Liệt nhăn lại, ngay cả chính hắn cũng không biết cơn giận tràn vào đáy lòng là từ đâu mà đến? Đi xuống lầu, Phác Xán Liệt vẫn luôn quan sát bốn phía, căn nhà này thật đúng là không phải nhỏ bình thường. Nghe Trợ lí Tôn nói Biện Bạch Hiền chọn căn nhà nhỏ nhất của nơi môi giới nhà đất, hắn còn không tin. Đây chỉ sợ là căn nhà nhỏ nhất mà đời này hắn từng ở qua. Người con trai này dường như thật sự có chút khác biệt. Nhưng mà nghĩ tới mục đích ban đầu lúc Biện Bạch Hiền tìm đến hắn, Phác Xán Liệt không khỏi khịt mũi, tất cả cũng đều vì tiền. Nói thật thì Biện Bạch Hiền rất yên lặng, yên lặng đến mức hắn gần như quên mất có một người như cậu. Bình thường tình nhân hắn bao dưỡng, người nào cũng theo sát cùng điện thoại hỏi xem hắn ở đâu, liều mạng dựa sát vào bên cạnh hắn, chỉ riêng cậu, Biện Bạch Hiền. Tối hôm qua cũng là nhất thời hứng khởi, xử lý xong hết tài liệu cần thiết, vô ý nhìn lướt qua chiếc chìa khóa đặt ở trên bàn làm việc, ở trên mặt bàn đá cẩm thạch to như vậy, có vẻ đặc biệt trơ trọi. Hắn cũng mới nhớ tới nam nhân tên Biện Bạch Hiền này, cậu gái hắn đã mua năm năm. Phác Xán Liệt đi xuống lầu, trong không khí phiêu đãng hương gạo thơm, chàng trai nhỏ này, hình như rất hứng thú với việc nấu ăn. Lúc Phác Xán Liệt đi vào phòng bếp cũng vừa lúc Biện Bạch Hiền bưng một bát cháo nóng đang bốc hơi đặt lên trên bàn ăn. Biện Bạch Hiền đưa đầu ngón tay lên miệng thổi nhẹ, sau đó ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm lấy vành tai nhỏ nhắn. A, nóng quá…. Có lẽ bị động tác thổi ngón tay cùng nắm vành tai của Biện Bạch Hiền hấp dẫn, Phác Xán Liệt hơi nheo mắt lại, cẩn thận xem xét cậu gái nhỏ trước mặt. Mặt mũi của cậu dường như không trang điểm gì cả, trong trẻo thanh khiết, làm cho người khác cảm giác thật thoải mái.
“Ngài tỉnh rồi?” Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng ở cửa, hơi lặng đi, nhưng lại lập tức mỉm cười nói.
“Ừ.” Phác Xán Liệt đi đến bàn ăn trước mặt, lưng dựa vào ghế ăn. Biện Bạch Hiền cũng ngồi xuống, đưa cho Phác Xán Liệt một cái thìa nhỏ màu trắng, bên trong thìa có in hoa văn hồ điệp. Dường như cậu rất thích hồ điệp, trên dép lê cũng in hình hồ điệp, hơn nữa rèm cửa cùng đệm dựa cũng ít nhiều in đủ dạng hình hồ điệp.
“Tôi nghe Trợ lí Tôn nói, chính em đã chọn căn nhà này?” Phác Xán Liệt múc một thìa cháo gạo, đưa vào miệng, cẩn thận ăn. Tối hôm qua, lúc Phác Xán Liệt lái xe đến nơi này, quả thực có hơi khiếp sợ. Vùng này là khu nổi tiếng dành cho tình nhân, những người ở đây phần lớn đều là những tình nhân được bao nuôi, đúng thật là Biện Bạch Hiền đã chủ động yêu cầu ở nơi này sao? “Ừm.” Biện Bạch Hiền cúi đầu ừ nhẹ một tiếng.
“Những người đang ở nơi này đều là tình nhân của đàn ông.” Phác Xán Liệt ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Biện Bạch Hiền.
“Vậy thì sao? Tôi lựa chọn nơi này không đúng sao? Tôi chẳng phải cũng là được ngài mua làm tình nhân hay sao? Tôi nghĩ, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này để tôi ở.” Biện Bạch Hiền dịu dàng nói, trong giọng nói không mang theo cảm xúc, khiến người nghe không rõ là cậu đang vui hay đang buồn.
“Ha, vậy em là đang cam chịu số phận sao? Người chỉ biết cam chịu số phận tôi không thích đâu.” Ánh mắt đen sâu thẳm của Phác Xán Liệt một mực nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm, thanh âm hơi trầm thấp. Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, thấy tà khí toát ra từ bên môi Phác Xán Liệt, ý cười nguy hiểm khiến lòng người phát lạnh.
“Vậy tôi nên làm thế nào? Tôi….” Tìm lại thanh âm, Biện Bạch Hiền thở nhẹ hỏi lại. Phác Xán Liệt không nói, cúi đầu chăm chú ăn cháo gạo trước mặt. A…. Cháo gạo mùi vị thơm ngon, mềm dẻo, tựa như cảm giác mà Biện Bạch Hiền tạo cho người khác, giống như gió biển lướt qua mặt, thấm vào lòng người. Biện Bạch Hiền hơi buồn bực, cũng theo hắn cúi đầu ăn cháo. Khóe mắt như có như không liếc về phía Phác Xán Liệt đang ngồi đối diện, hắn đã hai lần ăn thức ăn của cậu làm. Lúc trước cậu theo nữ đầu bếp trong nhà học nấu ăn, vì để sau này làm cho người mình yêu mến ăn. Không ngờ…. “Két.” Tiếng ghế dựa cọ xát trên sàn nhà kéo tâm tư của Biện Bạch Hiền đang ngẩn ra trở lại.
“Tối nay tôi sẽ lại đến.” Phác Xán Liệt thản nhiên nói. Tối nay tôi sẽ lại đến…. Sáu chữ ngắn ngủi, lộ ra cảm giác mệnh lệnh và cao quý. Không khí xung quang Biện Bạch Hiền bị uy thế lạnh lùng của Phác Xán Liệt khuấy động, rối loạn bất an quay cuồng. Biện Bạch Hiền không biết có nên đáp lại hay không, nghĩ một chút, cậu vẫn đứng lên, coi như là nhìn theo hắn rời đi. Phác Xán Liệt cũng thật sự không quay đầu lại, ung dung tiêu sái đi ra ngoài. Sau khi âm thanh cửa bị đóng truyền đến, Biện Bạch Hiền mới ngồi lại lên ghế. Mỗi một giây ở chung với Phác Xán Liệt, cậu đều có cảm giác máu trên người chảy ngược. Chợt nhớ đến lời Phác Xán Liệt vừa nói, buổi tối sẽ đến? Vậy cậu…. Biện Bạch Hiền không khỏi bắt đầu căng thẳng, cậu có thể cám giác được đầu ngón tay mình đều lạnh ngắt.

Biện Bạch Hiền cảm giác ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, giống như chưa từng trôi qua vậy, phút chốc đã đến sẩm tối. Cậu sờ sờ dạ dày trống trơn, lúc này mới giật mình nhớ tới mình vẫn chưa ăn cơm trưa. Biện Bạch Hiền chống cằm, ngồi ở trên tấm thảm trải sofa, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, khiến cho người khác muốn đi đến vuốt ra. Bỗng nhiên, Biện Bạch Hiền vểnh tai lên nghe động tĩnh ngoài cửa, ánh mắt cũng mở to nhìn chằm chằm vào cửa. Trái tim cậu cũng theo âm thanh chuyển động của chìa khóa trrong khóa cửa mà không ngừng đảo lộn    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro